Mọi Sự Việc Chấm Hết.


Người đăng: DanteSparda

“Hô, hô, hô…” Naruto phát ra từng tiếng thở dốc liên hồi. Đôi mắt màu đỏ với
đồ án xinh đẹp cũng dần dấn rút đi. Chúng khôi phục màu xanh biếc tuyệt đẹp.
Người khổng lồ bao quanh Naruto cũng dần dần ảm đạm và tiêu tán trong không
khí. Phía trên, dòng năng lượng Gelel đã hoàn toàn cạn kiệt. Nếu còn thì chỉ
là một chút năng lượng vương vãi bám vào những mỏm đá. Toàn bộ năng lượng đã
bị linh hồn cùng thân thể Naruto hút cạn.

“Ngài Dan, ngài không sao chứ?” Kankuro chần chờ một chút sau đó mở miệng lên
tiếng hỏi. Ánh mắt hắn cũng đề phòng nhìn về phía những ninja làng Lá. Mặc dù
ninja làng Lá là những đồng bạn của làng Cát tuy nhiên thân phận Dan khá mẫn
cảm. Một khi Dan xảy ra vấn đề, quan hệ giữa làng Cát và làng Sương Mù sẽ biến
trở nên không thể khống.

“Naruto…” Sakura chần chờ trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi. Bàn tay nàng nắm
chặt lại đặt ở trước ngực của mình.

“Naruto…” Rock Lee đang băng bó khắp cơ thể. Đôi mắt sưng húp của hắn đang dán
một cái bong băng. Vẻ mặt Lee mang theo khó hiểu hỏi: “Naruto… khi nào cậu đổi
tên thành Dan rồi.”

“Thật là phiền phức đây…” Shikamaru đưa tay lên sờ sờ đầu mình. Trong lòng
Shikamaru mang theo buồn phiền. Hắn lẩm bẩm với cái môi hơi tều ra: “Mình đã
nói chúng ta lên rời đi nơi này trước.”

“Sao cậu có thể nói như vậy được, Shikamaru-kun!” Rock Lee mở miệng lớn tiếng
quát lên. Bàn tay nắm lên, hai mắt bốc lên ngọn lửa chiến đấu: “Naruto-kun là
một anh hùng. Cậu ấy đã bảo vệ cả thế giới shinobi mà không tiếc hy sinh bản
thân mình đem nguy khốn cho thế giới giải trừ. Naruto-kun là đồng bạn chúng
ta. Làm sao chúng ta có thể bỏ mặc cậu ấy trước nguy hiểm được?”

“Thế nhưng Lee…” Vẻ mặt Shikamaru theo đó co quắp liên tục. Khoé miệng hắn
liên tục co giật vài cái, ngón tay hắn hơi chìa ra rồi nói: “Thế nhưng Naruto
là phản nhẫn làng Lá. Cậu đã quên điều này sao?”

“Tớ đâu có quên điều này…” Rock Lee nắm chặt nắm tay, đôi mắt bốc lửa lớn
tiếng nói ra: “Naruto chẳng qua đang trong thời kỳ nổi loạn mà thôi! Thầy Gai
đã nói như vậy, khi mà cậu ấy thoát khỏi thời kỳ nổi loạn, cậu ấy sẽ trưởng
thành và hiểu được những điều mình làm là sai trái. Đến lúc đó cậu ấy sẽ quay
về làng Lá mà thôi. Shikamaru, điều chúng ta cần làm là đem cậu ấy trở lại
làng Lá.”

“Ây dà…” Lão già lúc này thở ra một hơi. Hắn ngồi phệt lên mặt đất sau đó phả
ra một hơi: “Cuối cùng thì mọi nguy hiểm cũng được giải quyết. Naruto, tên cậu
là Naruto đúng không nhỉ? Tất cả chúng ta đều phải cảm ơn cậu vì cậu đã cứu
nửa lục địa này.”

