Lời Mời Của Bạn Thân


Người đăng: genzalt

"Reng, reng"

Đang ngồi theo dõi chứng khoán thì Võ Thiên Quân nghe được tiếng chuông điện
thoại vang lên

Võ Thiên Quân cầm lên xem

"Ai gọi nhỉ" nhìn trên màn hình hiẹn lên số điện thoại lạ Võ Thiên Quân tự hỏi

"Alo, xin hỏi ai đấy ạ" Võ Thiên Quân lễ phép hỏi

"Ai cái đầu mày, không nhận ra tao à" một giọng nói vang lên làm Võ Thiên Quân
rất quen nhưng không nhớ nổi

"Xin lỗi tôi thật sự không nhận ta" Võ Thiên Quân vẫn trả lời lịch sự với một
giọng nói hơi tức giận

(Thật sự là bạn thân thì không bao giờ xưng cậu tớ nên mấy bạn nghiêm túc đừng
xoi mói mình là viết xưng hô kiểu mày tao)

"Tao là Hải đây, nhớ chưa ông tướng"

"A, mày là Hải dớ" lần này Võ Thiên Quân trả lời với một giọng ngạc nhiên và
vui sướng

Hải dớ tên đầy đủ là Trần Văn Hải, là bạn thân hồi cấp ba của Võ Thiên Quân,
cái biệt danh Hải dớ là do khi học lớp 10, tên Hải đã vô tình làm rách cái
quần thể dục trong lúc nô đùa hàng họ cứ phải gọi là tung bay đầy trời, từ đó
cả lớp đều ngọi nó là Hải dớ

Hải dớ là bạn cực thân hồi cấp ba của Võ Thiên Quân, nhưng khi hết cấp 3 lên
đại học Trần Văn Hải đã đi du học. Vì mỗi người đều có truyện riêng của mình
nên dần dần hai người liên lạc ít đi, lần cuối cùng Võ Thiên Quân nói truyện
với Trần Văn Hải là 2 năm trước, nên bây giờ nghe giọng của Trần Văn Hải, Võ
Thiên Quân chỉ cảm thấy quen thuộc mà không nhận ra đó là ai

"Dớ cái đầu mày" Trần Văn Hải tru lên làm Võ Thiên Quân phải dời xa cái điện
thoại cho đỡ điếc tai

"Mày về khi nào thế" Võ Thiên Quân đành phải đánh trống lảng

"Về được mấy hôm rồi, hôm nay gọi cho mày có việc"

"Vậy là có việc mới gọi tao, nếu không có chắc mày không gọi luôn à"

"Ừ, sao biết"

Võ Thiên Quân đành im lặng

"Tuần sau có đứa mở tụ hội cấp ba, mày đi không"

Nghe đến cấp ba trong đầu Võ Thiên Quân hiện lên một bóng hồng

"Mày có đi không" nghe Trần Văn Hải hỏi Võ Thiên Quân mới tỉnh lại

"Tao sẽ đi, sent cho tao cái điện chỉ"

"Họp cấp ba được tổ chức ở nhà hàng xxx phố yyy, cứ thế nhé tao còn phải alo
cho những đứa khác" Trần Văn Hải nói xong liền cụp máy

"Tuần sau à....." Võ Thiên Quân lắc đaauf nghĩ thầm, rồi hắn tiếp tục thực
hiện kế hoạch của mình

(Bạn nào không biết Hải dớ là gì thì chỉ cần đọc lái đi là biết)

…………....................

Nhìn vào gương Võ Thiên Quân chợt phát hiện ra gương mặt của mình trở nên già
dặn hơn

Đưa tay vuốt mặt Võ Thiên Quân nghĩ

"Phải tìm cách tăng tuổi thọ thôi"

Rồi Võ Thiên Quân thay quần áo bước xuống nhà

Bước vào một chiếc taxi và yêu cầu đến một nhà đấu giá lớn nhất thành phố

Sau gần 1h đồng hồ Võ Thiên Quân cũng đến được đích

Nhìn bảng hiệu là "phòng đấu giá Nrop"

Võ Thiên Quân đưa chân bước vào, bên trong được trang trí một cách hào nhoáng

"Chào ngài, tôi giúp được gì cho ngài" Nhìn thấy có người tiến vào Trần Ngọc
Linh liền mở lời chào hỏi và bắt đầu đánh giá người thanh niên bước vào

