Tin Tức Thanh Lôi Nha


Người đăng: DanteSparda

“...” Seimei trong lúc này đã hôn mêt bất tỉnh. Nếu như hắn còn tỉnh nhất định
không nhịn được mà chửi lớn: “Đ*t mẹ mày!” Đáng tiếc hắn đã lâm vào hoàn cảnh
toàn thân hôn mê. Mọi hành động Naruto đối với hắn, hắn hoàn toàn bất lực chỉ
có thể chịu mọi đòn tấn công của Naruto.

Điều này làm cho Naruto cười khoái trá, một nụ cười tràn đầy dâm đãng xuất
hiện trên mặt hắn. Nụ cười hắn mang theo phấn khích không kiềm chế được. Nụ
cười như muốn ăn tươi nuốt sống Seimei. Theo đó bàn tay Naruto bắt đầu kết ấn,
ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay hắn xuất hiện và hắn đem bàn tay mình đặt
lên đầu Seimei.

Chỉ thấy được một đám chú ấn màu đen cực kỳ phức tạp lúc nha lúc nhúc giống
như những con run lập tức lan toả khắp đầu Seimei. Dường như những loại hoa
văn phong ấn phức tạp làm cho Seimei cảm giác vô cùng đau đớn. Hàng lông mày
hắn nhăn lại, hắn khẽ hừ một tiếng: “Hừ...” tuy nhiên hắn không có tỉnh lại vì
cả cơ thể hắn lúc này đâu còn nguyên vẹn.

Đám hoa văn từ từ ảm đạm và biến mất sau khi mà ánh sáng trên tay Naruto biến
mất. Khoé miệng Naruto theo đó hơi nhếch lên, hắn chớp mắt trầm ngâm nhìn về
phía Seimei: “Thiết lập chú ấn thành công. Từ nay sinh tử của hắn do mình
quyết định. Chỉ là nhanh một chút đem hắn cứu sống nếu không mình tổn thất
lớn.”

Theo bàn tay Naruto xuất hiện ánh sáng màu xanh lá, loại chakra mang theo sinh
mệnh lực điên cuồng trào vào cơ thể Seimei. Chỉ thấy những vết tích trên cơ
thể Seimei lấy tốc độ nhanh nhất bằng mắt thường khôi phục. Không đến bao lâu
thì Seimei đã mở mắt ra kinh ngạc nhìn về phía Naruto. Không biết hắn nhìn
thấy Naruto trong lúc này có suy nghĩ gì, hắn quay đầu ra chỉ thấy được từng
đám vụn gỗ và những mảnh kim loại vỡ tan giống như lòng Seimei trong lúc này.
Đặc biệt Seimei giống như cảm nhận được trong đầu của mình nhiều cái thứ gì
đó.

“Hiện giờ cơ thể mộc phân thân này cũng không còn nhiều chakra!” Naruto nhàn
nhạt ôm ngực nói: “Hẳn ngươi cũng cảm nhận thấy trong đầu của mình tồn tại một
thứ gì đó đi. Đó là một loại phong ấn có thể kiểm soát sinh tử người khác. Nó
không những kiểm soát sinh tử của người mà nó cũng thực sự cực kỳ bá đạo gần
như vô giải. Chủ nhân chết thì người mang chú ấn cũng chết theo. Hiện giờ có
lẽ chỉ có mình ta mới giải được loại phong ấn này mà thôi!”

Vẻ mặt Seimei lập tức trở nên xám xít, Naruto ôm ngực nhàn nhạt nói: “Ta biết
được ngươi muốn phục hưng làng Công Tượng nhưng không phải dựa vào mấy thứ kia
mà dựa vào thứ này...” Khẽ liếc mắt với đám vũ khí vỡ vụn, Naruto trực tiếp
chỉ vào đầu của mình. Giọng nói cũng biến thành khiêu khích Seimei: “Chỉ cần
ngươi đi theo ta, ta hứa một ngày không xa sẽ giúp ngươi phục hưng làng Công
Tượng. Hơn nữa, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt ta có thể giải khai phong ấn trong
não ngươi.”

“...” Lời này nói ra làm Seimei lập tức rơi vào trạng thái suy tư. Hắn cúi đầu
đồng thời nheo mắt suy tư trong chốc lát. Thế nhưng hắn cũng nhận ra sinh tử
không do mình. Đến cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng thở dài, vẻ mặt hắn
thoáng già nua đi vài tuổi: “Ta có phục vụ dưới trướng ngài. Tuy nhiên ta hy
vọng ngài sẽ không nuốt lời những gì mà ngài vừa nói ra. Nếu ngài vẫn giữ vững
lời nói của mình, ta nguyện ý toàn lực ra sức vì ngài!”

