Lục Đạo Pain


Người đăng: DanteSparda

Lần xuất hiện này mà thêm hai người một nam nhân cao gầy có mái tóc dài và một
nam nhân to lớn béo tốt. Cả hai đều giống như Pain đều có được Rinnegan. Con
cóc đực thế nhếch miệng kinh ngạc: “Cái gì? Cả ba đều có Rinnegan!”

Jiraiya nói với giọng chắc chắn: “Có gì đó quái lạ trong thuật của hắn sử
dụng!”

“Chuyện này lại xảy ra ngay trước bữa tối… chúng ta phải ở đây cả đêm rồi!”
Con cóc cái buồn bực nói.

Nhắc đến bữa tối khiến cho con cóc đực tức giận quát lên: “Bà thôi ngày đi
khôgn lúc nào chỉ nghĩ đến bữa tối thôi!”

“Xin lỗi!” Con cóc cái đáp lời: “Mà ông muốn nói gì cớ?”

“Đã đến lúc chúng ta bắt đầu rồi” Jiraiya cười nói: “Nào! Bắt đầu nghi thức
chuẩn bị cho hình thức tiên nhân trước trận đấu này.” Hai chân hắn bắt đầu
nhún nhảy, bàn tay múa may: “Tên kia hãy chuẩn bị trước nhẫn thuật cực mạnh
đồng thời với tiên thuật không giới hạn của ta. Hãy nhìn ánh hào quang chói
người và thánh thiện từ Jiraiya ga lăng nhất thế giới này!”

Bốp, bốp… Hai con cóc không hẹn mà cùng động thời quát to: “Đừng có la hét
ngay lỗ tai của ta chứ nhóc!” Và cùng cho Jiraiya một cú đấm nún cả mặt vào.

Jiraiya bị đấm méo mặt khó chịu thầm nghĩ: “Sao lúc nào cũng muốn phá hỏng
nghi thức đẹp trai của ta thế nhỉ?”

Con cóc cái nhìn trừng trừng về phía ba người nói: “Này, này! Nhanh kết thúc
hắn thôi! Ta bắt đầu phải nấu nướng rồi đấy!” Lời nói làm cho Jiraiya đổ cả mồ
hôi hột!

“Này bà nó nên quên cái bữa tối đi. Nên cẩn thận đối thủ thì hơn!” Con cóc đực
quay ra nhìn về phía cóc cái hối thúc: “Chú ý cái đi! Hắn có đồng thuật mạnh
nhất thế giới đấy.”

“Im ngay!” Con cóc cái giận dữ quát lên: “Tôi là người phải nấu nướng mỗi
ngày, ông biết không hả? Ông có biết tôi cực khổ thế nào không, ông già lẩm
cẩm!?”

“Việc đó thì liên quan quái gì đến tôi chứ?” Cóc đực phản bác lại: “Tôi lo
lắng cho bà mà bà còn lải nhải!”

“Mình chỉ muốn hai người này bớt miệng giúp mình một chút!” Jiraiya buồn bực
thầm nghĩ. Hắn nhìn về phía Pain lúc này Pain đã động. Tuy nhiên Jiraiya tốc
độ nhanh hơn tung ra một cú đá cực mạnh đem tên thanh niên cao gầy tóc dài
đánh bay. Thân thể hắn đập mạnh vào tảng đá dưới chân hai người còn lại phát
ra một tiếng nổ lớn.

Oanh! Pain không có nói những lời tức giận gì mà chỉ châm chọc: “Ồ, đẹp đấy!”

“Hai vị cãi nhau thế là đủ rồi!” Jiraiya đề phòng nhìn phía trước: “Đến lúc hạ
tên này rồi!”

“Ừm ta sẽ nướng chúng đen thui!” Con cóc cái mở miệng đề nghị: “Này nhóc hãy
phun dầu ra và ông hãy thổi lửa nhé!”

“Nghe hay đấy!” Jiraiya mở miệng đáp. Một người hai cóc bắt đầu chắp tay kết
ấn. Cả ba cùng phùng mộm trợn mà đem không khí hít vào lồng ngực của mình.
Theo sau đó Jiraiya bắt đầu phun ra một đám dầu cóc, cóc cái phun ra một ngọn
lửa khổng lồ trong khi cóc đực phun ra một đám gió. Dầu bắt lửa bốc lên hừng
hực và gió thổi trợ thế lửa lớn mạnh lên.

