Hàm Dương cung.
Tần vương Doanh Chính trước người là một quyển thẻ tre, trên tay phải nắm bút
lông, đang dùng mực viết gì đó ở trên đấy.
Thật lâu.
Sau khi Tần vương Doanh Chính ghi lại một nửa quyển thẻ tre, liền dừng bút,
quan sát từ trên xuống dưới vài lần sau, lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác,
đột nhiên đối với hoạn quan Triệu Cao đứng cách đó không xa mở miệng phân phó:
"Tìm vài người dựa theo thứ viết trên đây luyện thử một chút, xem nó có vấn đề
hay không."
Nói xong, tiện tay đem quyển thẻ tre ném cho Triệu Cao, sau đó Tần vương Doanh
Chính liền đứng dậy, ở dưới sự bảo vệ của thị vệ đi hướng cung điện của Lệ Cơ.
Cúi đầu, cung tiễn thánh giá.
Hai tay nâng quyển thẻ tre, Triệu Cao cả người quỳ rạp trên mặt đất. Mãi cho
đến khi tiếng bước chân của Tần vương Doanh Chính hoàn toàn biến mất ở phía
sau cửa, mới ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào quyển thẻ tre do chính tay Tần
vương Doanh Chính viết.
Thẻ tre mở ra.
Lộ ra nội dung bên trong.
Chỉ là lướt mắt lần đầu, cũng đã làm cho con ngươi màu trà của Triệu Cao không
khỏi co rụt lại.
Cái này đến tột cùng thật hay giả?
Lấy Triệu Cao nhãn lực, cũng vô pháp nhìn ra sâu cạn. Nhưng có một điều, hắn
có thể khẳng định là đây là một bộ công pháp cực kỳ cao thâm, tuy rằng chỉ có
một bộ phận, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hắn nhận xét. Đây là giao
dịch giữa Tần vương cùng Âm Dương gia Đông Hoàng sao?
Chỉ là cảnh giới võ công cũng sẽ đại biểu độ cao nhãn giới của một người.
Triệu Cao hắn nhìn không thấu Đông Hoàng, đồng dạng cũng nhìn không thấu trong
bộ công pháp kia đến tột cùng có hay không bẩy rập.
Suy nghĩ đến đây, Triệu Cao đã sáng tỏ Tần vương Doanh Chính tâm tư. Sau khi
có quyết định, Triệu Cao liền quyết định đi tìm mấy người tới tu tập môn công
pháp này, tới kiểm tra trong đó có chỗ nào không ổn hay không. Tuy nói là kiểm
tra, nhưng trong tâm Triệu Cao thế nhưng không dám nghĩ tới nếu thực sự có vấn
đề. . . đến lúc đó đế quốc đến tột cùng sẽ phát sinh dạng gì sự tình, cái loại
này tình cảnh hắn không dám tưởng tượng.
"Ngô. . ."
Trầm ngâm hồi lâu, Triệu Cao trong thâm tâm đã có dự định, môn công pháp này
tuy rằng thoạt nhìn cực kỳ cao thâm, nhưng bản thân Triệu Cao thế nhưng không
dám lớn mật đi nếm thử, mặc dù là muốn len lén nếm thử nhưng cũng không phải
là lúc này, một để cho người khác không nhận ra nền tảng võ công, một ngày
luyện sai là cực dễ xảy ra vấn đề, hơn nữa hắn sư môn võ học. . . cũng không
cho phép sai.
Đã có dự định, Triệu Cao quyết định trước tiên đem phạm nhân sắp bị hành hình
trong đại lao làm thí nghiệm. Dù sao cũng những tử tù này chính là phải chết,
vào giờ khắc này nên vì đế quốc làm ra một phần cống hiến, đó là phúc phần của
bọn họ.
Tâm tư định ra, Triệu Cao lập tức có hành động.
Đứng dậy.
Ly khai.
Chỉ là khi người vừa ra tới ngoài cửa, đột nhiên ngừng lại.
Nguyên nhân không có cái khác.
