Lý Trí


Người đăng: ๖ۣۜVô ๖ۣۜCực

Trong không gian tràn ngập màu sắc. Những quang điểm trôi nổi như hồ điệp bay
lượn trên đồng hoa.

Không gian rất đẹp. To lớn mà vô ngàn nó phảng phất như vũ trụ.

Nhưng mà khuyết điểm duy nhất ở đây là không gian này quá tĩnh lặng. Tĩnh lặng
đến làm cho người ta hoảng sợ.

Có lẽ chính bản thân nó sẽ như vậy mãi mãi. Không một ai biết đến nó. Cũng
không ai biết được sự mỹ lệ của nó.

Đồng dạng, cũng ai biết đến sự đáng sợ của nó.

Có lẽ chính là như vậy vĩnh hằng vô tận mà lại mỹ lệ nó.


Mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một khoảng không rộng lớn vô cùng.

Còn tại sao lại nói là vô cùng. Bởi vì tầm mắt của hắn không thể nhìn được hết
cả vùng không gian vô cùng rộng lớn này.

Đối với người bình thường mà nói, đột nhiên phát hiện mình xuất hiện ở một nơi
xa lạ thì hẳn phải khiếp sợ vô cùng. Nhưng kì lạ là hắn vô cùng bình tĩnh.

Cẩn thận quan sát một hồi hắn phát hiện cảnh sắt nơi đây rất đẹp. Đệp đến cho
người ta phải say mê ngay lập tức.

cả một vùng không gian tràn ngập bảy màu sương khói, những điểm sáng chớp lóe
như đôm đốm nhẹ lướt quanh, phải nói là tràn ngập một loại cảnh đẹp ý vui. tựa
như tiên cảnh khiến người ta như si như say.

Nhưng kì lạ là khi mà hắn tập trung quang sát những quang điểm trong không
trung thì một loại không hiểu cảm giác suất hiện trong nội tâm.

Rùng mình một cái, hắn vội vàng dời đi ánh mắt. Bởi vì hắn biết loại cảm giác
này là gì.

Cảm giác này là sự sợ hãi!

Đúng, là sợ hãi. Bản năng mách bảo hắn không nên tiếp tục nhìn.

Bởi vì nếu nhìn thêm một chút nữa sẽ có một chuyện kinh khủng xảy ra.

Loại cảm giác này giống như con kiến đối mặt cả thế giới vậy. Phải nói còn hơn
thế nữa, thật sự giống như là phải mặt với sinh mệnh áp lực vậy, sinh mệnh cao
cấp khinh thường tồn tại nhỏ yếu, hèn mọn.

Đem ánh mắt né tránh, bởi vì hắn không dám nhìn nữa. loại cảm giác này thật
khủng khiếp.

Lần này hắn mới có cơ hội quan sát tình huống của mình. Tập trung suy nghĩ một
chút hắn nhớ rõ là mình đã chết. Chính bản thân còn thấy thân xác mình bị đưa
vào lò thiêu xác rồi chậm rãi cháy thành tro rồi biếm thành bụi cám.

Cha, mẹ tiếng khóc phảng phất còn văng vẳng ở bên tai.

Có chút tự trách vì không kịp trả hiếu cho cha, mẹ. Thầm mắng mình bất hiếu
một tiếng, lấy lại bình tĩnh tiếp tục nhớ lại.

Cũng ngay lúc đó, hắn xuất hiện ở nơi này.

"Nơi này là địa ngục chăng ?". Tự hỏi một lúc, lắc đầu tiếp tục quan sát tình
huống.

Bản thân hắn hẳn là một cái linh hồn. Bởi vì sau khi chết hắn lại lấy loại
hình thức này sống lại. Cái này chắc chắn có trong nhân gian từ xưa mấy bà mẹ
hù con nít rằng có ma.

Đại khái xem rõ toàn bộ tình huống của mình hắn tiếp tục quang sát xung quanh.
Đương nhiên hắn không dám tập trung vào những quang điểm này nữa. Cái cảm giác
đáng sợ đó hắn không muốn cảm nhận nhiều thêm nữa.