“Ngươi sẽ không phải hối hận, Seimei!” Naruto nhếch miệng cười. Ở trong lòng
hắn lúc này đã nở nụ cười giống như hoa.
...

Đoàn người Naruto rời đi làng Cát, cả đám người chỉ có Pakura là không có trở
lại mà thôi. Tất cả đều hẹn nhau gặp mặt ở nơi này. Khi mà Naruto đến nơi này
thì đoàn người Rasa đã có mặt ở nơi đó. Ánh mắt tất cả đều mang theo chờ mong
nhìn về phía Naruto. Khoé miệng Naruto theo đó nhếch lên, hắn tự tin bước đến
thì tất cả đám người đều thở phào ra một hơi.

“Thành công!?” Rasa dưới áo choàng đen che kín khuôn mặt đồng thời đem chiếc
mặt nạ bỏ xuống để lộ ra khuôn mặt uể thổ chuyển sinh.

“Không có vấn đề gì?” Naruto lắc lắc đầu nhún nhún vai. Hắn nở nụ cười tràn
ngập tự tin nói: “Nếu như không có bất ngờ xảy ra một tuần sau Pakura sẽ chính
thức trở thành Kazekage đệ ngũ. Ngoài ra chúng ta chỉ cần ứng đối với làng Đá,
làng Sương Mù và làng Lá là xong. Ta đã chuẩn bị một kế hoạch sẵn sàng. Chỉ là
làng Mây sẽ hơi khó một chút. Chỉ là...”

“Đại nhân... ngài có gì băn khoăn sao?” Một tên ninja làng Cát trong đoàn Rasa
đột nhiên lên tiếng hỏi. Hắn đối với Naruto luôn muốn lấy lòng hy vọng một
ngày Naruto sẽ giúp hắn thoát khỏi thân thể uế thổ chuyển sinh.

“Pakura hiện giờ thực sự là thế đơn lực côi!” Vẻ mặt Naruto đã biến thành
nghiêm túc. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Mặc dù cô ấy là anh hùng trong
chiến tranh thế giới shinobi lần thứ ba. Tuy nhiên hiện giờ số lượng người ủng
hộ Pakura không cao. Hơn nữa, một mình cô ấy ở làng Cát thực sự có chút khó
khăn. Xem ra ta cần phải hồi sinh cho các ngươi.”

“Đại nhân... ngài...” Mấy tên ninja làng Cát không nhịn được bắt đầu run rẩy
liên hồi. Cả đám đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Naruto. Ngay cả Rasa
cũng không có ngoại lệ. Họ đều run run mở miệng hỏi: “Đại nhân... ngài thực sự
sẽ hồi sinh chúng ta sao?”

“Không phải mà chỉ là một vài người trong các ngươi thôi!” Naruto nhàn nhạt
nói. Mặc dù là như thế nhưng đám ninja làng Cát này cũng tràn ngập vui mừng vì
cuối cùng mình thoát khỏi thân phận uế thổ chuyển sinh. Bất quá, Naruto lại
nói tiếp: “Tuy nhiên các ngươi sẽ phải có một hình dáng mới và thân phận mới
cho việc hỗ trợ Pakura.”

“Không sao...” Một ninja làng Cát ở miệng đáp lời: “Chỉ cần thoát khỏi thân
phận uế thổ chuyển sinh là tốt rồi!”

“Ừ... có chút đáng tiếc...” Một người đồng bạn của hắn: “Bất quá thân thể uế
thổ chuyển sinh này ta cũng ghét lắm rồi. Chẳng thể cảm nhận được gì từ cái
thân thể này cả.”

“Các ngươi sẽ được hồi sinh tuy nhiên Rasa, có lẽ ta không có cách nào hồi
sinh cho ngươi trong thời gian tới vì ta còn cần khả năng chế tạo vàng của
ngươi!” Naruto bình tĩnh nói. Rasa có chút thoáng thất vọng nhưng không có trả
lời. Bất quá Naruto lại làm cho hắn dấy nên hy vọng: “Tuy nhiên ta có thể phục
sinh cho vợ ngươi sau khi tròn ba năm ngươi phục vụ ta. Được chứ, Rasa!”

“Mọi việc đều giao cho ngài!” Rasa nở nụ cười hiếm thấy đáp trả Naruto.