Có một người đang đứng ngay trước mặt hắn, xác thực nói là một đứa bé, không
đến mười tuổi, nhưng trên người lại hiện ra một loại mị lực khác biệt đến từ
quý tộc, hai tay giống như một vị đại nhân, giấu ở trong ống tay áo, cả người
cứ như vậy đứng thẳng, nhìn chằm chằm Triệu Cao đang từ cửa đi ra.
"Nô tài, Triệu Cao ra mắt công tử."
Triệu Cao trong lòng sửng sốt, thập bát thế tử Hồ Hợi làm sao sẽ tới nơi này?
Nhưng động tác trên tay không có chút nào chậm trễ, không gì sánh được cung
kính thi lễ một cái.
Thập bát thế tử Hồ Hợi thấy thế liền ra dáng như một cái đại nhân, gật đầu,
xem như là đối với Triệu Cao đáp lễ, ánh mắt nhìn lướt qua thẻ tre trên tay
Triệu Cao, mắt lộ ra nghi hoặc, ngoài miệng hỏi: "Phụ vương ta đâu?"
Triệu Cao cúi đầu nghe vậy, mày kiếm không khỏi hơi nhướn lên, chỉ là bởi vì
đang cúi đầu, cũng không khiến người khác nhìn thấy. Ở Hàm Dương cung, thập
bát thế tử rất được Tần vương Doanh Chính yêu thích. Người này từ nhỏ càng là
nhạy bén hơn người, giờ khắc này lại đột nhiên tới ở đây, là vì cái gì?
Ngô. . .
Lệ Cơ, Thiên Minh công tử.
Ánh mắt co rụt lại, hiển nhiên Triệu Cao đã ở trong chớp mắt liền đem ý đồ đến
của thập bát thế tử Hồ Hợi phân tích ra bảy tám phần, chỉ là Hồ Hợi đến nơi
này là ý của mẹ hắn - Hồ Cơ hay là ý của chính hắn đâu? Tâm tư thay đổi thật
nhanh, Triệu Cao chắp tay nói: "Hồi bẩm công tử, vương thượng đi Lệ Cơ cung
điện."
"Ồ!"
Trong mắt thập bát thế tử Hồ Hợi lóe lên một tia hậm hực, giống là cảm giác đố
kị khi thứ yêu thích nhất bị người khác cướp đi, chỉ là phần đố kị đó chỉ lóe
lên rồi biến mất ngay, gật đầu, hắn đem sự chú ý của mình đặt ở những phương
diện khác, hỏi: "Di? Vật ngươi cầm trên tay là gì?"
"Đây là chuyện vương thượng phân phó cho nô tài làm." Đối với lần này, Triệu
Cao trực tiếp cho ra đáp án, "A, xin công tử thứ tội, nô tài xin cáo lui."
Nhất thời, Hồ Hợi không có gì có thể nói.
Tính tình Tần vương Doanh Chính như thế nào, tất cả mọi người đều biết.
Đưa mắt nhìn Triệu Cao rời đi, cho đến khi bóng lưng đối phương biến mất khỏi
tầm mắt của hắn, thập bát thế tử Hồ Hợi mới hít một hơi thật sâu, xoay người
đi hướng chính mình cung điện, chỉ có hai tay giấu ở trong tay áo nắm thật
chặt.
Thiên Minh công tử. . .
Quyển thẻ tre. . .
Không có ai biết trong lòng Hồ Hợi đang suy nghĩ cái gì, chỉ có chính hắn mới
biết được.
Xa xa.
Sau khi Hồ Hợi rời đi, thân ảnh Triệu Cao vốn đã biến mất lần thứ hai xuất
hiện tại đây, ánh mắt nhìn chăm chú phương hướng Hồ Hợi rời đi, khóe miệng
không khỏi khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười khẽ. Tuổi còn trẻ, liền có lòng dạ
không tầm thường, ngược lại cũng thú vị.
Dáng cười thu liễm, Triệu Cao lúc này mới chân chính ly khai Hàm Dương cung.
Hàm Dương.
Âm Dương gia.
Đông Hoàng cấm cung.
Tinh Hồn đi thu thập tin tức từ Đạo gia Thiên tông rốt cục cũng về tới Hàm
Dương, sau khi hắn quay về Âm Dương gia, chuyện đầu tiên là đi gặp Đông Hoàng,
hồi báo những tin tức mà hắn điều tra ra được.
