Jiraiya Chết!


Người đăng: DanteSparda

“Ta biết rồi! Tất cả chúng đều là những người ta gặp trên con đường mà ta du
hành!” Jiraiya ngơ ngác nhìn về phía ninja từ trên không trung bay xuống phía.
Mỗi tên trong tay cầm một thanh gậy sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào cơ thể Jiraiya.

Phập! Jiraiya cảm giác được mình bị đâm xuyên qua lưng đồng thời cổ họng hắn
va đập vào mỏm đá khiến cho cổ họng bị rách nát. Toàn thân cảm giác đau đớn
kém theo đó là cổ họng truyền tới cảm giác bị xé rách. Miệng Jiraiya khục ra
một ngụm máu máu tươi: “Cổ họng của mình!”

“ta đã biết ngươi là ai rồi Pain!” Jiraiya run run cánh tay đặt ở trên mặt
đất. Hắn muốn nói gì đó tuy nhiên lại không có nói được thành lời. Cổ họng đau
rát, một ngụm máu tươi lại phun ra bên ngoài. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Bất
kể thế nào ta cũng muốn nói cho Cáp đại nhân tất cả.” Hắn muốn nói gì đó nhưng
cổ họng đá rách nát: “Không hay rồi… cổ họng của ta đã rách nát cả rồi!”

“Khốn thật! Ta không… không hay ta chẳng lẽ đang mê đi!” Đôi mắt Jiraiya đang
mờ dần đi. Hắn cảm giác mệt mỏi muốn từ từ nhắm lại đôi mắt của mình: “Không
lẽ ta đang chết dần? Có phải ta đã thất bại không mọi người!?”

“Giá trị một ninja không phải anh ta sống như thế nào mà anh ta chết như thế
nào. Cũng không phải những gì anh ta đang làm trong cuộc sống mà là những gì
anh ta để lại khi rời đi thế giới này… thứ đó mới chúng tỏ giá trị của anh
ta.”

“Nhìn lại cuộc đời tôi… có lẽ chỉ là một chuỗi thất bại. Tsunade luôn từ chố
tình yêu của tôi. Tôi không thể cứu được người bạn của mình, cũng thất bại
việc bảo vệ đứa học trò của tôi… ngay cả người thầy cũ của mình cũng là như
thế. Ngay cả đứa nhóc con trai của học trò tôi, tôi đã không ngăn cản nó đi
vào con đường lầm lỗi! Nếu so sánh với các Hokage vĩ đại thì những gì tôi đạt
được chỉ là những vụn vặt tầm thường. Tôi thật sự muốn chết như các vị ấy…”

“Từ rất lâu rồi tôi đã tự tưởng tượng ra kết cục cho chính mình. Tôi đã sống
với niềm tin rằng những thiếu sót trong đời mình chỉ là những điều đãng trí
thật buồn cười… Rồi sẽ được chết như một ninja chân chính. Hay đổi lại sau
nhưng thất bại hay lỗi lầm, tôi sẽ có được một chuyến phưu lưu thú vị và sẽ
chết như một ninja. Tôi thực thiết tha với việc viết tiểu thuyết nhưng mà tôi
cũng không muốn nó được xuất bản.”

“Cáp tiên nhân tiên đoán rằng tôi sẽ là sự khởi đầu của một cuộc cách mạng.
Một ai đó người nắm giữ vận mệnh của thế giới ninja. Tôi cũng cần phải có một
quyết định lớn lao và khi thời khắc đó đã đến, tôi quyết định đánh bại Pain.
Chặn Akatsuki và cứu thế giới khỏi lụi làn nhưng đó cũng chỉ là một trang nữa
trong danh sách thất bại dài dằng dặc của tôi mà thôi! Nhưng mà điều tôi có
thể làm cuối cùng là…”

“Gaaa…” Hai bàn tay chống thân thể gắng gượng, Jiraiya trực tiếp phun ra một
ngụm máu tươi.

“Jiraiya!” Con cóc nằm trên vai Jiraiya khẽ nói. Trong lòng thầm nghĩ: “Cậu ấy
ép mình quay lại cõi đời này bằng sức mạnh tinh thần!”