"Thật đẹp trai"Đây là ấn tượng đầu tiên của Trần Ngọc Linh

"Thân hình rất cân xứng"

Điều thu hút nhất vẫn là đôi mắt, nó đen ánh một cách huyền ảo, Trần Ngọc Linh
như bị hút hồn vào đôi mắt ấy vậy

"Tôi muốn uỷ thác đấu giá một số thứ" Võ Nguyên Quân phải nói đến lần thứ hai
thì Trần Ngọc Linh mới phảm ứng được

"Vâng, anh đợi một chút tôi sẽ thông báo cho cấp trên" Rồi cô vội vàng gọi
điện lên thông báo với quản lý

Sau 5p một người đàn ông trung niên bước ra từ thang máy, tiến về phía lễ tân

"Quản lý đây là người mà muốn uỷ thác vật phẩm đấu giá cho chúng ta" Trần Ngọc
Linh giới thiệu xong liền lui về bàn lễ tân

"Chào cậu, tôi là tên là Thắng là quản lý ở đây" Trung đưa tay về phía Võ
Thiên Quân và giới thiệu chính mình

"Chào chú cháu là Võ Thiên Quân" nắm lấy tay của Trung, Võ Thiên Quân cũng
giới thiệu tên của mình

"Có gì chúng ta lên phòng nói, để chú đẫn đường"

Trung là kẻ già đời gặp qua rất nhiều người khác nhau, nên ông có thể nhận ra
sự khác biệt của Võ Thiên Quân

Điểm đầu tiên là quần áo, không như những người khác, ông Trung vừa là quản lý
vừa là người giám định ở đây nên ông Trung nhận ra bộ Vest của Võ Thiên Quân
hoàn toàn được may bằng tay, không có trên 10000$ thì đừng hòng mua lấy

Điểm thứ hai là áp lực, là áp lực mà Võ Thiên Quân mang đến cho ông, Ông Trung
cảm giác như là Võ Thiên Quân nắm trong tay mọi thứ

Và cuối cùng là ánh mắt mang theo nồng nặc sự tự tin và trí tuệ của Võ Thiên
Quân làm ông biết người thanh niên này không hề tầm thường chút nào

Nếu Võ Thiên Quân biết ý nghĩ của người quản lý đi bên cạnh mình thì hắn sẽ
cười to và nói một câu "bình thường thôi"

Vì bây giờ trên người Võ Thiên Quân đang mặc một bộ Vest rẻ nhất mà hắn có
được từ Limitless, về phần áp lực cũng do bây giờ Võ Thiên Quân đang dùng
NZT-50, cả người đều toả ra khí thế là nắm trong tay mọi thứ

Còn cuối cùng thì hấp thu quá nhiều kiến thức ở Limitless, lượng kiến thức
hoàn toàn có thể làm giáo sư đại học của nhiều môn học khác nhau, nên trên
người Võ Thiên Quân tản mát ra khí tức của trí tuệ là điều tất nhiên

"Cháu muốn uống gì"

"Trà là được rồi ạ"

Ông Trung rót cho Võ Thiên Quân một ly trà xanh rồi tự pha cho mình một ly
cafe

Đưa tay tiếp lấy chén trà nhấp một ngụm nhỏ Võ Thiên Quân để chén trà xuống
bàn

Võ Thiên Quân chỉ ngồi đó hắn cũng không muốn vội vàng nói chuyện

Sau một hồi, Ông Trung đành phải lên tiếng trước

"Vậy cháu muốn uỷ thác bán đấu giá những món đồ gì"

Võ Thiên Quân đặt một chiếc cặp da mới tinh mà hắn mua ngoài chợ lên bàn roiif
đẩy về phía ông Trung

Ông Trung liền đưa tay mở chiếc hộp ra, bên trong nằm gỏn ngọn 4 chiếc hộp

"Đây là giấy tờ chứng nhận" chưa đợi Ông Trung mở những chiếc hộp ra Võ Thiên
Quân liền đưa giấy tờ tương quan ra cho ông

Nhìn trên giấy tờ những thứ được chứng nhận ông há hốc mồm, nếu những thứ này
là thật e rằng công trạng năm nay của ông sẽ phải gấp đôi năm trước


Dạo Chơi 3000 Đại Thiên Thế Giới - Chương #17