Tìm Được Mật Mã


Người đăng: DanteSparda

Cục thông tin làng Lá…

Senju Tsunade đứng thẳng trên mặt đất, một tay nàng chống lại chiếc eo thon
của mình. Vẻ mặt nàng mang theo trầm trọng nói: “Cáp đại nhân có mang về một
xác chết trong nhóm của Pain!” Đứng ở bên cạnh nàng là một con ếch nho nhỏ
đang đứng trên mặt đất.

Morino Ibiki nhìn xuống con ếch nhỏ bé đó, hắn dùng hai tay đút vào túi áo
mình: “Ngài Jiraiya đã từng đề cấp đến điều đó rồi!”

Đôi mắt Senju Tsunade hơi nhắm lại, vẻ mặt mang theo phiền muộn. Nàng từ tử mở
mắt ra rồi nói: “Muốn làm gì thì làm nhưng phải moi hết mọi thứ thông tin từ
hắn đấy!”

Đám ninja thấy được con ếch nho nhỏ dần dần biến đối và hoá thành một dạng cực
kỳ khổng lồ. Đối với con ếch khổng lồ, đám người cũng không có quá nhiều kinh
ngạc. Hai tay Morino Ibiki vẫn đút vào trong ống tay áo, hắn khẽ liếc đầu nhìn
sang: “Ngài Tsunade, xin ngài cứ yên tâm!”

Trong một căn nhà xác, thi thể Pain đã được mang đến nơi này. Nhìn cả thân thể
trần truồng nằm trên bàn mổ, trên khắp người hắn gắn chằng chịt những thanh
sắt màu đen. Một đám bác sĩ thẩm tra bắt đầu đeo vào găng tay: “Đây là một
trong ba thứ quan trọng mà ngài Jiraiya để lại! Chúng ta phải chú ý đến từng
chi tiết đạt được mọi manh mối có thể?”

“Đúng vậy!” Một bác sĩ thẩm tra khác đeo vào găng tay gật đầu đồng ý.

“Bắt đầu thôi!” Người bác sĩ dẫn đầu mở miệng ra khẩu lệnh.

Một căn phòng làm việc với một đống các quyển sách nằm trên giá sách. Một
chiếc bàn làm việc nho nhỏ ở nơi đó với một chiếc máy tính. Một nam nhân đang
làm việc ở nơi đó. Tiếng mở cửa vang lên khiến cho hắn chú ý đến người đang
tới.

Một người nam nhân tầm trung tuổi, mái tóc vuốt ngược ra phía sau với khuôn
mặt hơi gầy guộc. Hàng lông mày khá đậm mắt cũng hơi lồi và có cọng kính to
tròn. Mũi cao và miệng rộng có cái râu rê dài ra hai bên khá rõ và cằm vuông.
Bên ngoài mặc một chiếc áo choàng màu trắng.

Người thiếu niên Shikamaru đi cùng với một cô nhóc tóc vàng với quả đầu hơi
rúi và cặp kính mắt khá to. Một tay Shikamaru chống eo, một tay đem tấm ảnh
đặt ở trên bàn của mình. Shikamaru tò mò lên tiếng hỏi: “Ông nghĩ thế nào?”

“Ồ đây không phải là mật mã của làng Lá. Nó không tuân thủ quy tắc nào được
biết đến!” Ngón tay gẩy mắt kính của mình, người nam nhân trung tuổi quan sát
kỹ bức ảnh Shikamaru đưa cho hắn. Đến cuối cùng hắn đưa ra kết luận: “Tôi đoán
trong lúc thập phần nguy hiểm ấy thì đại nhân Jiraiya không nghĩ đến thứ gì
thập phần rắc rỗi. Nó phải là thứ gì đó đơn giản gần gũi kia.” Hắn liếc mắt
nhìn về phía hai người: “Đây là một dãy số nên chắc chắn chìa khoá phải là mối
liên hệ của chúng.”

“Ông giải nó được hay không?” Shikamaru có chút lo lắng hỏi lại.

“E hèm…” Thiếu nữ đầu bù tóc rối hẽ kho nhẹ. Nàng dùng hai ngón tay kép kính
đem kính nâng lên: “Nói trắng ra là chúng tôi cũng bó tay nếu không biết chìa
kháo là gì!”