Pain quay đầu nhăn mày lại: “Ta chắc tim lão đã ngừng đập rồi mà!?”

Dường như con cóc hiểu ý Jiraiya lập tức ngã xuống chút bỏ áo choáng. Ngón tay
Jiraiya đưa ra, đầu ngón tay bốc lên một chút chakra. Hắn bắt đầu viết một đám
chữ trên lưng con cóc già nua đó. Ngay lập tức thấy cảnh này Pain hành động.
Con cóc đực cũng nhận ra điều này lập tức mở miệng nói: “Được, ta hiểu rồi!”

“Ta sắp chết sao?” Jiraiya mơ mơ màng màng từ từ nhắm mắt lại: “Đến cuối cùng
ta vẫn chưa thể tìm thấy được đứa trẻ định mệnh. Xem ra ta thực sự thất bại!”
Đôi mắt hắn theo đó nhắm chặt lại.

“Một lời nhắn ư?” Pain ngạc nhiên hô lên: “Đã được mã hoá sao?” Ngay lập tức
tên đầu trọc đưa nắm tay lên đưa về phía con cóc. Nắm đấm bắn khỏi tay của hắn
đem tảng đá đánh nát tan. Nagato nhìn thân thể Jiraiya chìm vào đáy biển, hắn
lắc đầu nói: “Nó đi mất rồi!”

Sáu người Pain đứng ở trên bờ lẳng lặng nhìn dòng sông, Pain lẳng lặng nói:
“Jiraiya… một trong tamnin huyền thoại đã chết! nếu chúng ta không dấu được bí
mật, chúng ta đã chẳng thắng nổi. Ta không thể tặng ông lời ca ngợi nào hơn
thế đâu, thầy ạ. À… mà ngươi có thể ra mặt được rồi đó!”

“Coi bộ ngươi cũng mát nhiều thời gian nhỉ?” Từ phía trên đất trồi lên một
người nửa đen nửa trắng hai bên có chiếc lá màu xanh như là bắt ruồi. Giọng
nói hắn bất nam bất nữ châm chọc: “Đối thù là Jiraiya chú ít à??”

“Ông ta tự nhiên xuất hiện!” Pain lạnh nhạt đáp lời: “Ngay sau khi Madara cùng
Hyuuga Neji đi bắt tam vĩ!”

“Mà bên kia truyền tin về rồi đấy!” Zetsu vừa đen vừa trắng mở miệng nói: “Hai
người bọn họ đã bắt được tam vĩ và đang đem tam vĩ trở lại làng. Các ngươi
định làm thế nào đây? Phong ấn tam vĩ cần không ít nhân thủ đâu mà hiện giờ Vũ
Quốc đang ma sát với Thổ Quốc. Chúng ta nên làm gì đây?”

“…” Pain lập tức rơi vào trầm tư. Hắn không nghĩ tới được Thổ Quốc ra lại tìm
tận nơi này đòi Vũ Quốc giao ra Akatsuki. Đến bây giờ hắn thực sự không nghĩ
ra được Thổ Quốc làm sao biết được tổng bộ Akatsuki nằm ở Vũ Quốc. Chẳng lẽ
trong đám người có người phản bội.

Trên bầu trời, một thiếu niên tóc vàng cưỡi con chim trẳng khổng lồ. Bên cạnh
hắn còn có hai con chim trắng khác nhỏ hơn đang lôi kéo một con quái vật khổng
lồ nổi trong mặt nước. Giọng nói người thiếu niên mang theo khó chịu: “Chết
tiết! Ta thế nào lại phải đi làm cái việc này chứ?”

“Tiền bối! Thực sự không có cách nào nha…” Tobi phất phơ ống tay áo của mình:
“Lần này chúng ta mất không ít công sức để bắt được tam vĩ đâu? Thân hình tam
vĩ to như thế này, chúng ta cũng không có cách nào nhà. Chúng ta đâu có thứ gì
có thể chứa tam vĩ đem nó phong ấn vào đây! Thế nên làm phiền ngài rồi nha, ta
sẽ nhớ ơn ngài vô cùng, tiền bối Deidara”

“Hừ… ta không phải chân khuân vác!” Deidara khó chịu dùng hai tay ôm ngực của
mình. Hắn lúc này mới chú ý đến Hyuuga Neji đưa tay che mắt của mình. Vẻ mặt
hắn tò mò quay ra hỏi Tobi: “Tobi, hắn làm sao vậy hả?”

