Thủ Lĩnh Làng Mưa: Pain


Người đăng: DanteSparda

“…” Đôi mắt màu đỏ xinh đẹp nhìn về phía thân thể tràn đầy hấp dẫn. Mái tóc đỏ
hung dài nhiễm đầy màu tươi được cậu nhóc lau khô. Thân thể sạch sẽ không có
tì vết. Hái vú cao ngất nhẹ nhàng rung rinh trong gió. Eo thon thả mềm mại hữu
lực. Đôi chân trắng nõn thẳng tắm. Làn da hơi trắng bệch thiếu khoẻ mạnh nhưng
mềm mãi nõn nà. Nhất nơi thần bí tư mật khép kín để cho người ta thèm khát.

Uzumaki Karin nhìn chăm chú về phía cổ thiếu nữ. Nơi đó làm gì có dấu hiệu vết
sẹo nào. Nếu như có thì chẳng qua phần da phía trên phần đầu trông cực kỳ khoẻ
mạnh còn phần dưới thì trông như một tiểu thư thiếu ra nắng nên trông được
khoẻ mạnh cho lắm. Thân thể này thực sự quá dụ hoặc nam nhân phạm tội cưỡng
dâm.

Trong một cái bình, cậu nhóc năm tuổi cùng với người thiếu niên nhìn về phía
một cục thịt nho nhỏ rách nát lơ lửng trong chiếc bình trong suốt. Vài mảnh
thịt cũng lơ lửng trong đó. Sắc mặt hai người không nhịn được mà cùng xuất
hiện trở nên dữ tợn hơn. Huyệt thái dương hai người xuất hiện gân xanh nổi lên
trông vô cùng dữ tợn và khủng bố. Đồng tử hai người đã biến thành màu đỏ như
máu. Thiếu niên là hai viên câu ngọc màu đen nhẹ nhàng xoay tròn trong khi cậu
nhóc là một viên câu ngọc màu đen chuyển động.

Ở bên cạnh thiếu nữ là một cái xác không đầu, bụng thân thể xinh đẹp với làn
da khoẻ mạnh bị đâm thủng lỗ, ngực và trái tim đã rách nát. Hơn nữa, bụng đã
bị mở tung để lộ ra đầy đủ nội tạng bị rách nát trông vô cùng thê thảm. Âm
thanh mang theo mệt mỏi hai người một thiếu niên và một cậu nhóc vang lên:
“Akatasuki, Akatsuki… ta nhất định phải giết các ngươi. Đem tất cả các ngượi
bầm thây vạn đoạn. Không chết không thôi, có các ngươi không có ta, có ta
không có các ngươi!”

Hành động người thiếu niên và cậu nhóc có chút quỷ dị. Nó giống như hai người
không cùng hẹn mà làm một động tác. Bất cứ hành động, cử chỉ và giọng điệu đều
giống nhau chỉ có khác biệt duy nhất đó chính là giọng điệu khác biệt mà thôi.
Một có chút trưởng thành mà một thì hiện ra non nớt của một đứa con nít.

“Hừ…” Hai người không hẹn mà cùng thở ra hồng hộc. Cả hai người quay ra nhìn
về phía Uzumaki Karin rồi mở miệng: “Karin, cô giúp tôi thay đôi mắt cô ấy
vào. Đem màng mắt cô ấy cấy ghép sang đôi mắt Byakugan và Sharingan. Nhớ cấy
màng mắt ban đầu Mei để cô ấy khôi phục màu mắt như thường.”

“…” Uzumaki Karin có chút trầm mặc theo đó thực hiện hành động này. Nàng mang
theo một đôi mắt màu đen. Thứ này có được tạo ra bởi Gen của Uchiha và Hyuuga.
Theo Karin thì nó chẳng đẹp chút nào so vánh với đôi mắt màu đỏ giồng hồng
ngọc của mình thì kém xa. Nàng cũng đem đôi mắt của Terumi Mei móc xuống.
Trong thời gian móc mắt Terumi Mei thì nàng không nhịn được quan sát hai vú
cao ngất Terumi Mei. Hai vú Mei vốn đã cao ngất rồi tại cơ thể mới này không
kém chút nào. Chúng tràn ngập ra mùi vị thanh xuân. Karin lại nhìn về phía hai
vú của mình sau đó quay ra nhìn về phía Naruto: “Dan…”

“Hả!?” Hai người Naruto cùng cậu nhóc cùng quay đầu trả lời.

