Mitarashi Anko


Người đăng: DanteSparda

Ngày hôm sau, tất cả mọi người tập hợp tại khu vực luyện tập số 44... Cả khu
vực được bao quanh bởi rào sắt. Một toà quán gỗ được dựng lên trên gần sát rào
sắt. Những cánh cửa sắt hơi hoen ố được khoá một cách cẩn thận. Ánh nắng thưa
thớt khó mà xuyên qua cánh rừng rậm này. Phía trong trông có vẻ âm u. Những
cây cối cao đến chọc trời. Kích cõ vòng thân của chúng hoàn toàn có thể nhét
được cả một cái căn nhà. Trên đó còn có tiếng kêu của côn trùng và từng đợt
day leo cuốn quanh và rêu mốc mọc khắp nơi. Khí chất âm u khiến cho người ta
hơi ớn lạnh.

Đôi mắt xanh nhìn về phía khu rừng, cô nàng tóc hồng Sakura không nhịn được
nắm tay trước người đồng thời hơi run lên một cái nói: “Thật rùng rợn quá!”

“Hehe...” Nụ cười nữ nhân tràn đầy âm trầm phát ra khiến cho đám người đều
quay ra thấy được đôi mắt sắc bén kia đang híp lại đánh giá đám người.
Mitarashi Anko cười khiêu khích nhìn về phía đám người làm cho cả đám lạnh cả
người: “Các em sẽ sớm biết tại sao nó lại được gọi là khu rừng chết!”

“Có đáng sợ vậy sao!?” Nhân cách thứ hai trong người Sakura đột nhiên trỗi dậy
thầm lớn tiếng hô. Tuy nhiên mặt ngoài cô nhóc thì lại hơi tỏ vẻ sợ hãi.

“Trước khi bắt đầu bài thi thứ hai, ta cần phát một thứ này đến tay các em!”
Thiếu nữ từ trong túi áo lấy ra một tập hồ sơ. Vừa nói nàng hơi liếc mắt nhìn
về phía bản đăng ký cười đáp lời: “Các em phải ký bản cam kết này trước đã...”
Nụ cười nàng càng híp mắt trông càng nguy hiểm: “Có lẽ nhiều các em ở đây tò
mò lý do tại sao các em phải ký vào bản cam kết này. Bởi lẽ sẽ có nhiều em bỏ
mạng trong cuộc thi này. Nếu các em không ký thì mọi trách nhiệm sẽ thuộc về
ta mất. Hehehe...”

Cả đám đều toát ra đầy mồ hôi hột trên người. Thiếu nữ đem một tấm giấy đứa
cho một người làm cho hắn bắt đầu tiến hành phát tờ cam kết. Nàng tiếp tục
giải thích: “Ta sẽ giải thích bài thi thứ hai trước sau đó các em hãy ký vào
đây và cuối cùng hãy nộp nó ở dãy bàn đằng kia. Nói ngắn gọn là các em sẽ phải
tham gia vào một cuộc chiến sống còn.”

“Trời bài thi chết tiệt!” Nara Shikimaru cầm trong tay bài thi buồn bực thầm
nghĩ trong lòng.

Bàn tay thiếu nữ lấy ra một quyển trục thả bay, quyển trục trải dài xuất hiện
trước mắt đám người. Thiếu nữ quơ quơ tấm bản đồ hiện trong quyển trục trước
mặt học viên: “Trước tiên sẽ là địa hình và hãy nhìn vào tấm bản đồ này...”
Bức vẽ bản đồ khã đơn giản với một con sông chảy qua khu vực rào chắn hình
tròn. Ở trong hình tròn có đánh dẫu những khu vực rừng cây và một cái tháp
cao. Vị trí tháp nằm giữa con sông này. Bốn phía đều là rừng rậm và được cách
ly với bên ngoài băng những hàng rào sắt. Trên hàng rào sắt còn có đánh dấu
những cửa có thể tiến vào bên trong. Nàng tiếp tục cười trả lời: “Có 44 lối
vào bị khoá. Khu vực này có rừng, sông và tháp trung tâm. Từ công vào đến tháp
trung tâm là 10km. Trong suốt thời gian tồn tại trong kỳ kiểm tra... các em
được yêu cầu hoàn thành một nhiệm vụ. Sử dụng tất cả vũ khí và nhẫn thuật để
chiến thắng một cuộc chiến. Không luật lệ để dành thứ này...” Trong tay nàng
đưa lên một quyển trục cuộn tròn.

