Phong Ấn Tam Vĩ


Người đăng: DanteSparda

“Tên thật không ở trong chúng!” Con cóc xanh ngồi ở trên bàn làm việc rơi vào
trầm tư nhìn những tờ giấy này. Trong đôi mắt nó mang theo sự mê mang.

Hai tay đút vào trong túi, Nara Shikamaru tò mò lên tiếng hỏi: “Vậy ngài có
thể tìm được thông tin gì từ thứ này không?”

Senju Tsunade đảo đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt nhìn qua con có màu xanh. Con
cóc màu xanh đang lâm vào trầm tư. Nó nhớ đến những lời Jiraiya nói trước khi
chết: “Ta không cảm nhận được Nagato trong mấy tên này nhưng một Pain khác lại
nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Nagato-đứa trẻ có Rinnegan! Dù khuôn mặt
đã đổi khác nhưng đôi mắt đó ta biết chính là hắn!”

“Ta không biết!” Miệng con cóc xanh mín lại, hắn trầm tư mãi mới cho ra kết
quả: “Thông tin này mập mờ quá!”

“Vậy…” Shikamaru rơi vào trạng thái buồn bực. Đôi mắt hắn hạ xuống, vẻ mặt
mang theo dáng vẻ bất đắc dĩ: “Ông có suy nghĩ thêm được gì không?”

“Ta đã nói tất cả những gì ta biết được về Pain. Có lẽ hắn có thể tái tạo lại
sau khi đã chết nhưng đó chỉ là giả thiết mà thôi!” Con cóc xanh đổ mồ hôi hột
trên mặt: “Đánh hắn bây giờ là quá nguy hiểm… Chúng ta phải giải mã những bí
ẩn trước đã!”

“Như còn thông tin khác thì sao?” hatake Kakashi hơi mở con mắt cá chết hỏi:
“Như khám nghiệm tử thi hay khảo vấn thông tin chẳng hạn!?”

“Có vẻ họ cần thêm thời gian!” Thiếu nữ tóc hồng Sakura bình tĩnh nói: “Em
cũng không biết bọn họ thẩm vấn như thế nào. Thế nhưng công việc khám nghiệm
tử thi còn phải phân tích các tế bào và mô rất cẩn thận. Việc đó sẽ mất rất
nhiều thời gian.”

“E rằng…” Senju Tsunade một tay dặt trên bàn, một tay đưa lên nâng cằm mình:
“Nhanh nhất phải mất một tuần!”

Trên trán Nara Shikamaru mở miệng hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Việc khám nghiệm tử thi của Shizune sẽ nhanh hơn bình thường!” Đôi môi đỏ
hồng khẽ mấp máy, nàng từ từ giải thích: “Nhưng chúng ta không còn cách nào
khác là chờ đợi.”

“Thôi nào, mọi người…” Thiếu nữ tóc vàng đan xen hai tay vào nhau rồi nở nụ
cười: “Mọi người đừng để công việc làm mình mệt mỏi chứ? Chúng ta chỉ cần chờ
đợi mà thôi! Mọi việc sẽ được làm sáng tỏ sau đó thôi mà!”

“Thật ra thì lần này ta có việc muốn cùng các em bàn bạc…” Senju Tsunade đan
xen hai tay vào nhau. Nàng quét mắt nhìn về phía đám người rồi nói: “Trước khi
đi tìm Akatsuki không lâu, ta nhận được tin tức về Naruto từ Jiraiya!”

“Cái gì?” Hatake Kakashi kinh ngạc mở to đôi mắt mình rồi hỏi: “Ngài Đệ Ngũ,
ngài có thông tin về Naruto. Hiện giờ, thằng nhóc đang ở nơi nào?”

“Cô Tsunade…” Sakura lúc này cũng có chút mừng rỡ rồi hỏi: “Vậy cô có hay
không thông tin của Sasuke?” Đôi mắt Sakura mang theo chờ mong nhìn về phía
Senju Tsunade.