“Chìa khoá?” Shikamaru ngơ ngác hỏi lại.

“Nói cách khác nếu không biết quy luật thì cũng bó tay chịu chết thôi! Thế
nên…” Thiếu nữ tóc vàng đeo kính cần tiếp tục giảng giải: “chúng ta phải hiểu
xem ngài Jiraiya đang suy nghĩ gì mà viết những chữ số này. Hoặc là tìm được
mối liên hệ giữa chúng.”

Nara Shikamaru dùng đôi mắt nhìn thẳng thiếu nữ: “Vậy làm cách nào để tìm
được?”

“Tôi không biết!” Thiếu nữ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Shikamaru: “Tôi nghĩ
người nào hiểu ông ấy thì may ra đoán được.”

“Tôi nghĩ lúc ấy rất nguy cấp” Người nam nhân trung tuổi lâm vào trầm tư: “Nên
đại nhân phải nghĩ đến một thứ gì đó cho dù lọt vào tay của kẻ địch, chúng
cũng không đoán được!” Vừa nói thì hắn ngẩng đầu nhìn về phía Shikamaru: “Nếu
tính một khía cạch khác thì chúng ta cần tìm được người nhận được đoạn mật mã
này may ra mới có manh mối khác!”

“Ừm… vậy thì…” Nara Shikamaru lâm vào trầm tư: “Trước hết nên hỏi Đệ Ngũ. Mà
không được bà ấy tâm trạng không vui. Sau là thầy Kakashi. Thầy ấy có vẻ khá
quen thuộc với ngài Jiraiya!” Đến đây Shikamaru đã quyết định, hắn chào cáo
từ: “Được rồi, cảm ơn nhiều nhé. Tôi sẽ quay lại sau!” Vừa nói hắn cũng đem
cánh cửa gỗ đẩy ra.

“Được rồi!” Bàn tay nam nhân trung tuổi đưa lên sờ trên bàn tờ giấy: “Nhưng
tôi sẽ về nhà ngủ nên nếu đến nhớ đến nhà tôi nhé!” Thấy được Shikamaru đã rời
đi, hắn cũng đứng dậy nhìn về phía thiếu nữ: “Giờ thì về nhà ngủ thôi! Còn cô
thì sao, Shino?”

“Tôi nghĩ… ai đó phải trực ở đây?” Thiếu nữ đưa tay vuốt vuốt nhẹ mái tóc của
mình. Vẻ mặt có chút lo lắng và bắt đầu trang điểm mình trước gương.

Lúc này, Nara Shikamaru đang đi ở bên cạnh thanh niên Hatake Kakashi. Hắn nhìn
chằm chằm về phía Hatake Kakashi thấy được Kakashi cầm tấm ảnh ở trên tay
mình. Trong miệng hắn khẽ lẩm bẩm: “9,31,8,106,7,207,15”

“Thầy nghĩ ra gì không?” Nara Shikamaru đã thiếu kiên nhẫn. Hắn lập tức hỏi
xem có thu thập được gì không: “Một cuộc nói chuyện có liên quan tới những con
số này chẳng hạn.”

“Số 106 này…” Hatake Kakashi rơi vào trầm tư.

“Số này sao vậy?” Nara Shikamaru lập tức hỏi lại.

Ký ức thoảng hiện qua trong trí nhớ Hatake Kakashi. Đó là lúc mà Hatake
Kakashi đang ở chung bên cạnh Jiraiya. Hai người đứng song song với nhau, hắn
thấy được Jiraiya nhìn chằm chằm một cái gì đó, mặt không đổi sắc. Kakashi
dùng mắt cá chết nhìn về phía Jiraiya hỏi: “Ngài Jiraiya!?”

“106” Jiraiya ôm ngực trả lời.

“Cái gì?” Hatake kakashi khe khẽ lẩm bẩm. Theo sau đó hắn thấy được Hokage đệ
ngũ Senju Tsunade đi ngang qua. Bộ ngực ngực của nàng rung động theo mỗi bước
đi của nàng. Tất cả những thứ này đập vào mắt Hatake kakashi.