“Cô ấy sẽ sống sót sao?” Uzumaki Karin nhìn về phía hơi thở đang đều đều của
Terumi Mei. Vẻ mặt mang theo hâm mộ nói: “Thân thể này thật là đẹp. Cậu có thể
đổi cho tôi một cơ thể như vậy không.” Giọng nói cô nàng mang theo ấp úng:
“Tôi cũng muốn có một cơ thể đẹp như thế này!” Sau đó nàng nhìn về phía cánh
tay mình, ở trên đó chằng chịt những rấu răng làm cho nàng chán ghét.

Hàng lông mày Naruto nhăn lại thật sâu. Hắn nhìn về phía cậu nhóc một chút.
Hai người dường như đạt được ăn ý. Naruto mở miệng lên tiếng nói chuyện:
“Không phải vận nhất thì đúng là không nên thay đổi cơ thể. Karin cơ thể cô
thật đặc biệt nó tràn ngập sinh mệnh lực. Nếu như cô thay đổi cơ thể không
biết có thành công hay không nhưng e rằng sẽ mất đi khả năng của mình. Ngay cả
khả năng cảm nhận mạnh mẽ cũng không còn.”

“Thế nhưng…” Uzumaki Karin mất mác nói chuyện. Nàng lại nhìn về phía ngực mình
và cánh tay chằng chịt những vết thương của mình. Đôi mắt tỏ ra mê mang.

“Khụ…” Naruto khẽ ho nhẹ một tiếng sau đó mở miệng tiếp tục khuyên: “Karin!
Nếu như mấy rấu răng đó thì đừng lo tôi sẽ tìm cách chữa khỏi cho cô. Hai vú
cô mặc dù không lớn nhưng cô vẫn chỉ mười sáu tuổi vẫn có khả năng lớn hơn.
Nếu như nơi đó phát triển không như mong muốn tôi sẽ có cách làm cho nó to
hơn. To đến mức cô muốn thì thôi! Cô còn không tin tưởng vào y thuật của tôi
sao?”

Ánh mắt nhìn về phía cái thân thể rách nát và quen thuộc kia, Naruto thở ra
một hơi dài: “Đừng nhìn Mei mà hâm mộ. Nếu không phải nội tạng cô ấy đã toàn
bộ nát nhừ, trái tim bị đánh hỏng tôi cũng không nguyện thay đổi cơ thể khác
cho cô ấy. Vì thay đổi cơ thể có nguy hiểm lớn, thân xác mới sẽ bài xích cái
đầu dù cho tôi đã tiêm vào chất chống bài xích và suy yếu hệ miễn dịch nhưng
cũng không đảm bảo được 100%. Hơn nữa, nếu như thất bại tôi sẽ phải biến cô ấy
thành Chimera…” Naruto mang theo buồn bã nhìn về phía Terumi Mei nói: “Phải
biết Chimera mặc dù có thể trường thọ vĩnh trú thanh xuân nhưng cơ bản lại mất
đi khả năng sinh sản. Cô muốn như vậy sao, Karin!”

“Hà…” Uzumaki Karin thở ra một hơi dài. Nàng cũng không có nhắc đến việc đổi
cơ thể nữa. Tuy nhiên hiện giờ nàng vẫn còn trẻ nhưng sau hai mươi năm, sau ba
mươi năm nữa đâu. Ai nguyện ý mình sẽ già đi chứ? Thế nên nàng vẫn chỉ lặng
lặng đem đôi mắt thay thể cho Terumi Mei.

Nhìn về phía đôi mắt màu đen mang theo huyết thống Uchiha và Hyuuga được đeo
lên đôi mắt Terumi Mei và cũng đem chúng thay đổi thành màu xanh xinh đẹp,
Naruto thở ra một hơi. Hắn đem Byaku-Sharingan của mình thu hồi. Bàn tay hắn
cùng với cậu nhóc không hẹn mà cùng sờ lên đôi mắt của mình. Khoé miệng Naruto
hơi cắn nhẹ mở miệng nói: “Lực lượng Byakugan kết hợp với Sharingan thực sự mê
người. Nhưng mình tình nguyện không thức tỉnh loại sức mình này. Đánh đổi lấy
thứ sức mạnh này thực sự giá quá đắt, quá đắt…” giọng nói đã biến thành trầm
thấp thê lương, đôi mắt buồn bã nhìn về phía cái cục thịt nho nhỏ trong cái
bình dung dịch bằng thuỷ tinh trong suốt kia.

“A… Haha….” Một người thanh niên cởi trần cười lớn. Hắn cười sặc sụa và cười
ra cả nước mắt. Cả người hắn nhễ nhại mồ hôi vì cười quá nhiều. Tuy nhiên cái
lông kị cọ trên lách hắn cũng không có ngừng lại mà vẫn tiếp tục thọc lét hắn
làm cho hắn không dừng lại.