“Mật thư?” Một thí sinh tò mò lên tiếng hỏi.

“Phải!” Người thiếu nữ gật đầu một cái sau đó lại lấy ra một quyển trục. Hai
quyển trục có hai màu đối lập với nhau. Nàng nghiêm túc nói: “Các em sẽ phải
chiến đấu để giành lấy hai cuốn giấy thiên thư và địa thư. Ở đây có tất cả 78
người tức có 26 đội. Vậy sẽ có 30 đội nhận được đia thư và 13 đội nhận được
cuốn thiên thư. Để hoàn thành bài thi này các em phải đến được trung tâm tháp
với cả hai cuốn mật thư này.”

“Vậy là sẽ có mười ba đội mất đi mật thư!” Trên trán Sakura tràn đầy mồ hôi
hột: “Vậy họ tất nhiên là sẽ bị loại!”

Hai tay thiếu nữ tóc tím đút vào túi áo, nàng tiếp tục giải thích: “Nhưng có
giới hạn thời gian. Bài kiểm tra này có tổng cộng là 120 giờ chính xác là 5
ngày.”

“5 ngày sao?” Yamanaka Ino hoảng hồn hô lên.

Ngay cả đứng bên cạnh Ino, Akimichi Choji cũng trợn tròn mắt hô lớn: “Vâyj còn
đồ ăn thì sao?”

“Các em phải tự lo lấy thôi!” Anko liếc mắt xem thường về đội Ino một cái,
nàng hơi hơi nhắm mắt lại: “Rừng cây có đầy thức ăn, chỉ cần cẩn thận với quái
vật ăn thịt người, côn trung và thực vật có độc là được.” Nàng chẳng thèm nhìn
đám thí sinh đang hoảng hốt vẫn tiếp tục trức trách của mình: “Mười ba đội
hoàn thành thời gian không giống nhau. Cứ mỗi ngày trôi qua thì thời gian
chiến thắng càng xa vời. Thời gian nghỉ ngơi sẽ càng ngắn hơn với cả kẻ thù ở
gần thì các em cũng chẳng có thời gian để mà ngủ đâu. Không chỉ có một vài
người sẽ mất mật thư mà một vài sẽ chết vì sự khắc nghiệt của bài thi.”

Cả đám học viên sợ đến mức đổ mồ hôi hột. Một số người theo đó nuốt ực nước
miếng một cái. Thiếu nữ vẫn mỉm cười đưa tay ra hiệu cho mọi người: “Bây giờ
tôi sẽ nói những điều có thể làm các em bị loại. Một, đến tháp mà không có đủ
mật thư hoặc quá thời gian cho phép. Hai lạc mất đồng đội hoặc đồng đội bị
giết. Thứ ba không được rời khỏi khu vực cuộc thi giữa chừng, các em phải ở
trong rừng 5 ngày. Ngoài ba luật cơ bản kia thì có một luật nữa là không được
phép mở mật thư khi chưa đến tháp trung tâm.”

“Chuyện gì xảy ra nếu chúng em mở mật thư ra!?” Một người thí sinh không nhịn
được tiếp tục hỏi.

“Sẽ có một bất ngờ dành cho kẻ vi phạm!” Ngón tay chỏ của thiếu nữ đưa lên và
nàng cười bí hiểm: “Làm Chuunin thì phải có khả năng bảo mật thông tin đây
cũng là bài kiểm độ tin cậy của các em. Đó là toàn bộ bài hướng dẫn. Giờ thì
đi nộp bản cam kết và lấy mật thư cho đội mình và tự chọn cửa vào cho mình đi.
Mà cô cũng có lời khuyên cho các em đây. Nhớ, đừng có mà chết đó!”

Trên quán đó có một chiếc màn che màu đen đang che kín mọi thứ. Một người gạt
ra màn che lớn tiếng nói: “Bây giờ là lúc lấy mất thư, các em từng người vào
một.” Xem ra đám người dùng màn che để trách cho người biết được đối thủ lấy
mật thư là gì.

Inuzuka Kiba đưa tay nhẹ nhàng vuốt con chó của mình, thằng nhóc cười quay ra
nhìn về phái cô nhóc mắt trắng: “Tuyệt! Tồn tại là kỹ năng của chúng ta.
Hinata đừng để họ xem thường chúng ta đấy nhé!”