Hừng! Một biển lửa khổng lồ bao phủ về phía Pain. Ngay lập tức tên béo nhảy
xuống phía dưới hắn đưa tay ra về phía trước. Chỉ trong vài giây biển lửa, dầu
cùng với gió thổi biến mất.

Jiraiya ngạc nhiên đưa tay giơ lên: “Hắn tránh đám dầu phun đó rồi hả?”

Con cóc cái lập tức nói: “Trông giống như hắn nuốt luôn thì phải!”

Con cóc đừng nhìn chằm chằm vào tên béo: “Chắc chắn hắn có gì đó quái ở trong
ống tay áo nữa!”

“Vậy chúng ta sẽ tìm ra nó khi đánh cận chiến thôi!” Bốn chân Jiraiya quỳ trên
mặt đất. Ngay sau đó một sức bật khủng khiếp làm cho mặt đất nổ tung, Jiraiya
hoá thành một viên đạn pháo bắn về phía tên ninja béo. Đồng thời trong tay
xuất hiện một quả cầu màu xanh lam to tướng: “Tiên pháp đại ngọc Rasengan!”

Tên béo lập tức đưa tay lên đỡ đòn tấn công của Jiraiya. Ngay sau đó chuyện kỳ
quặc xuất hiện. Toàn bộ đòn tấn công của Jiraiya bị hút vào bởi tên béo kia và
biến mất không thấy. Ngay sau đó tên nam nhân tóc dài lập tức lén tập kích
Jiraiya. Con cóc đực lập tức lấy ra một quả cầu khói ném mạnh.

Oanh! Một tiếng nổ vang trời, khói trắng toả ra che kín toàn bộ sân đấu.
Jiraiya lập tức lẻn ra phía sau tên tóc dài tung ra một cú đấm cực mạnh. Vậy
mà tên nam nhân này lại có thể nhắm mắt lại tránh thoát đòn tấn công từ
Jiraiya.

Biết bản thân tấn công thất bại, Jiraiya lập tức vòng ra phía sau tên nam nhân
cột tóc dái. Hai tay hai chân hắn chống trên mặt đất, thân hình khom lại và
mái tóc dựng lên như một con nhím: “Tiên thuật tóc máy!” Một đám tóc bắn về
phía tên nam nhân cột tóc với tốc độ khủng bố.

Bùm! Vậy mà rõ ràng Jiraiya tấn công sau lưng không hiệu quả chút nào. Hắn lập
tức triệu hồi ra một con gầu trúc khổng lồ ăn trọn đòn tấn công do tóc Jiraiya
tạo ra. Jiraiya lập tức nhảy lùi lại tránh đòn tấn công này. Vẻ mặt ngưng
trọng: “Hắn không phí một giây nào. Hắn triệu hồi ngay một tấm khiên để đỡ đòn
tấn công đó nhưng làm sao hắn có thể biết không chỉ một lần. Không nói, không
ra dấu, không nhìn nhau. Cho dù cả ba có dùng chakra để quan sát cũng không
thể nào có một thế trận phòng ngự hoàn hảo như thế… Hơn nữa đòn tấn công bằng
tóc mình là chiêu thức nhanh nhất với quy mô rộng làm thế nào mà!”

Quỳ xuống mặt đất, bốn chi chạm đất, Jiraiya ắn hàm răng nói: “Nhưng tên này…“

“Bon này chắc không phải thế thân!” Cóc cái mở miệng.

Cóc đực gật đầu: “Điều đó cũng có nghĩa là bọn nó phải có một mèo nào đó hiểu
không nhóc Jiraiya? Nhận ra chưa nhóc?”

“Nhận ra gì?” Jiraiya khẽ liếc mắt nhìn về phía con cóc đực.

Con cóc đực lớn tiếng giải đáp: “Khi chúng ta tấn công gã kia từ phía sau,
chúng ta đã chọn vào điểm mù của chúng và lao vào như gió xoáy nhưng hai tên
còn lại thì nhìn chúng ta rất kỹ. Hơn nữa bọn chúng còn không nói năng, không
ra hiệu cũng chẳng thèm nhìn nhau. Cho nên bí mật nhất định là ở cặp mắt đó.
Nếu cả ba tên cùng nhìn một mục tiêu như vậy chúng rất có thể cùng chung ánh
mắt. Chỉ là nếu như vậy thì bọn chúng là ai? Jiraiya, xem ra chúng ta phải
đánh trả thôi!”