Trong gian phòng.
Thân thể tựa như thiếu Tinh Hồn, không gì sánh được cung kính quỳ ở chỗ kia,
ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trên Nhạc Duyên.
Đối với thiếu niên ánh mắt sùng bái, Nhạc Duyên cũng không quá nhiều để ý, vào
giờ khắc này nội tâm hắn suy tư chính là lúc ban đầu ở Hàm Dương cung, thanh
kiếm của Kinh Kha đã bị chính hắn đánh gãy, tia sát khí đó rất là kỳ lạ, tựa
hồ là vì hắn mà rèn thành.
Bất quá thanh kiếm gãy bị Tần vương Doanh Chính đem đi đúc lại, xem như là
phần thưởng, ban cho Cái Niếp.
Kết quả như vậy, Nhạc Duyên ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngoài ý
muốn.
Dù sao.
Đối với một đứng đầu kiếm khách mà nói, bảo kiếm mới là điều kiện tốt nhất ban
thưởng.
Tần vương Doanh Chính rất rõ ràng điểm này, cho nên mới sẽ không đi cường điệu
ban cho các loại tiền tài gì đó, này chỉ là tiện thể, chân chính trọng điểm
còn là Tần quốc vì chế tạo thanh kiếm kia, đã lấy bội kiếm Kinh Kha làm nguyên
liệu đúc thành.
Đó là chiến lợi phẩm.
Đem vấn đề này tạm thời đặt ở sau đầu, Nhạc Duyên lúc này mới đưa mắt đặt trên
người Tinh Hồn, ôn hòa nói: "Nói một chút tình huống của ngươi đi."
"Dạ!"
Đầu tiên là khom người đáp lời, Tinh Hồn mới chậm rãi nói ra, giờ khắc này
trên người của hắn không có chút nào ương ngạnh kiêu ngạo cùng dáng vẻ bễ
nghễ, có chỉ là cung kính cùng khiêm tốn. Theo Tinh Hồn từng câu từng chữ nói
ra điều tra của hắn, Nhạc Duyên dưới mặt nạ sắc mặt lúc ban đầu còn bình
thường, nhưng theo một chuyện khác được nhắc tới, ánh mắt của hắn rốt cục có
biến hóa.
"Hòa thượng?"
Nhạc Duyên cảm giác mình hẳn là không có nghe lầm, mới vừa từ trong miệng Tinh
Hồn là nhắc tới "đầu trọc".
Hòa thượng?
Đồng dạng, Tinh Hồn cũng là giật mình, bị một câu này của Nhạc Duyên làm cho
sửng sốt, lúc này mới nói tiếp: "Những người đó chính là hòa thượng sao? Bất
quá người cầm đầu nhưng thật ra tự xưng La Hán." Nói đến đây, Tinh Hồn trầm
ngâm hồi lâu, ngón tay vẫn vuốt của mình, tựa hồ đang dùng sức hồi tưởng tên
của đối phương.
Thật lâu.
Hồi tưởng không có kết quả, Tinh Hồn rốt cục bỏ qua cái chuyện vô nghĩa này,
nói: "Bọn họ là đến từ phương tây, có người tự xưng là thiên thần, nhưng thật
ra người cầm đầu lại tự xưng là La Hán. . ." những chuyện kế tiếp, không cần
nói.
Một câu tự xưng thiên thần, liền cho Tinh Hồn có đầy đủ lý do để động thủ.
Càng không cần phải nói cái tư tưởng truyền giáo này, cũng để cho thân là cao
tầng Âm Dương gia - Tinh Hồn rất là đề phòng cùng cảnh giác.
Tinh Hồn ngừng lại.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào ngồi ngay ngắn ở phía trên Nhạc Duyên, yên lặng chờ
kết quả.
Hắn có thể cảm thụ được sau khi mình nói ra những lời này, phía trên Đông
Hoàng khí chất mơ hồ phát sinh biến hóa, có một loại làm cho Tinh Hồn nói
không nên lời cảm giác.