“Thật ngốc khi mạo hiểm mạng sống nhưng mà chúng ta đành liều thôi!” Người
thiếu niên Nara Shikamaru cười một cách gượng gạo nhưng trong lòng thầm nghĩ:
“Mình sẽ đi theo đội Naruto. Hai người đó rất mạnh mình có lẽ sẽ lấy được cuổn
mật thư cần thiết mà vô cùng an toàn.”

“Mọi người sẽ theo hướng dẫn và đến lối vào!” Thiếu nữ lớn tiếng nói: “Chúng
ta sẽ bắt đầu trong vòng 30 phút nữa!” Mọi người đều được sắp xếp hầu như mỗi
đội đều được dẫn tới một cánh cửa riêng không ai được phép đi chung cửa với
người khác. Có lẽ là một sắp xếp đặc biệt đảm bảo các thí sinh không sớm đụng
mặt. Người đứng ở nơi đó cũng chờ sẵn và canh chừng đồng hồ.

Ba mươi phút sau, thiếu nữ lớn tiếng hô lên: “Kỳ thi Chuunin bắt đầu!” Mọi
người theo đó vọt vào phía bên trong.

“Naruto, Sasuke, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tiến vào trong rừng rậm, ba
người nhảy nhót trên nhánh cây và Sakura cũng theo đó mở miệng tự hỏi. Kể từ
nhiệm vụ Ba quốc thì cô nàng gần như lấy hai người cầm đầu.

Naruto đưa tay lên sờ cằm của một chút rồi hắn đột nhiên mở miệng nói: “Có hai
cách, một cách đó chính là trực tiếp đến tháp cao. Đến giờ các đội sẽ đạt được
quyển trục sau đó phải trải qua tháp cao. Đến lúc đó chúng ta tuỳ tiện đánh
một đội là có thể đạt được quyển trục. Tuy nhiên cách này hơi mạo hiểm vì
chúng ta khó xác định được đối phương sẽ đến bao giờ và thực lực như thế nào.
Các thứ hai là nghỉ ngơi dưỡng sức sau đó tiến hành tìm tòi xác định đối thủ
sau đó tấn công dành quyển trục. Tuy nhiên cách này chúng ta cần nghỉ ngơi
dưỡng sức vì thời gian đầu các đội còn khá dư thừa thể lực.”

Sasuke cũng theo lời nói Naruto rơi vào trầm ngâm. Hắn quyết định gật đầu một
cái: “Naruto, vậy theo cậu, cậu sẽ lựa chọn cách nào?”

“Cách thứ hai...” Naruto nhàn nhạt trả lời nói: “Yếu tố thứ nhất có phần chiếm
may mắn. Thường những đội đến được tháp cao đều là đội mạnh. Mặc dù chúng ta
không sợ nhưng cũng tránh cho phiền phức. Xung đột ngay với họ không phải ý
kiến hay. Thế nên hãy sử dụng cách thứ hai đi.”

Lựa chọn một cái địa phương kín đáo, bố trí một ít bẫy rập cùng chuông cảnh
báo gì đó, ba người Sasuke, Naruto và Sakura ngay tại chỗ nghỉ ngơi lên.

Nghỉ ngơi được một thời gian, Naruto quyết định đi ra tìm địa thư. Hắn mở
miệng nói chuyện: “Sasuke, chúng ta tách nhau ra đi. Cậu ở với Sakura, mình sẽ
tự đi tìm địa thư. Các cậu có thể đi trước tháp trung ương nếu muốn. Mình sẽ
trên đường gặp các cậu. Dù sao trong đội, thực lực Sakura không phải rất mạnh
cần phải có người bảo vệ. Trong ba người thực lực cậu mạnh nhất nên bảo vệ tốt
Sakura đi, còn mình thể lực và chakra mình nhiều nhất có thể hoàn thành được
nhiệm vụ này. Các cậu có thể để lại ký hiệu mình sẽ dò theo. Dù sao đội yếu
nhưng có không ít...” Nói xong Naruto cũng rời đi cũng để mặc Sakura có ý kiến
hay không. Mà có lẽ Sakura còn vui mừng vì được ở riêng với Sakura, Naruto ở
lại chẳng khác nào một cái bóng đèn cả.

“Sasuke đừng để ý đến Naruto!” Thấy được Sasuke muốn nói gì đó thì Sakura vội
vàng nói: “Cậu ấy rất mạnh. Chúng ta phải tin tưởng cậu ấy có thể lấy được
cuốn địa thư.” Tuy nhiên nhân cách thứ hai Sakura vội vã hét lên: “Tốt quá
rồi, được ở riêng với Sasuke-kun!”


Đạo Chu - Chương #23