Vẻ mặt Jiraiya trở nên ngưng trọng thầm nghĩ: “Nhẫn thuật mình vô hiệu với
chúng mà một chọi ba thì cho dù mình dùng tiên thuật cũng rất có thể sẽ chết ở
đây!” Hai hàm răng Jiraiya khẽ cắn vào nhau quát lên: “Được!” Thân thể hắn
phóng thẳng về phía trước. Sau đó hắn trực tiếp lẩn trốn vào trong đám ống
cống.

Pain châm chọc: “Ông muốn trốn trong đám đường ống đó hả?”

Nhảy nhót trong đường ống cống tránh thoát, Jiraiya tò mò hỏi: “Tại sao chúng
ta phải chạy!?”

Con cóc đực mở miệng nói chuyện: “Tôi đang phân tích bọn chúng để lên kế
hoach. Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Nhóc Jiraiya, cậu biết đấy chúng đều có
Rinnegan phải không nào?”

Con cóc cái lập tức hỏi: “Nhưng dù một trong chúng là Nagato nhưng làm thế nào
cả ba thằng đều có Rinnegan nhỉ?”

“Pain thật ra hắn là cái gì mới được?” Jiraiya hỏi lại.

Con cóc đực liếc mắt qua: “Ta không biết nhưng nếu cho ta ít thời gian ta sẽ
tìm ra thôi! Cả ba đều nhìn từ ba hướng khác nhau nên chúng có thể khắc phục
được điểm yếu của nhau. Đó cũng là một điểm mạnh của nhẫn thuật này!”

“Vậy thì sao?” Cóc cái lại hỏi: “Không lẽ chúng ta bó tay?”

“Hừm thật ra thì…” Con cóc đực tiếp tục nhếch mép: “Nó giống như chúng ta ngồi
trong phòng an ninh nhìn một vật với nhiều góc quay khác nhau. Chúng ta có thể
nhìn thấy tất cả những gì mà camera quay được trong cùng một thời điểm. Vậy
nên nếu như một người trong số chúng nhìn thấy cũng giống như hai người cũng
thấy. Đó cũng là lý do tại sao bọn chúng phòng thủ phản công chính xác đến
vậy! Tầm nhìn của chúng có ba cái nhưng khác với Byakugan chúng khắc phục điểm
mù của nhau mà không cần chakra hay ấn kết gì đó. Đây là điểm mạnh của nó.”

“Vậy thì cái cách duy nhất là tách chúng ta…” Jiraiya trầm giọng nói: “Tôi
biết nếu một chọi một thì tôi có thể đánh bại được nó! Nhưng với cách đó chúng
đã chọn cách tấn công như vậy. Bọn nó luôn chọn bên nhau nên khó mà tấn công.
Hừm… coi bộ đánh cận chiến là không thể nào. Lại thêm tên mập chết tiệt có thể
hút hết nhẫn thuật của chúng ta.”

“Nếu cả nhẫn thuật và thể thuật không còn có tác dụng…” Cóc đực lẩm bẩm: “Xem
ra chúng ta phải dùng đến ảo thuật rồi!”

“Tôi thì không rành thứ này lắm đâu!” Jiraiya có chút chán nản nói: “Nhưng hai
người thì…”

“Nếu như hắn đã từng là học trò của người, hăn thể nào cũng biết được người
không tinh thông ảo thuật!” Con cóc đực vội vã nói: “Thế nên đó cũng là lợi
thế của chúng ta!”

“Không đời nào!” Con cóc cái mở miệng quát lên: “Tôi không muốn!”

“Hả” Jiraiya ngẩn người vì con cóc cái.

“Này… bà nó…” cóc đực thở dài một hơi sau đó lớn tiếng quở trách: “Sự sống
chết cả thế giới đang nằm trong tay chúng ta. Đây không phải là lúc để càu
nhàu đâu!”

“Ai cần biết ông già lẩm cẩm đó nói gì!” Con cóc cái giận dữ nổi cả gân xanh:
“Ông ta còn không đoán nổi mấy việc lặt vặt nữa là!”

“Ầy… sao hai người lại cãi nhau thế?” Jiraiya tò mò không hiểu.

