Người đăng: DanteSparda
Hành động của Naruto khiến cho rất nhiều thí sinh ghé mắt nhìn lại. Ngay sau
lời nói từ miệng Naruto, họ cũng hiểu ý nghĩ của việc này. Rất nhiều thí sinh
đã thử cách giống như Naruto. Đáng tiếc tất cả đều bị thương nặng mà rời khỏi
phòng học. Sau sự kiện Naruto nổi loạn, các vị giám khảo không còn nhẹ tay như
trước đây.
“45 phút đã hết!” Khuôn mặt người nam nhân Morino Ibiki trở nên lạnh lẽo và
nghiêm túc: “Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với câu hỏi thứ mười.”
Tất cả mọi người đều bị giọng nói Morino Ibiki làm cho thoáng dừng bút. Một số
thí sinh thì vẫn vừa viết vừa nghe Ibiki nói, họ hy vọng có thể làm được nốt
những câu còn lại. Đáng tiếc, ánh mắt sắc bén của Morino Ibiki chẳng thể làm
cho họ tập trung được gì cả. Họ chỉ nghe được âm thành rét lạnh của Ibiki mà
thôi: “Giờ... trước khi công bố câu hỏi cần thông qua một số nguyên tắc bổ
dung trước đã.”
Thân hình hắn đi lại đảo quanh mọi người: “Ta sẽ giải thích ngay bây giờ. Đó
là quy tắc tuyệt vọng...”
“Quy tắc tuyệt vọng!” Trong lòng đám người thí sinh không hẹn mà cùng nhìn về
phía Morino Ibiki. Trong thoáng chốc thì không khí trở nên ngột ngạt hơn. Khí
trạng mạnh mẽ từ trên người Ibiki toả ra làm chó đám thí sinh cảm giác nặng
nề. Uzumaki Naruto thoáng nhíu mày lại, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Người này
thực mạnh, nếu như vừa rồi trong cuộc thi người này ra tay với hắn, hắn chưa
chắc đã dễ giải quyết như vậy.
Ánh mắt Morino Ibiki nheo lại thật sâu, khí lạnh cũng theo đó mà áp bách đám
người. Giọng nói hắn như đang nhìn đám thí sinh như đám người chết: “Trước
tiên câu hỏi thứ 10 này, các em sẽ phải lựa chọn trả lời hoặc không.”
“Lựa chọn!?” Thiếu nữ tóc vàng Temari có vẻ hơi sốt ruột nói lớn: “Nếu chúng
em chọn không trả lời thì sao?”
“Nếu lự chọn là không thì điểm của các em đều sẽ về không?” Con người Ibiki
trợn trắng nhìn đám người: “Tức là rớt và cả hai người cùng đội cũng sẽ rớt
theo!”
“Thế có nghĩa là sao?” Một thí sinh đeo kính dùng bút chì chỉ thẳng về phía
trước hỏi lại. Một thí sinh khác bên cạnh không nhịn được giận vỗ bàn phát ra
một tiếng lớn: “Vậy đương nhiên là trả lời rồi!”
Vậy mà chưa chờ đám thí sinh này từ cơn hoảng hồn trở lại thì giọng nói Ibiki
như từ địa ngục phát ra: “Còn bây giờ là quy tắc còn lại.” Giọng nói hắn phát
ra lớn hơn bao quát toàn trường thi: “Nếu chọn trả lời mà trả lời sai thì
người đó sẽ vĩnh viễn mất quyền thi tuyển Chuunin.”
“Kiểu luật lệ ngu ngốc gì vậy!” Inuzuka Kiba giận dữ đứng phắt dậy chỉ thẳng
về phía Ibiki không cố kị gì. Ngay cả con chó trên đầu cậu ta cũng phát ra
tiếng sửa. Vẻ mặt Kiba cũng đầy giận dữ: “Ở đây có những người từng tham gia
cuộc thi Chuunin trước đó rồi mà!”