“Không, không có gì cả!” Hatake Kakashi lắc đầu mở miệng. Nói xong hắn liếc
mắt mở miệng: “Ta không nghĩ ra gì cả! Sao em không hỏi thử Đệ Ngũ xem?”

“Em đã định như vậy!” Vẻ mặt Shikamaru buồn thấu ruột nói: “Chỉ là tâm trạng
Đệ Ngũ không được tốt lắm. Em cũng không muốn đến làm phiền bà ấy cho lắm…”

“Asuma… không nghĩ tới anh lại là người như vậy?” Một âm thanh mang theo vài
phần châm chọc và giận dữ phát ra. Âm thanh này lập tức làm cho hai người ở
đây đều ngẩn ra. Họ nghe được âm thanh này vang lên trong một căn nhà. Ngay
lập tức họ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Ở đó đứng một người nam nhân xồm xoàm râu, hắn nở nụ cười gượng gạo gãi gãi
đầu mình: “Anko, không phải như em đã thấy. Quyển sách này là Hatake Kakashi
đến đây chơi và để quên!” Vừa nói hắn vừa dùng ánh mắt cầu xin đối với thiếu
nữ.

Roạt!

Cánh cửa mở ra, theo sau đó trước con mắt mở to của nam nhân râu rê xồm xoàm,
quyển sách bay vút ra ngoài theo một đường cong tuyệt đẹp. Nó rơi thẳng vào
đầu hai người Hatake Kakashi và Nara Shikamaru. Tất nhiên nó cũng rơi vào
trong tay Hatake Kakashi rồi.

Nara Shikamaru nhìn về phía cánh cửa sổ với đôi mắt cá chết: “Thầy Asuma…”
Tuynhiên trong lòng cũng là thầm nghĩ: “Hai người này… xem ra…” Thật ra sau
khi Yuuhi Kurenai chết thì Asuma trở nên già hơn hẳn. Hơn thế nữa, đó cũng là
lúc quan hệ giữa Asuma và Anko biến chuyển khác biệt.

“Haha… là em đó hả, Shikamaru…” Asuma mở miệng cười gượng sau đó đảo qua người
thanh niên: “Cả cậu nửa Kakashi!”

“Hê…” Anko dùng hai tay chống eo đứng ở cửa sổ với tư thế oai vệ: “Là thằng
nhóc nhà Nara đó sao? Thế nào có rảnh rỗi vậy hả?” Vừa nói cô nàng vừa quay ra
nhìn về phía Hatake kakashi: “Cả anh nữa Kakashi, đừng dạy Asuma đọc mấy quyển
sách không sạch sẽ đó!”

“Sách không sạch sẽ…” Nara Shikamaru hơi ngẩn người ra. Hắn quay ra nhìn về
phía quyển sách mà Hatake Kakashi đang cầm. Đó là một quyển sách do Jiraiya
đang viết ra. Ngay sau đó con mắt hắn nhìn về phía chữ đầu tiên. Đó là kiểu
chữ của Jiraiya và chữ đầu khá giống với ký tự số 9 mà Shikamaru hiểu trong di
sản mà Jiraiya để lại.

“Rồi, rồi…” Nghe được Anko càu nhàu và nụ cười gượng gạo của Asuma, Hatake
Kakashi dùng đôi mắt cá chết đáp lại. Đột nhiên hành động Nara Shikamaru làm
cho Hatake Kakashi giật mình.

“Thầy, em muốn mượn thứ này một chút!” Vừa nói thì hắn đã giựt lấy quyển sách
trong tay Jiraiya. Thấy được một đám dòng chữ này thì Nara Shikamaru đem bức
ảnh lên so sánh. Ngay sau đó hắn nở nụ cười: “Cuối cùng thì em đã tìm ra mật
mã mà ngài Jiraiya đã để lại rồi!”

“Cái gì?” Hatake Kakashi dùng mắt cá chết nhìn Nara Shikamaru: “Em nói gì cơ?”

“Em nói chúng ta đã tìm ra cách phá giải mật mã mà ngài Jiraiya để lại rồi!”
Nara Shikamaru đưa quyển sách trong tay lên rồi nói: “Nó rất có thể là câu trả
lời cho chúng ta!”


Đạo Chu - Chương #137