“Nga…” Tobi vờ ngạc nhiên sau đó mở miệng nói: “Cậu ấy bị thương trong khi bắt
tam vĩ!”

“Biết vĩ thú lợi hại đi!” Deidara châm chọc Hyuuga Neji: “Nếu như lần này
không có bom ta đưa. Các ngươi bắt được vĩ thú hay không cả là một vấn đề. Thế
nên, sau này hãy tôn trọng tiền bối một chút đi. Đám tân nhân…”

“Tiền bối, ngài là tuyệt nhất!” Tobi đưa ngón tay đối với Deidara. Điều này
làm cho Deidara phổng cả cái mũi lên trời. Lúc này Tobi mới mở miệng hỏi:
“Tiền bối, ngài không phải ở biên cảnh Vũ Quốc sao? Sao có rảnh đến giúp chúng
tôi một tay. Nghe nói Tsuchikage đệ tam là thầy của tiền bối. Tiền bối, anh
không phải đánh không lại ông ta mới chạy đến nơi này đấy chứ?”

Gân xanh trên trán Deidara xuất hiện, hắn mở miệng quát: “Câm cái miệng thối
ngươi lại, Tobi! Nếu không ta sẽ cho ngươi một cách chết thảm thiết nhất.”

“Nga, tiền bối đang đùa tôi đúng không?” Bàn tay Tobi phất phơ cánh tay: “Vậy
tiền bối anh định cho tôi chết kiểu gì đây?”

“Ngươi đoán xem?” Deidara nghiến răng nghiên lới nói.

“Haha…” Tobi đưa tay lên gãi gãi đầu nói: “Là nổ chết sao? Giống như tôi nghe
được tiền bối Kisame nói anh đã suýt nổ chết mình trong lần đầu gặp mặt
Itachi!”

“Sai!” Không biết lúc nào Deidara đã vọt xuống. Từ đằng sau lưng hắn đưa tay
lại siết chặt cổ Tobi: “Là bị bóp chết! Tobi, ngươi chết đi!”

“Ặc, ặc…” Bị bóp cổ nghẹt thở, Tobi liên tục quơ múa tay của mình. Hắn vẫy vẫy
tay về phía Hyuuga Neji như muốn tìm kiếm sự cứu rối.

Hyuuga Neji chẳng thèm để ý đến hai người gây gổ với nhau. Hắn ngồi trước lưng
con rùa khổng lồ bắt đầu dưỡng thương. Trận chiến vừa rồi đã sử dụng động lực
quá độ, đôi mắt hắn đã bị thoát hoá trở thành Byakugan. Xem ra muốn tiến hoá
trở lại cần một thời gian không ngắn.

“Hừ…” Deidara hừ lạnh một câu. Sau đó xoay người nhảy lên con chim bắt đầu
ngồi trên đó dưỡng thần. Khi đi hắn không quên cảnh cáo Tobi: “Tobi, cẩn thận
cái miệng thối của ngươi. Nếu không ta sẽ đem nó nổ nát!”

“Tiền bối, anh nói đùa đúng không?” Tobi nói như vậy ngay lập tức Deidara quay
đầu lại với khuôn mặt dữ tợn đầy gân xanh. Điều này làm cho Tobi chột dạ cúi
đầu.

“Không ngờ uy lực đôi mắt Byakugan tiến hoá lại mạnh như vậy!” Tobi nheo mắt
lại. Hắn thoáng nhìn qua Neji đồng thời bản thân mình cũng lâm vào suy tư.
Trong lòng hắn đã tính toán: “Hiện giờ đôi mắt đó muốn khôi phục cần thời gian
không ngắn. Đây là thời cơ tuyệt hảo mình đưa hắn tiến vào hắc ám. Mình cũng
đã biết được điểm yếu của hắn, chỉ cần…” Con mắt Tobi híp lại thật sâu, ở sâu
trong mắt hắn loé lên hàn quang.


Đạo Chu - Chương #135