“Ta… ta không thể song ca với lão ở tuổi này được!” Con cóc cái vậy mà đỏ mặt
nói: “Xấu hổ chết đi được!”

“Hả?” Vẻ mặt dại ra của Jiraiya nhìn về phía hai người: “Song ca!”

“Ừ ảo thuật mạnh nhất của chúng ta là một bài hát. Nó có thể làm tê liệt hệ
thống thần kinh của đối phương bằng thính giác. Chính vì vậy ta để cậu chạy
trốn tranh thủ thời gian cho chúng ta.” Con cóc đực bình tĩnh giải thích:
“Chính vì dùng âm thanh nên bọn chúng sẽ phát hiện ra chỗ chúng ta ngay. Thêm
nữa muốn nó tác dụng cũng cần một ít thời gian nữa. Nếu chúng ta bị phát hiện
khi đang ảo thuật kết thúc thì tối nay chúng ta có mấy cái đùi ếch để nhắm
rượu rồi. Thế nhưng ngược lại chúng ta bắt được bọn chúng trước chỉ một câu
thôi: bọn chúng chết chắc rồi!”

“…” Jiraiya thoáng trầm mặc trong chốc lát. Đến cuối cùng hắn không đành lòng
mở miệng: “Nếu sự việc nguy hiểm dường này thì hai người lập tức trở về đi!”

“Không đời nào!” Con cóc đực vậy mà lập tức phản đối: “Kết quả của cuộc chiến
này ảnh hưởng đến sự an nguy của cả thế giới!”

“Vậy thì tôi có một kế hơi mạo hiểm một chút!” Jiraiya khẽ liếc mắt nhìn về
phía cóc đực.

Cóc đực không băn khoăn đáp lời: “Vậy làm đi!” Tiếng ếch kêu bắt đầu râm ran
truyền khắp đường ống.

“Tiếng ếch kêu!” Pain lập tức nghe thấy được âm thanh. Một người kề tai vào
sát trong đường ống sau đó nghe được âm thanh. Ngay lập tức cả ba người vọt
tới phía âm thanh phát ra. Lúc này cả ba thấy được Jiraiya đang đứng ở nơi đó,
hai con cóc đang phát ra âm thanh nho nhỏ râm ran.

Khi mà cả ba người tấn công về phía Jiraiya thì từ trong bóng tường, Jiraiya
xuất hiện miệng phùng ra sau đó phun ra một quả cầu lửa khổng lồ về phía tên
béo. Tên béo cũng lập tức phát hiện ra đó là một phân thân. Hắn ngay lập tức
vươn tay ra trực tiếp sử dụng nhẫn thuật hấp thu đòn tấn công này. Trong thời
gian này chỉ còn duy nhất hai người tấn công Jiraiya mà thôi.

Bản thể Jiraiy ở phía trước cũng lập tức phun ra một đoàn lửa khổng lồ đánh
vào hai người còn lại. Vậy mà ngay lập tức hai tên phản ứng nhảy lên trân nhà
dẫm trần nhà mà đi. Tuy nhiên chính vì vậy mà khoé miệng Jiraiya xuất hiện nụ
cười. Theo đó tên gầy tóc dài lập tức bị lún vào trong trần nhà do nhẫn thuật
Jiraiya đã đặt bẫy sẵn ở nơi đó.

“Ảo thuật cũng thành công!” Jiraiya tung ra một cú đá đem tên tóc đuôi gà đánh
bay. Đồng thời cùng lúc đó ảo thuật cũng đã được sắp đặt.

Cả ba người thấy được mình bị nhốt vào trong một thuỷ cầu hình hộp chữ nhật.
Bốn con quái vật ếch khổng lồ mặt quỷ, một tay cầm kiếm một tay đưa về phía
thuỷ cầu hình hộp chữ nhật. Từng bọt sóng ở đó xuất hiện. Jiraiya lạnh lùng:
“Ảo thuật này làm tê liệt não bộ của ngươi, ngươi không thể hành động cũng
chẳng suy nghĩ được. Ba tên các ngươi đừng hòng nhúc nhích đến một đầu ngón
tay.”

Pain lạnh lùng nói: “Thầy Jiraiya, tôi chưa từng nghĩ thầy sử dụng ảo thuật ở
mức độ cao như thế này đâu!”