“Ông nói nhiều rồi đấy ông già, tôi chẳng qua chỉ đang làm những gì mình cần
phải làm thôi!” Naruto lạnh nhạt đáp lại: “Ông nghĩ sao vậy cơ chứ? Chẳng qua
là việc tôi nên làm thôi. Cũng cảm ơn cái thứ năng lượng này, sau khi hấp thu
nó xong sức mạnh tôi tăng thêm một bậc đấy.” Vừa nói hắn quay đầu lại nhìn về
phía Gaara và Kankuro nói: “Chúng ta đi thôi!”

Gaara trầm mặc một chút sau đó cũng đi leo Naruto. Kankuro cũng vậy. Vậy mà ba
người đi vài bước thì Rock Lee đã tập tễnh cơ thể mình đứng ra ngăn chặn trước
ba người. Kankuro lập tức đề phòng nói: “Người này…”

“Naruto… quay trở về làng cùng chúng mình đi!” Lee lập tức mở miệng nói.

“Đúng vậy…” Sakura nắm tay đặt ở trước ngực mình. Đôi mắt mang theo tha thiết
nhìn về phía Naruto nói: “Naruto, quay về cùng chúng mình đi! Chúng ta sẽ cùng
nhau nắm tay thay đổi làng Lá làm cho làng trở nên tốt hơn. Không chỉ có cậu
nữa, mà còn có cả Sasuke. Mình sẽ đem cả cậu ấy tìm trở về. Đến lúc đó đội bảy
chúng ta lại một lần nữa trở lại như trước kia.”

“Mình đã nói rồi!” Naruto nhắm mắt lại thật chặt, giọng nói khẽ mấp máy: “Các
cậu chưa bao giờ đặt mình vào tình trạng của tớ nên các cậu đâu có hiểu. Các
cậu đều có cha mẹ cả có lẽ từng là như vậy. Như Sakura và Shikamaru, các cậu
còn cha mẹ để làm nũng.” Đôi mắt Naruto mở ra, ở sâu trong đôi mắt hắn mang
theo buồn bã cùng mệt mỏi: ”Các cậu chẳng thể hiểu người không có cha mẹ là
như thế nào đâu. Anh hung lại phải sống như một con chó ghẻ ở trong làng bị
người chửi rủa làm nơi chút giận. Không có ai thương tình con chó ghẻ này vì
họ coi nó là quái vật mang đến bất hạnh cho họ. Cái cảm giác đó các cậu không
hiểu đâu!?”

“Naruto-kun, mặc dù tớ không hiểu…” Lee còn muốn nói gì đó những đã bị Naruto
đánh đứt.

“Tránh ra…” Đôi mắt Naruto trừng lớn nhìn về phía Rock Lee. Ánh mắt hắn mang
theo cả sự tức giận.

“Các vị ninja làng Lá, xin nhường đường …” Gaara ôm hai tay trước ngực đi về
phía trước. Giọng nói hắn cực kỳ kiên quyết: “Người các vị đang chắn đường là
Dan mà không phải Naruto. Vị khách nhân này cực kỳ quan trọng đối với Phong
Quốc và làng Sương Mù. Tôi không hy vọng mọi người vì việc này ảnh hưởng đến
quan hệ giữa làng Cát và làng Lá.”

“Lee… từ bỏ đi!” Shikamaru trong lúc này lên tiếng kèm theo thở dài ra một
hơi: “Naruto, cậu ấy sẽ không quan về với chúng ta đâu.”

“Thế nhưng…” Lee lại muốn nói gì đó đã bị Shikamaru cắt đứt lần nữa.

Shikamaru đan hai tay xen vào với nhau, thái độ hắn thoáng trở nên lo lắng.
Thế nhưng hắn vẫn cố gắng biểu hiện ra bình tĩnh: “Thân phận Naruto hiện giờ
khá mẫn cảm. Chúng ta cần vì làng Lá và Hoả quốc suy nghĩ. Lee, tạm thời dừng
lại ở đây. Chúng ta còn có rất nhiều cơ hội mang cậu ấy quay về.”