“…” Tsunade nhẹ nhàng gật đầu đối với Hatake Kakashi. Tuy nhiên nàng lại lắc
lắc đầu đố với Sakura: “Xin lỗi em, Sakura! Chúng ta chưa có tin tức gì từ
Orochimaru. Nếu như có tin tức gì, ta lập tức sẽ cho em biết ngay lập tức!”
Ngay lập tức nghe được lời này, đầu Sakura gục xuống và tâm lý trực tiếp hạ
thấp xuống.

“Ngài Đệ Ngũ…” Hatake Kakashi lập tức mở miệng nói chuyện: “Ngài còn mau nói
cho chúng ta tin tức Naruto đi!”

“Thật ra thì ta gọi hai mọi người ở đây cũng là vì chuyện này…” Đầu Tsunade
khẽ gật xuống, hai tay đan xen nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Vài ngày nữa, hôn lên
Mizukage đệ ngũ sẽ được tổ chức. Đến lúc đó ta sẽ cử đại diện đến chúc mừng.
Trong đó sẽ có hai người Kakashi cùng với Sakura sẽ tham gia hôn lễ này!”

“Cô Tsunade…” Sakura ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Senju Tsunade: “Cô muốn
em tham gia hôn lễ Mizukage đệ ngũ tại Thuỷ Quốc.”

“Chuyện này xem ra lại phiền phức rồi đây!” Nara Shikamaru liếc trắng mắt đảo
qua. Bàn tay hắn đưa lên gãi gãi ót của mình. Dường như hắn ngửi được mùi vị
trong lời Tsunade nói.

“Thật ra thì Jiraiya đã nói với ta về Dan, vị chồng chưa cưới của Mizukage đệ
ngũ!” Senju Tsunade tiếp tục đặt bàn tay lên bàn rồi hít một hơi thở ra thật
dài.

“Em có nghe nói qua người này nhưng chưa từng bao giờ thấy mặt anh ta trên
báo!” Haruno Sakura ngạc nhiên nói: “Anh ta mặc dù mới nổi gần đây nhưng nghe
được anh ta là người giàu nhất thế giới. Là người đứng sau tập đoàn lớn nhất
thế giới. Thuỷ Quốc đã có nhiều thay đổi nhờ vào sự đóng góp của anh ta.”

“Dan có thể chính là Naruto!” Senju Tsunade khẽ liếc mắt nhìn về phía mọi
người.

Nghe được những lời này thì đám người há hốc miệng ra hô lên: “Cái gì?”

“Làm sao có thể?” Bộ mặt cá chết Kakashi cũng theo đó bừng tỉnh. Đôi mắt hắn
mang theo nghi ngờ nhìn về phía Tsunade: “Ngài Tsunade, liệu có nhầm lẫn nào ở
đây không? Naruto mới chỉ là một đứa nhóc mà thôi! Làm sao thằng nhóc lại là
Dan, doanh nhân trẻ tuổi giàu nhất thế giới được?”

“…” Sakura cũng theo đó gật đầu đống ý, cô khẳng định lại: “Hơn nữa, cậu ấy
làm sao trở thành chồng chưa cưới của Mizukage đệ ngũ. Hai người cách biệt
nhau tuổi tác quá lớn.”

“Mới đầu ta nghe được tin này cũng khá xốc!” Senju Tsunade thở ra một tiếng
thật dài. Đôi mắt nàng mang theo mê mang: “Tuy nhiên Jiraiya đã khẳng định
điều này, Dan rất có khả năng là Naruto. Chính vì vậy mà ta muốn hai người
tham gia đoàn sứ giả tiến tới Thuỷ Quốc lần này. Hai người sẽ phải tham gia
vào hôn lễ của Mizukage đệ ngũ và xác nhận Dan có phải là Naruto không?”

Hai người Sakura và Kakashi nhìn nhau không hẹn mà đồng thời gật đầu: “Vâng!”

“Xem ra lần này lại thêm phiền phức lớn đây!” Nara Shikamaru thầm lẩm bẩm vài
câu.

“Chuyện này hết sức quan trọng!” Đầu Tsunade hơi nghiêng một cái, nàng nhàn
nhạt đáp lời: “Nó có liên quan mật thiết tới mối quan hệ giữa Thuỷ Quốc và Hoả
Quốc giữa làng Sương Mù và làng Lá chúng ta. Sẽ khá rắc rối nếu Naruto thực sự
là Dan. Chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ dẫn tới chiến tranh giữa hai quốc
gia!”