“Ngươi chưa từng đánh giá đúng đối thủ của mình cho dù người đó là ai… không
phải ta dạy ngươi điều đó từ lâu rồi sao, Nagato?” Jiraiya ngước đầunhìn về
phía ba người: “Ngươi đã đi sai đường rồi! Ta đã từng muốn người vượt qua nỗi
đau… vượt lên nó chứ không hề muốn ngươi dùng nó để huỷ diệt thế giới này.”
Hắn cúi đầu thấp xuống giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ta đã từng… đã từng hy
vọng ngươi sẽ là…” Đến cuối cùng mọi thứ biến thành âm thanh nho nhỏ: “Vĩnh
biệt!”

Ba người lâm vào ảo cảnh bị Jiraiya trực tiếp dùng ba thanh kiếm đâm thủng
ngực. Jiraiya chỉ có thể thở dài ra một hơi: “Cuối cùng cũng xong!”

“Khặc, khặc…” Hai con cóc bắt đầu ho sặc xụa. Jiraiya nhìn về phía hai người
thì con có đực lim dim mắt đáp: “Bài hát đó làm ta đau cả cổ họng!”

“Thật không dễ dàng gì phối hợp với ông cũng chính vì vậy mà chúng ta ít sử
dụng!” Con cóc cái mệt mỏi liếc mắt nhìn sang bên: “Mỗi lần phải hát là chúng
ta bị đau họng lại già thêm mấy tuổi nữa.”

“Tôi xin lỗi! Giờ thì hai người có thể nghỉ ngơi rồi” Hắn xoay từng bước rời
đi: “Tôi cuối cùng cũng đã quyết định!”

Đột nhiên phía sau xuất hiện giọng châm chọc: “Không phải thầy vừa nhắc nhở em
phải đánh giá đúng đối thủ hay sao, thầy Jiraiya?”

Oanh!

Bức tường vỡ nát, thân thể Jiraiya bị đánh bay ra khỏi toà nhà. Bàn chân hắn
lê dài trên mặt sông, máu tươi theo đó vẩy ra. Một cánh tay hắn đã đứt lìa và
rơi xuống mặt sống. Bọt nước bắn lên trung toé tại vị trí Jiraiya đứng. Con
cóc cái hoảng hốt hô lên: “Jiraiya… tay của ngươi!”

“Hư…” Đôi mắt hắn nhăn lại, hắn trả lời: “Ừm tôi biết rồi! Chắc chắn nó đã
triệu hồi ba người này trước đó!”

“Cái gì?” Con cóc đực kinh hoàng hô lên: “Vô lý nó đã trúng ảo thuật của ta
rồi mà!” Theo sau sáu tên xuất hiện trước mặt đám người Jiraiya làm cho con
cóc đực bàng hoàng: “Có… có sáu tên tất cả?”

“Hả nhìn đi!” Con cóc cái cũng đổ mồ hột: “Có cả ba thằng chúng ta vừa giết
kìa”

“Chắc chắn chúng đã chữa cho ba thằng bị giết bằng một thuật nào đó!” Con cóc
đực sợ hái đáp lại.

Con cóc cái đổ mồ hôi hột nhưng vẫn phản bác: “Không có nhận thuật nào giúp
người chết đội mồ sống lại đâu. Bọn nó có phải người không đấy?”

“Pain!?” Jiraiya trở nên nghiêm trọng: “Ngươi là cái thứ gì vậy?” Bàn tay hắn
đưa lên chạm vào cánh tay đã đứt của mình.

“Pain là chỉa cả sáu người chúng ta!?” Tên thanh niên tóc cam cầm đầu lạnh
lùng nói.

“Làm sao có thể có sáu người có được Rinnegan…” Sau đó Jiraiya nhìn về phía
người thanh niên vừa nói chuyện: “Ngươi… không lẽ ngươi là… gương mặt đó là
Yahiko!?” Giọng nói Jiraiya đã biến thành run run: “Nhưng tại sao không phải
hắn đã nói Yahiko đã chết rồi hay sao? Còn đôi mắt đó nữa…”

“Ông vẫn còn nhìn thấy Yahiko trong tôi sao, thầy Jiraiya…” Pain lập tức châm
chọc: “Nhưng đừng lầm trưởng vì Yahiko đã chết. Người đang đứng ở đây là Pain,
ông nghe rõ chưa?”

“Im miệng đi!” Jiraiya giận dữ nói: “Tại sao ngươi lại có Rinnegan hả?”