Nhìn một hồi, nhưng thật ra Tinh Hồn nhịn không được hỏi một câu: "Đông Hoàng
đại nhân, La Hán rốt cuộc có bao nhiêu?" Rất hiển nhiên, từ cách tự xưng, Tinh
Hồn có thể cảm thụ được ra chỉ sợ vẫn còn có một vài. Chỉ là vấn đề này lại bị
Nhạc Duyên thuận miệng trả lời một câu làm hắn kinh hoảng.
"Ngược lại cũng không nhiều lắm, năm trăm tên."
Nhạc Duyên trả lời như vậy, đây là bao quát chiều dài lịch sử từ trước cho đến
về sau, tổng cộng lại cho ra con số. Nhưng câu nói đó rơi vào tai Tinh Hồn,
quả thật khiến cho cả người của hắn đều kinh hãi, trong lúc nhất thời trong
thâm tâm hắn đã coi đối phương là địch nhân lớn nhất của Âm Dương gia.
Nhận thấy được Tinh Hồn tần suất hô hấp biến hóa, cùng với tim đập nhanh hơn,
Nhạc Duyên liền hiểu bản thân thuận miệng trả lời mang đến cho hắn áp lực,
cười nói: "Đây không phải là hiện tại. . . Cũng không có phiền toái lớn như
vậy. Bất quá, là ta thuận miệng, cũng không cần quá để ý."
Lúc này.
Phật môn chợt hiện thế, nhưng Nhạc Duyên tinh lực căn bản không có quá nhiều
để chú ý phương diện này. Hơn nữa, đây cũng chỉ là truyền giáo, là Phật môn
đối với nơi này thăm dò. Cái thời loạn "Tần diệt sáu nước" này, Phật môn đối
với tầng lớp thống trị không cách nào đi thông.
Bởi vì bọn họ cần đều là chiến lực.
Một phen lời nói sau, Tinh Hồn lui ra khỏi gian phòng.
Sau đó, ở bên ngoài chờ Nguyệt Thần đi vào.
Chỉ chốc lát.
Nguyệt Thần cũng đi ra.
Bên ngoài.
Tinh Hồn nhìn thân ảnh của Nguyệt Thần, mở miệng hỏi: "Đông Hoàng đại nhân ly
khai?" Ngay vừa nãy, Tinh Hồn đã không cảm giác được khí tức của Nhạc Duyên.
Khả năng duy nhất đó là Đông Hoàng ly khai.
Hơn nữa làm cho Tinh Hồn có chút không quá vui chính là Đông Hoàng rõ ràng đem
sự việc trong Âm Dương gia giao cho Nguyệt Thần quản lý, mà không phải giao
cho hắn.
Hiển nhiên.
Ở trong lòng Đông Hoàng, tuổi tác của Tinh Hồn không đủ, quá nhỏ.
Nhận thấy được không cam lòng trong mắt Tinh Hồn, Nguyệt Thần không nói gì,
chỉ là trong ánh mắt nàng nhìn về phía hắn lại mang theo một tia thương hại.
Lại thương hại cái gì?
Tinh Hồn cảm nhận được cái hàm ý này, hắn đồng dạng biết Nguyệt Thần phần này
thương hại ý nghĩa, cũng biết đối phương đang thương hại cái gì, nhưng chỉ là
hừ lạnh một tiếng, người liền nhanh chóng ly khai sân.
Đưa mắt nhìn Tinh Hồn phương hướng ly khai, khi đối phương biến mất khỏi tầm
mắt sau, Nguyệt Thần lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phương bắc.
"Đông Quân. . ."
Nguyệt Thần hàm răng khẽ cắn, trên môi bất giác đã hiện ra một tia màu hồng,
lụa mỏng che giấu trong tròng mắt càng là tồn tại một loại không nhịn được
thất vọng.
Là đối với bản thân?
Hay là đối với Đông Quân
Hay hoặc là đối với Đông Hoàng?
Giữa trời gió tuyết
Một người mặc hắc y hắc bào mặt nạ đen đi trong gió tuyết, nhắm hướng bắc mà
đi, vạt áo theo gió phất phới. Người như u hồn, lóe lên rồi biến mất.
Dưới chân, mặt tuyết không có chút dấu vết.