Vẻ mặt Jiraiya trở nên nghiêm túc cầm lông gà trực tiếp cù lét người thanh
niên và hăm doạ hắn: “Nếu như ngươi không muốn cười đến chết thì mau nói ra
toàn bộ những gì về thủ lĩnh các ngươi Pain!”

“Đừng nói ra…” Người ninja lớn tuổi lớn tiếng quát lên.

“Tôi sẽ không bao giờ phản bội đâu!” Người thanh niên cứng giọng mở miệng. Thế
nhưng hai mắt hắn đã đẫm lệ và chảy ra đầy đủ nước mắt: “Haha… Đừng lo. Haha…”

“Ngươi cứng đầu hơn ta tưởng đấy!” Jiraiya bĩu môi nhìn về phía người thanh
niên mở miệng nói: “Xem ra ta phải sử dụng vũ khí bí mật thôi!”

“Hừm… ngươi…” Vẻ mặt nam nhân lớn tuổi chảy ra đầy mồ hôi hột: “Ngươi nói
gì!?”

“Nếu ngươi không nói cho ta biết một điều gì cả!” Vẻ mặt Jiraiya biến thành
nghiêm túc: “Thì ta sẽ sử dụng nhẫn thuật của ta biến ngươi thành con ếch.” Cả
hai người đều ngơ ngác nhìn về phía Jiraiya. Khuôn mặt Jiraiya đổ mồ hôi hột
và đỏ lên khẽ nói: “Ta sẽ biến ngươi thành một con cóc.” (Ngôn ngữ thế giới
này từ con cóc và biến đọc khá giống nhau nên nó tạo ra một cách chơi chữ.)

“Haha…” Tiếng cười người thanh niên tiếp tục phát ra.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Người ninja lớn tuổi quát lên.

“Tất nhiên toàn bộ về thủ lĩnh các người Pain!” Jiraiya cười gằn một tiếng:
“Kẻ măng theo Rinnegan rồi!”

“Chúng ta là những kẻ thấp hèn nhưng chúng ta vẫn là những ninja!” Ninja lớn
tuổi mở miệng quát lên: “Chúng ta sẽ không bao giờ phản bội tổ chức và động
đội của mình. Ngươi không thể làm gì để thay đổi được điều đó. Đừng có mà đánh
giá thấp chúng ta” Giọng nói hắn đã biến thành gào lên.

“Hê… Xem ra ta không có cách nào khác!” Hai tay Jiraiya bắt đầu kết ấn. Theo
sau đó bàn tay hắn đặt lên đầu người thanh niên. Trong miệng phát ra âm thanh:
“Nhẫn thuật: Hoá ếch!”

“Không! Đừng mà…” Người thanh niên lớn tiếng kêu lên. Tuy nhiên một trận khói
nổ vang lên và thân ảnh người thanh niên đã biến mất. Theo sau đó âm thanh
người thanh niên chẳng còn mà biến thành: “Ộp oạp, ộp oạp…”

Nhìn con cóc xấu xí kia, người ninja lớn tuổi mới sợ hãi hô lên: “Này! Sao cậu
lại biến thành như vậy!” Tuy nhiên đáp lại hắn chỉ là tiếng kêu của một con
ếch.

Phía bên hắn cũng phát ra âm thanh như ma quỷ: “Và tiếp theo sẽ đến phân
ngươi…” Khi hắn quay đầu ra thấy được Jiraiya với nụ cười như ma quỷ đưa bàn
tay lên hướng về phía hắn.

Nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tràn đầy mồ hôi của người ninja lớn tuổi phát
ra: “Ngài Pain ở một trong những toà tháp cao nhất tại phía tây. Chí ít đây là
những gì mà mọi người nói như vậy.”

“Ồ, gì đây nhỉ?” Jiraiya cười châm chọc làm cho tên ninja lớn tuổi đỏ mặt. Hắn
mở miệng tiếp tục châm chọc: “Có vẻ phản bội đồng đội cũng không có gì khó
nhỉ?” Làm cho tên ninja đó đỏ mặt kéo kéo cái miệng. Vẻ mặt Jiraiya theo sau
đó cũng trở nên nghiêm túc: “Nhưng dù sao thì ngươi vừa nói chí ít đây là
những gì mà mọi người nói như vậy nghĩa là như thế nào?”

“Vấn đề là…” Ninja lớn tuổi mở miệng đáp lại: “Không ai biết nhiều gì về ngài
Pain cả!”

“Thế nghĩa là sao?” Vẻ mặt Jiraiya mang theo khó hiểu, mép hắn nhếch nhếch.