Vì vậy, hắn quang sát vào những khí vụ tràn ngập xung quanh này. May mắn,
không có cái cảm giác đáng sợ đó nữa.

Cẩn thận nhìn một hồi hắn phát hiện những khí vụ này khi đi qua người hắn thì
có một phần nhỏ dung nhập vào cơ thể của hắn.

Muốn chủ động cảm nhận những khí vụ này một chút nhưng động một chút sắc mặt
của hắn liền cứng lại.

Bởi vì hắn phát hiện mình vậy mà không thể nhúc nhích.

Cũng không phải là không thể nhúc nhích, nhưng mà biên độ rất nhỏ. Chỉ khoảng
nửa mét trong vòng.

Phát hiện điểm này làm cho sắc mặt hắn đại biến. Hắn cố gằng vùng vẫy nhưng
không chút thành công. Không gian rộng lớn phảng phất như một cái xiềng xích
khổng lồ xiết chặc hắn không thể rung chuyển mảy may.

Nhưng hắn không từ bỏ, hắn tiếp tục vùng vẫy. không ngừng vùng vẫy.

Cũng không biết bao lâu, trong cái không gian vô bờ bến này, khái niệm thời
gian là không có. Có lẽ là mệt mỏi hay là từ bỏ hắn chậm rãi nhắm mắt lại rồi
rơi vào giấc ngủ.

Cũng lại không biết bao lâu hắn chậm rãi tỉnh lại. Đã từ bỏ vùng vẫy, hắn nhìn
chằm chằm vào cái không gian trước mắt. Rồi thời gian vẫn cứ trôi đi hắn vẫn
đờ người ra nhìn.

Cũng không biết bao lâu hắn bỗng nhiên cười. Ra sức mà cười ha hả. Cười như là
một người điên.

"Ha ha ha ........"

Tiếng cười của hắng vang vong khắp nơi. Nhưng không ai đáp trả lại hắn, cũng
không ai mắng điên.

Cứ tiếp tục như vậy không biết tháng nào năm nào. Hắn ngừng cười. Hắn mệt mỏi.
Hắn lại tiếp tục ngủ say. Sau đó lại tỉnh lại. Lại nhìn chằm chằm vào cái hư
không xinh đẹp kia.

Lần này hắn lại không cười. Mà lần này hắn lại vùng vẫy, hắn gào thét.

AAAAAAAAA......

Lại tiếp tục phát điên. Nhưng lần này càng nặng hơn lần trước. Hắn như một con
thú hoang ra sức vùng vẫy, ra sức di chuyển, nhưng tất cả đều là công giã
tràng.

Không có âm thanh leng keng của xiềng xích, cũng không có thứ gì thực thể trói
buộc hắn cả. Nhưng hắn vẫn không di động được bao nhiêu.

Trong luc phát điên, hắn cũng không phát hiện những khí vụ xung quanh luôn di
chuyển xung quanh hắn dùng một loại cực kì chậm chạm dung nhập vào thân thể
hắn.

Thân thể của hắn từ có chút ảm đạm cũng từ từ ngưng thực. Từ ngưng thực đến
bắt đầu lớn mạnh.

Không biết bao lâu một năm, trăm năm, ức năm, hay nghìn tỷ năm không chừng.

Hắn không biết, bởi vì mỗi lần hắn tỉnh lại, không bao lâu lại phát điên, lại
ngủ say, khi tỉnh lại không bao lâu thì phát điên cứ như một cái vòng lặp
khiến hắn không thể thoát ra, không ngừng mà luẩn quẩn trong đó.


Hắn đứng đây rất lâu rồi, hắn nhìn mỹ lệ mà kinh khủng vô cùng vô tận không
gian. Nhưng lần này hắn không phát điên, mà là vô cùng bình tĩnh mà nhìn nó.

Rồi hắn lại nhìn vào những quang điểm trôi nổi nhẹ nhàng trông không trung,
nhưng không biết từ bao giờ hắn không còn cái cảm giác kinh khủng đó nữa, đưa
tay ra mặc dù hắn có thể hoạt động với biên độ rất nhỏ nhưng cũng đủ nắm lại
quang điểm đang trôi nổi gần sát mình.