Trong một hang động u tối, một con rùa quái vật khổng lồ được đặt ở trong đó.
Cái động rộng lớn khủng bố hoàn toàn có thể để thêm mấy con rùa khổng lồ cỡ
này mà không có bất cứ vấn đề gì. Mộ cái bóng mờ xuất hiện với đôi mắt vòng
vòng. Thấy được người này, Tobi phất phơ tay mình: “Thủ lĩnh, ngươi đến trễ
quá rồi đấy!”

“Không có cách nào… ta vừa gặp phải đối thủ!” Thủ lĩnh Pain dùng Rinnegan đảo
qua ba người cùng với một con vĩ thú nói: “Mau chuẩn bị thôi!” Bàn tay bóng mờ
bắt đầu kết ấn sau đó đặt lên mặt đất sử dụng thuật triệu hồi.

Bùm! Một trận khói nổ vang, một thân hình bằng gỗ khổng lồ tựa quỷ tựa người
xuất hiện với hai tay bị xiềng xích xuất hiện.

“Tập hợp!” Ngón tay Pain theo đó kết ấn. Âm thanh tu tu liên tục phát ra từ
chiếc nhân của hắn. Theo sau đó một đám người xuất hiện bóng ở trên ngón tay.
Ba người Tobi cũng nhảy lên trên đầu ngón tay, mỗi người chiếm cứ một vị trí.
Pain lạnh lùng ra lệnh: “Vậy bắt đầu thôi!”

Thấy được mọi người đã đến đông đủ, Pain mở miệng nói: “Vì chúng ta vẫn phải
ứng phó với Thổ Quốc nên thiếu người tham gia nghi lễ phong ấn lần này. Thế
nên thời gian sẽ phải kéo dài đến một tuần. Chúng ta mỗi người sẽ phải thay
đổi cho nhau tham gia nghi thức phong ấn vĩ thú. Mọi người cũng nên cẩn thận
với bản thể của mình.” Theo đó hắn cũng ra lệnh: “Zetsu hãy dùng bản thể quan
sát bên ngoài đồng thời dùng phạm vi lớn nhất!”

“Tôi biết rồi!” Bóng ảnh nửa đen nửa trắng mở miệng nói.

Một bóng ảnh mờ mờ mở miệng hỏi chuyện: “Thủ lính làm vậy thật được chứ? Vũ
Quốc cùng Thổ Quốc còn đang trong ma sát. Chúng ta ở nơi này phong ấn vĩ thú
sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

“Sẽ không có vấn đề gì! Ta đã để người lo chuyện này rồi!” Pain lạnh lùng lên
tiếng nói: “Hơn nữa, Tsuchikage đệ tam sẽ không dễ dàng tấn công Vũ Quốc như
vậy. Hắn không phải là một kẻ ngốc. Được rồi, mau bắt đầu đi!”

“Phong ấn thuật: Cửu long phong tận!” Pain mở to đôi mắt mình. Theo sau đó bức
tượng gỗ nửa người nửa quỷ há ra cái miệng đầy răng nhọn của nó. Chín con rồng
trông như trong suốt từ miệng của nó lao ra. Chúng trực tiếp cuốn lấy và cắn
thẳng vào cơ thể tam vĩ.

Oành! Đất đá tung toé khi mà chín con rồng đâm mạnh vào cơ thể tam vĩ.

Hống! Cảm giác được đau đớn, tam vĩ bừng tỉnh từ phong ấn. Nó lập tức phát
hiện được bản thân mình bị chín con rồng cằn xé. Cảm giác được chakra mình bị
hút đi đồng thời đau đớn truyền tới làm cho nó điên cuồng giãy dụa. Tuy nhiên
nó bị chín con rồng bao bọc lại dù cho dãy dụa thế nào cũng vô ích, ngay cả
điều khiển chakra làm phản kích cũng không thể. Từ đây số phận nó mặc cho
người xâu xé…


Đạo Chu - Chương #139