“Mọi người nói rằng ngài Pain mang dòng máu tộc Fuma…” Người ninja theo đó cúi
đầu: “Nhưng không ai biết chính xác ngài trông như thế nào. Vì mỗi lần ngài ra
mặt thì mỗi lần sẽ xuất hiện với một khuôn mặt khác nhau. Thực sự chúng tôi
không rõ ngài thực ra là ai. Điều duy nhất chúng tôi biết đến hiện nay là ngài
mang trong mình con mắt Rinnegan của Lục Đạo Tiên Nhân!”

“Đừng đùa với ta nữa…” Jiraiya mở miệng nói: “Khi ta đi dạo quanh thành phố
này. Tất cả mọi người khi nhắc đến hắn với hái độ vô cùng tôn kính!”

“Trong cả thành phố này thì ngài thực sự là một vị thần!” Người ninja mở miệng
nói chuyện: “Dù ngài ấy có là ai đi chăng nữa. Ngài luôn luôn dõi theo bảo vệ
chúng ta. Những lễ kỷ niệm, bài diễn văn, sắc lệnh… Tất cả lời nói của ngài
đèu phát đi thông qua một người uỷ nhiệm.”

“Nhưng hắn ta là người lãnh đạo của các người đúng không?” Vẻ mặt Jiraiya khó
hiểu: “Tại sao hắn ta cần phải che dấu thân phận của mình?”

“Thật ra thì việc này có liên quan tới bộ phận cũ của làng Mưa?” Người ninja
lớn tuổi hơi quay đầu đi. Hắn nhàn nhạt mở miệng: “Dường như có thông tin làng
Đá tiếp tay cho chúng để chúng có thể nổi dậy và tiến nhập vào nơi này ám sát
ngài Pain. Tất nhiên chúng tôi không phải lo lắng về điều đó. Nếu có ai đó đột
nhập vào đây được thì chỉ có thẻ là một kẻ ngoài cuộc may mắn như ngươi mà
thôi!”

“Không phải lo lắng về điều đó!” Jiraiya tò mò hỏi lại: “Ngươi muốn nói cái
gì? Dường như các ngươi đã có nội chiến!”

“Đúng như ta nghĩ… đất nước này khá biệt lập so với thế giới bên ngoài. Để ta
nói cho ngươi biết…” Người ninja lớn tuổi nhếch miệng cười gằn nói: “Cuộc nội
chiến đã kết thúc lâu rồi và chúng ta đã chiến thắng. Salamander Hanzou đã
chết từ lâu và toàn bộ tàn dư chúng cũng không thoát khỏi tay ngài Pain. Chỉ
với sức mạnh một người ngài đã đem Hanzou và đám thuộc hạ của hắn giết chết.
Ngài chính là thần!”

“Không thể nào!” Jiraiya mở miệng nói: “Dù hắn có được Rinnegan trong truyền
thuyết đi nữa thì người lãnh đạo làng Mưa hoả long Hanzou nổi tiếng đến mức mà
mọi ninja trên thế giới đều biến tên của ông ta như…”

“Đúng vậy và không những sở hữu sức mạnh sánh ngang với thần nhẫn thứ hai
Katou Dan thì…” người ninja lớn tuổi mở miệng: “Ông ta còn là người vô cùng
cẩn thận. Đến gần được ông ta đã là một kỳ công. Những vệ sĩ riêng canh gác
chung quanh ông ta 24/24 giờ và an ninh nghiêm ngặt tới mức mà mọi đứa trẻ
cũng đều bị kiểm tra trước khi gặp mặt gặp ông ta”

“…” Hàng lông mày Jiraiya nhăn lại. Hắn không tin Hanzou có thể có sức mạnh
ngang với thần nhẫn Katou Dan. Thế nhưng sức mạnh Hanzou không phải nói,
Jiraiya cũng trực tiếp thể nghiệm qua rồi. Vẻ mặt hắn hơi mang suy tư: “Vậy
thì làm sao mà Hanzou có thể chết trong tay Pain được chứ? Pain hắn là ai tại
sao lại sở hữu Rinnegan!?”

“Ta đã nói với ngươi rồi, ta không biết gì về ngài ấy cả?” người ninja lớn
tuổi mở miệng nói chuyện. Hắn mở miệng nói chuyện: “Mà ông không phải là người
đã giao chiến với hoả long Hanzou, người được ban cho danh hiệu tamnin sao?”

Ký ức Jiraiya thoáng hiện. Hắn nhớ lại những ký ức xa xăm năm xưa. Ký ức dường
như mới trải qua nơi này mà thôi.


Đạo Chu - Chương #127