“Thế nhưng…” Lee vẫn lặp lại câu này lần nữa. Đến cuối cùng Lee lại xụp xuống
mi mắt rồi tránh ra một bên. Naruto dưới sự hộ tống hai người nhanh chóng rời
đi nơi này. Đến khi ba người đã đi xa được một đoạn, Lee mới khó hiểu quay
sang Shikamaru nói: “Shikamaru, vừa rồi là cơ hội tốt tại sao?”

“Lee…” Shikamaru trầm ngâm một chút rồi đưa ra câu trả lời: “Quả thực vừa rồi
là Naruto suy yếu nhất mà tớ biết từ trước đến nay.”

“Cái gì?” Sakura kinh ngạc hô lên: “Vậy vừa rồi chẳng phải là cơ hội tốt nhất
chúng ta có thể đem Naruto mang về làng Lá sao?”

“Sakura…” Shikamaru thở ra một hơi: “Chúng ta đều mang thương trong người. Mặc
dù Naruto rất yếu nhưng ai cũng không biết trong tay cậu ấy còn có con bài
chưa lật nào! Hơn nữa, thân phận cậu ấy hiện giờ khá mẫn cảm. Cậu cho rằng
Gaara và Kankuro, họ sẽ đồng ý để chúng ta mang cậu ấy rời đi sao? Chưa kể đến
ba người chúng ta vốn đã chẳng còn sức chiến đấu!”

“Cảm ơn hai cậu…” Bước lên phía trên, Naruto trông thấy được bầu trời cũng băt
đầu xuất hiện ánh sáng buổi ban mai. Khoé miệng Naruto tự giễu cười, một nụ
cười không rõ ý vị. Hắn quay ra nói lời cảm tạ với hai người: “Lần này tôi đã
mặc nợ các cậu rồi!”

“Cậu là Naruto còn là Dan?” Gaara ôm ngực của mình trả lời. Kankuro cũng nhìn
về phía Naruto. Chính bản thân Kankuro cũng muốn hỏi lại câu này.

“Nó quan trọng sao?” Naruto nhíu mày hỏi lại. Thấy được Gaara trầm mặc không
nói, Naruto mở miệng đáp: “Dan cũng tốt, Naruto cũng vậy. Chỉ là một cái tên
gọi thôi! Đối với làng Cát, tôi lợi nhiều hơn so với hại. Các cậu chỉ cần biết
điều đó là được rồi!”

“Chúng tôi hiểu rồi!” Gaara lập tức đáp lời. Giọng nói hắn vẫn vang lên đều
đều: “Quả thực Naruto cùng với Dan không quan trọng. Cậu vẫn là cậu mà thôi!
Bây giờ, tôi cũng đã hiểu vì sao cậu nói tôi hạnh phúc hơn cậu quá nhiều. Tôi
không biết phải nói gì với cậu thế nhưng tôi vẫn phải nói với cậu một lời. Thù
hận chỉ đem cậu đưa đến con đường không đường về mà thôi!”

“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Naruto cười nhạt nhìn về phía Gaara: “Thế nhưng Gaara,
cậu không giống với tôi. Vả lại…” Trầm mặc một chút, Naruto cười nói: “Có lẽ
cậu nói đúng nhưng tôi không có cách nào buông bỏ. Sau khi huỷ diệt làng Lá,
tôi sẽ từ bỏ. Đến lúc đó, chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau nếu không phải ở
hai bên đối lập, tôi sẽ mời cậu hai chén rượu.”

“Hy vọng là như vậy!” Gaara hơi trầm mặc một chút rồi gật đầu. Hắn nhìn thấy
Naruto đi từng bước hướng về phía xa rời đi.