Đã từng quang điểm này mang cho hắn cảm giác rất khủng bố nhưng bây giờ lại
như một món đồ chơi bị hắn nắm trong tay.

Nhưng hắn phát hiện sau nhiều lần phát điên rồi lại tỉnh lại thì dòng suy nghĩ
của hắn lại càng ngày càng tỉnh táo. Đến bây giờ có lẽ đã phát điên đến mức
không thể phát điên hơn nữa nên bây giờ hắn là cực kì tỉnh táo, tỉnh táo đến
một loại không thể diễn tẩ được bằng lời.

Sở dĩ hắn phát điên là vì quá cô đọc. Hắn cười vì hắn nhớ lại những ngày tháng
tốt đẹp, hắn lại vui vẻ cũng vui vẻ đến phát điên.

Hắn nhớ lại những ký ức không tốt hắn lại phát điên.

Trong đầu xuất hiện những tâm tình tiêu cực, hắn lại gào thét để phát tiết nó
ra.

Hắn đau khổ, hắn nguyền rủa cái không gian này. Hắn nguyền rủa những quang
điểm này. Tại sao chúng nó có thể tự do trôi nổi ở đây còn hắn lại phải chịu
giam cầm.

Cứ như thế, mặc kệ hắn như thế nào điên thì không gian xung quanh vẫn luôn cầm
cố hắn, làm tốt công việc của một cái xiềng xích.

Đến bây giờ hoặc là đã quá quen, quen đến mức không thể làm gì khác được nữa
nên bây giờ hắn chỉ còn dư lại một thứ.

Đó là--lý trí!

Suy nghĩ của hắn tỉnh táo đến mức đáng sợ. Tỉnh táo đối mặt với cái không gian
này.

Hắn cũng phát hiện tình huống của bản thân mình. Hắn có thể đối mặt với những
quang điểm này cũng không phải quen thuộc. Mà bởi vi hắn mạnh lên.

Không sai, chính là mạnh lên. Mạnh lên đến mức từ một con kiến có thể đối mặt
cả một vũ trụ.

Còn lý do hắn mạnh lên.

Nhìn đoàn khí vụ đi xuyên qua người mình từ to bằng nửa người mình bất quá sau
khi xuyên qua chỉ còn lại một nửa khoảng chừng. Hắn không do dự cho rằng đây
là lý do.

Nhưng đây không phải là tất cả. Hắn còn có những phát hiện khác.

Nhìn quang điểm trong ta, to khoảng chừng ngón cái. hắn chậm rãi nắm tay lại.
Càng nắm chặt hơn nữa quang điểm. Khi buôn tay ra quang điểm đã biến mất.

Cái này thật sự cũng không phải biên mất thật sự mà sau nhiều lần làm thử hắn
phat hiện nó cũng không phải biến mất mà là bị hắn đồng hóa hấp thu.

Ngoài ra hắn còn thấy những khí vụ này bắt đầu nhạt dần. Mặc dù biên độ rất
nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua nhưng đây cũng là một dấu hiệu.

Sắc mặt bình tĩnh nhìn vào thất sắc vô cùng đẹp đẽ không gian. Cứ như vậy
không biết bao lâu hắn lại rơi vào ngủ say. Khi tỉnh lại thì hắn lại càng tỉnh
táo. Có lẽ đây là cái giá cho sự lớn mạnh của hắn.

Ở một nơi không có khái niệm thời gian này hắn vẫn chờ đợi, còn về cái gì thì
hắn không biết, hắn chỉ cứ việc chờ thế thôi,...

Hắn lại rơi vào ngủ say, xinh đẹp thất sắc khí vụ vẫn di chuyển tới lui, những
quang điểm vẫn trôi nổi trong không gian, vẫn đều đặn chớp lóe như đó vẫn là

công việc của mình.

Lầm đầu viết truyện có gì sai sót mong mọi người cứ thẳng thắn góp ý, gạch đá
gì mình nhận tất ^^.


Đăng Thiên - Chương #1