“Chuyện này là sao Jiraiya?” Cóc đực không hiểu hỏi?

“Hắn là một đứa học trò khác của tôi…” Jiraiya mở miệng đáp: “Nhưng tôi nhớ
hắn không hề có Rinnegan khi tôi dạy!”

“hả!” Con cóc cái kinh ngạc hô lên: “Đừng nói với tôi là có tới hai đứa trẻ
định mệnh đấy chứ?”

Vẻ mặt Jiraiya trầm trọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là Yahiko còn là Nagato mau nói
cho ta biết!”

“Tôi là Pain!” Vẻ mặt nam nhân cầm đầu giận dữ, đôi mắt hắn mở lớn hết cỡ.
Theo sau sáu người trực tiếp nhảy xuống phía dưới tấn công Jiraiya: “Chúng ta
là thần!”

“Khốn kiếp! Cơn mưa này dai dẳng quá…” Một âm thanh thiếu nữ nhẹ nhàng vang
lên. Nàng đứng trong phòng làm việc Hokage dùng đôi mắt xinh đẹp bao quát cả
ngôi làng. Miệng nàng phát ra tiếng khó chịu: “Bao giờ mới kết thúc đây? Không
phải đầu xuân sao?”

“Ngài Tsunade…” Người thiếu nữ Shizune hơi cười gượng gạo khuyên nhủ: “Cô
không cần phải lo lắng cho ngài Jiraiya đầu vì ngài ấy nhất định sẽ bình an
trở về!”

“Không, lão sẽ chẳng làm sao đâu?” Senju Tsunade quay về phía sau nở nụ cười
có chút túng quẫn nhìn về phía thiếu nữ: “Không phải ta đã đặt cược hay sao?
Ta biết mình luôn đặt sai mà!” Vừa nói nàng lại quay ra nhìn về phía trời mưa:
“Luôn cố tỏ ra bình tĩnh sao? Nếu anh có thể trở về vậy thì tôi ẽ không bao
giờ lên mặt với anh nữa!”

Ở một vùng đất nhỏ, thân thể Jiraiya tràn ngập thương tích ngồi phịch xuống
dưới. Tên ninja tóc đuôi gà đã gục ngã trước mặt Jiraiya. Hắn để lộ ra cái
trán với một vết rạch. Điều này khiến cho Jiraiya bàng hoàng: “Tôi nhớ ra rồi,
hắn không phải là Nagato. Tên này tôi đã từng gặp hắn trước đây. Tuyệt đối
không có sai!”

“Cái gì?” Con cóc đực mở miệng nói chuyện.

“Tôi cần gặp lại Pain để xác nhận suy đoán của mình!” Jiraiya mở miệng nói
chuyện: “Chuyến này đi quá nguy hiểm, các vị hãy về trước đi!”

“Ngươi điên hay sao, Jiraiya?” Con cóc cái mở miệng nói chuyện: “Nếu như ngươi
đi gặp hắn trong tình trạng này ngươi chắc chắn sẽ chết! Mau chạy trở về đi
thôi!”

Jiraiya lập tức mở miệng nói chuyện: “Hai người hãy mang theo cái xác này và
toàn bộ thông tin Pain về cho Tsunade! Tôi thực sự không có lựa chọn nào khác.
Tôi đã để một để tử tôi chết mà không thể nhìn mặt cậu ta lần cuối. Tôi lại để
con trai của cậu ta trở thành phản nhẫn. Giờ tôi không thể để tên đệ tử này đi
đến con đường huỷ diệt thế giới. Thế nên hai vị hãy tôn trọng sự lựa chọn của
tôi!”

“Bà nó chắc làm được việc này đấy nhỉ?” Con cóc đực bất đắc dĩ nhìn về phía
cóc cái.

“Tôi hiểu rồi!” Con cóc cái gật đầu đáp: “Đúng giờ về ăn tối nhé!?”

“Chắc chắn tôi và Jiraiya có mặt sau khi xong chuyện này!” Con cóc đực cười
đáp.

Một thiếu nữ vẫn đứng ở trong phòng làm việc Hokage, nàng nhìn bầu trời đầy
mưa. Trong tay nàng cầm mấy tấm vé sổ xổ. Lúc này nàng đem mấy tấm xổ số đặt
xuống phía dưới mặt đất, giọng thấp thấp nói: “Ôi, nguy rồi!”


Đạo Chu - Chương #134