Ầm, ầm… Núi lửa ở Phong Ấn Mộ đã bắt đầu phun trào. Đoàn ninja làng Lá, làng
Sương Mù cả làng Cát cũng đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn về phía ngọn núi lửa
phun dưới ánh mặt trời buổi sớm mai. Maito Gai lúc này ôm hai tay trước ngực
cười nói: “Chà, kết thúc như vậy cũng là mãn nguyện lắm rồi!”

“Họ làm thế nào mà làm cả một ngọn núi lửa phun luôn thế nhỉ?” Hatake Kakashi
ôm hai tay trước ngực dung mắt cá chết nhìn về phía nơi xa.

“Lần này quả thực là nguy hiểm mà…” Thiếu nữ xinh đẹp Temari của làng Cát mở
miệng chất vấn nói: “Ninja làng Sương Mù thực sự là bất chấp hậu quả như thế
sao?”

“Đội trưởng, tôi đưa con bé đó một lễ tang tuyệt đẹp được không?” Raiga dùng
ánh mắt khó chịu nhìn sang Ao nói. Ao chỉ cảm giác đầu đau đau, hắn đưa tay
lên sờ sờ trán mình.

Bóng dáng ba người từ cơn khói mù của bụi đất bước ra. Shion bị Uzumaki Karin
vác trên lưng. Shion trong lúc này lầm bầm lần nữa: “Thân thể cô đúng là chả
có chút nữ tính nào mà. Khó chịu chết đi được!? Để tôi xuống đi!” Cằm nàng hất
ra như muốn mệnh lệnh đối phương phải nghe nàng nói.

“Con chó!?” Karin giận dữ nắm chặt tay thành nắm đấm. Tuy nhiên thấy được mọi
người nàng lại cố gắng chấn tĩnh và giữ hình tượng thục nữ.

“Không tệ đâu, cậu nhóc!” Ao khuyến khích đưa cho hắn một tiếng khen ngợi.

“Cậu nhóc…” Một thanh viên trong đám thất kiếm nói: “Thế nào, có hứng thú hay
không tham gia vào thất kiếm chúng ta?”

“Thất kiếm thì tạm thời thôi đi, tôi mới có hơn năm tuổi thôi!” Vẻ mặt cậu
nhóc bình tĩnh đưa tay ra phất phất. Hắn thấy được Shion đang đứng ở vách đá
nhìn về phía phương xa, nơi núi lửa đang phun trào. Khoé miệng hắn nhếch lên
nói: “Nghĩa vụ nữ pháp sư của cô kết thúc tại đây rồi nhỉ? Mà cô tiên đoán
cũng chẳng đúng gì cả, tôi đâu có chết. Thế nên sau này đừng đổ lỗi cho số
mệnh gì đó nhé!”

“Không, chắc sẽ còn cái khác!” Dan nghe thấy Shion nói như thế thì kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Shion nghe thiếu nữ tiếp tục nói: “Tôi nhận ra điều
đó khi tôi đang ở bên trong hắn. Sự sống Mouryou nảy sinh từ tâm địa của những
người xấu. Nếu có một Mouryou thứ hai hay thứ ba xuất hiện phải có ai đó ngăn
chặn hắn. Và phải cũng có họ đặc biệt là một cậu nhóc kỳ quái nhỏ tuổi.”

“Hả!?” Dan nhíu mày nhìn về phía Shion.

“Tôi không đổ lỗi mọi thứ lên định mệnh hay số phận nữa.” Nàng quay lại nhìn
về phía Dan nói: “Làm một nữ pháp sư là nhiệm vụ của tôi! Thấy thế nào, Dan!?”
Đôi mắt nàng lại nhìn thẳng về phía trước và nói: “Và sức mạnh của tôi phải
được truyền lại cho nữ pháp sư nối dõi. Dan, cậu vẫn nhỏ nhưng cậu sẽ lớn lên
một ngày…” Shion nhìn về phía Dan rồi nở nụ cười: “Khi cậu lớn lên, cậu sẽ
giúp tôi chứ?”

“Biến thái….”


Đạo Chu - Chương #182