“Hehe...” Khoé miệng Ibiki nhếch lên để lộ nụ cười châm biếm: “Mấy đưa thật
không may. Năm nay thì phải theo luật của ta. Nhưng ta đã cho các em đường
lui....” lời nói làm cho cả đám thí sinh ngạc nhiên và Ibiki tiếp tục trả lời:
“Những người không tự tin có thể chọn cách không trả lời và cố gắng thi lại
vào năm sau.”
Cả người Sakura cũng theo đó toát cả mồ hôi hột, cố nàng thầm nghĩ: “Vậy quan
trọng là nếu một trong ba người lựa chọn không trả lời thì cả ba đều rớt. Còn
nếu chọn trả lời thì một khi trả lời sai thì người đó sẽ là Genin mãi mãi. Cả
hai cách lựa chọn đều tệ hại. Lựa chọn sao đây?”
“Giờ bắt đầu câu hỏi thứ mười...” Lần này lời nói Ibiki thực sự như một quả
cân nghìn tấn đặt nặng lên vai đám người thí sinh ở đây. Hắn vẫn dùng thói
quen với ánh mắt rét lạnh quét đám người: “Những ai không muốn trả lời thì giơ
tay lên. Khi số thứ tự của các em được xác định rõ, hãy rời khỏi phòng.”
Không khí trở nên lặng lề...
“Tôi sẽ không trả lời...” Một âm thanh ở bên cạnh vang lên. Cả người hắn tràn
đầy mồ hôi hột. Trên mắt hắn đã có nước mắt: “Tớ xin lỗi, Genna, Inoha”
“Số 50 rớt...” Một giám khảo cầm trong tay tập hồ sơ nói: “Số 130 và 111 cũng
rớt”
Đôi mắt Naruto đảo quanh, hắn thấy được đám người đều có một số người bỏ cuộc.
Điều này làm cho Naruto lắc lắc đầu cười nhạt. Bất chợt hắn nhíu mày lại quay
ra nhìn về phía Sasuke thấy được cậu ta cả người đầy mồ hôi nhưng cũng không
đưa tay lên. Tuy nhiên khi Naruto quay ra thì thấy được bàn tay Sakura đang
run lên dường như muốn đưa lên. Điều này làm cho Naruto nhíu mày một cái.
“Phì... Hahaha...” Một tiếng cười lớn làm cho đám người ngạc nhiên. Tất cả đám
thí sinh đều quay ra nhìn về phía Naruto thì thấy được hắn lạnh giọng lên nói:
“Trừ một số người ở đây ra thì toàn bộ đều là rác rưởi!”
“Ngươi nói cái gì hả!?” Một đám thí sinh lập tức trở nên ồn ào.
Naruto cười nhạt như không quan tâm, hắn nói: “Còn không phải sao? Ta không
biết các ngươi như thế nào trở thành ninja nữa. Thật buồn cười. Chẳng lẽ trở
thành ninja không để cho đầu các ngươi thông minh ra? Mỗi một lần nhiệm vụ ta
chẳng thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Nếu như có biến cố đột ngột các ngươi
làm gì? Từ bỏ nhiệm vụ sao? Nếu như vậy trở về mà bú sữa mẹ đi đừng làm ninja
nữa!” Hai vai Naruto nhún nhún: “Ninja cấp bậc chẳng hề quan trọng mà quan
trọng ninja có thể đóng góp được những gì. Muốn đạt được người khác tôn trọng
thực sự thì cái danh hiệu ninja chẳng thể đem lại cho ngươi điều đó đâu.”
Cả đám người đều dừng ồn ào, tất cả đều im bặt không có ai mở miệng. Morino
Ibiki thấy vậy thầm cười khổ. Ngay sau đó hắn lạnh giọng nói: “Ta hỏi thêm lần
nữa. Cuộc đời các em phụ thuộc vào sự quyết định này. Đây là cơ hội cuối cùng
để rút lui.” Cả đám đều im lặng không có nói chuyện, Ibiki gật đầu tiếp tục
nói: “Lựa chọn tốt lắm. Giờ tất cả những người còn lại đều đã đỗ. Chúc mừng
các em vượt qua cuộc thi đầu tiên.”