“À... phải rồi!” Naruto ôm ngực tò mò quan sát đám người làng Cát hỏi: “Mọi
người có tin tức gì mới từ chợ đen hay không?”

“Đại nhân!” Một tên ninja làng Cát ngay lập tức lấy lòng: “Chúng ta ở nơi đó
tìm được thanh kiếm cuối cùng trong bảy thanh kiếm làng Sương Mù, thanh Lôi
Nha. Nó hiện giờ nằm trong tay phản bội nhẫn Raiga.”

“Thảo nào...” Một tay Naruto ôm ngực, một tay sờ cằm đồng thời đôi mắt hơi híp
lại: “Khi mà uế thổ chuyển sinh ra Hozuki Mangetsu đem mấy thanh nhẫn đao
triệu hồi lại không có triệu hồi được thanh Lôi Nha. Hoá ra thanh kiếm này vẫn
nằm trong tay Raiga nên không có cách nào thông linh sao? Nếu như vậy chỉ có
cách đoạt lại nó thôi!”

“Đại nhân...” Tên ninja làng Cát này tiếp tục dùng giọng kính cẩn đáp: “Chúng
ta biết được tin tức Raiga ở một nước cách Phong Quốc không xa. Ngài có muốn
hay không lập tức đi thu thập thanh kiếm này!?”

“Thu thập là phải thu thập nó!” Sờ cằm mình, Naruto gật đầu một cái. Trong ánh
mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm: “Hiện giờ, ta chỉ còn thiếu mỗi thành kiếm này
mà thôi. Thu thập đủ số này chúng ta còn cần đền làng Sương Mù cầu hôn nữa. Dù
sao cũng sắp đến đầu xuân cũng là thời điểm kết hôn. Nam nhân mà...” Thấy được
đám người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình Naruto cười nhún nhún vai coi như đáp
lại.

“Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ sao, ngài Dan!” Một ninja làng Cát khác tò mò
lên tiếng hỏi lại. Hắn cũng rất hưng phấn biểu lộ trước mặt Naruto.

“Không... các ngươi không cần đi!” Naruto lắc lắc đầu đáp lời.

“Tại sao ạ!” Một ninja làng Cát kinh ngạc hô lên. Hắn vội vã hỏi: “Ngài Dan,
tại sao ngài không muốn cho chúng tôi đi. Chúng tôi có chỗ nào làm ngài không
hài lòng sao? Hơn nữa, chúng tôi là uế thổ chuyển sinh không có sợ chết. Nếu
như chúng tôi bị phong ấn ngài chỉ cần giải uế thổ chuyển sinh sau đó lại lần
nữa uế thổ chuyển sinh chúng tôi là được.” Cả đám ninja làng Cát cũng gật đầu
đồng ý với ý kiến này.

“Mọi người...” Rasa bấy giờ mới lên tiếng nói: “Hãy nghe xem ngài Dan sắp xếp
như thế nào! Ngài ấy tất sẽ có sự xắp xếp hợp lý cho chúng ta!”

“Việc này toàn bộ giao cho Zabuza đi!” Naruto quay đầu nhìn về phía người
thanh niên tóc đen cười nói: “Dù sao giữ anh ta bên người như kẻ ăn không ngồi
rồi tốt nhất giao cho anh ta một công việc để làm. Không thì anh ta sẽ rỉ sét
mất thôi!”

“Hừ...” Zabuza nghe vậy lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.

Naruto lập tức hô lên: “Zabuza anh đi đâu vậy!?”

“Đi tìm Raiga!” Zabuza khẽ quay đầu liếc mắt lại, hắn nhàn nhạt nói: “Ta sẽ
đem thanh Lôi Nha tìm về và giao tận tay cho ngươi!”

“Chờ chút!” Bàn tay Naruto vội vã đưa lên hô lớn.

“Có chuyện gì vậy!” Zabuza lập tức ngừng lại bước chân. Hắn dùng khuôn mặt khó
chịu quan sát Naruto: “Nói nhanh lên ta còn đi tìm Raiga. Ta muốn biết mấy năm
nay hắn mạnh như thế nào đây! Đã lâu không gặp hắn rồi!”

“Vậy anh đi đi!” Naruto lập tức vẫy vẫy tay làm cho khoé miệng Zabuza trở nên
co quắp. Zabuza lập tức xoay người rời đi. Hắn chưa đi được vài bước thì
Naruto đã hô lên: “Zabuza anh biết Raiga ở nơi nào sao?”

“...”


Đạo Chu - Chương #113