“Cái gì!?” Cả đám thí sinh đều nhao nhao lên.
“Chắc ta cũng không cần phải giải thích thêm gì nữa nhỉ?” Morino Ibiki cười
nhìn về phía Naruto: “Chính cậu ta là người đã đáp đúng toàn bộ đề thi ta đưa
ra ngày hôm nay. Các em hiểu đúng không!” Vừa nói hắn vừa cưởi bỏ đầu ra rồi
nói: “Đây là một lần ta thu tập thông tin bị kẻ địch bắt được và đám người đó
đã dùng hình với ta. Rồi một ngày, các em cũng sẽ gặp phải tình trạng tương tự
như ta. Đây cũng là thứ mà ta ra trong kỳ thi lần này. Với những kẻ không dám
đánh cược vận mệnh của mình, những kẻ chỉ luôn bấu víu vào cái gọi là cơ hội
lần sau và rồi tự bỏ lỡ cơ hội của mình. Những kẻ rác rưởi đó không có đủ tư
cách trở thành Chuunin. Các em đã vượt qua cuộc thi Chuunin vòng đầu tiên.
Chúc các em may mắn!”
Choang!
Từ cửa sổ đột nhiên phóng vào một người. Phi tiêu bắn ra, thân hình bóng đen
lăn lộn vài vòng. Một tấm bạt được dựng lên. Đó là một thiếu nữ ngoài hai mươi
với đôi mắt màu nâu nhạt và không có tròng. Tóc cô nàng màu tím tối màu, được
buộc kiểu đuôi ngựa bù xù và xòe ra gần giống một cái quạt. Cô nàng mặc áo
choàng màu nâu vàng nhạt với phần bên trong màu tím, cùng hai túi áo ở hai
bên. Bên trong mặc áo lưới ôm từ cổ xuống tận đùi và váy ngắn màu cam sẫm.
Thêm vào đó là băng đeo trán của làng Lá ; vòng cổ hình nanh rắn đeo trên một
sợi thừng nhỏ, dày thay vì dây chuỗi bình thường để nó không dễ dàng bị dứt ra
khi chiến dấu ; đồng hồ đeo tay và miếng bảo vệ chân. Đặc biệt bộ ngực cao vút
ẩn hiện trong tấm áo lưới thực sự khá gợi cảm.
Bàn tay thiếu nữ phất ra miệng lớn tiếng quát lên: “Giờ không phải lúc để các
em vui mừng đâu!” Cả đám thí sinh nghệt mặt nhìn về phía thiếu nữ.
Ở một bên, Ibiki thầm nói nhỏ: “Không ai lý đến ngươi!” Điều này khiến thiếu
nữ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Khụ.” Mitarashi Anko ho khan một tiếng sau đó liếc mắt nhìn đám thí sinh một
cái nói: “Nga, còn có 78 người, nói cách khác còn có 26 tổ sao? So với ta dự
đoán còn muốn nhiều đây? Ta nguyên bản cho rằng dư lại hơn mười tổ cũng đã rất
nhiều đâu? Không nghĩ tới còn có nhiều người dư lại như vậy. Ibiki! Trận đầu
khảo thí đầu có phải hay không quá đơn giản một chút!”
Ibiki lắc đầu nói: “Không, ta nghĩ thí sinh lần này khá là ưu tú đi!”
“Ai.” Mitarashi Anko nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Tính, Vòng thứ hai liền
đem nhân số giảm bớt đến dưới một nửa là tốt rồi.” Nghe được câu nói này thì
từ vui mừng trải qua cuộc thi đầu tiên, đám thí sinh đều cảm giác được áp lực
nặng nề. “Nghe cho rõ đây, vòng thi thứ hai sẽ được tổ chức vào ngày mai. Thời
gian và địa điểm là 10 giờ sáng tại sân luyện tập thứ 44. Không ai được phép
đi muộn đấy” Nói xong nàng cũng nhanh chóng rời khỏi vì ở nơi này, cô nàng
thực sự quá xấu hổ rồi...
“Phù...” Nhất thời một đám thí sinh thở dài ra một hơi.