Người Vũ Gia


Thở dài, Vũ Lục đành đút tấm thẻ vào trong túi quần...uể oải bước xuống lớp
học.

Không may cho Vũ Lục là lớp học của hắn thuận đường với căn-tin trường...kết
quả là nữa ngày trời hắn cũng chưa nhấc được cái chân ra khỏi đó a.

Mùi cơm hộp thật là hấp dẫn, mùi bánh mì thịt, mùi bánh bao, mùi chè,...tất cả
tổng cộng mùi hương 24 loại thức ăn được bày bán trong căn-tin trường đều được
chui vào trong bụn...à nhầm, mũi của Vũ Lục.

Hắn thèm lắm chứ, nhưng mà...

Say mê nhìn ngắm được một lúc, thì bỗng nhiên một tiếng chuông điện tử "Reeng"
lên đánh thức Vũ Lục tỉnh dậy.

Rồi hắn nghe tiếng bước chân ngày càng rộn ràng hướng về phía này, hay nói
đúng hơn là về phía căn-tin trường...10..20..30...100...con số đó tiếp tục
tăng, tới khi các bàn ăn đông nghẹt người.

Mọi người vừa ăn uống, vừa nói chuyện vui vẻ với nhau...cho tới 30 phút sau.
lượng người bắt đầu giảm dần cho tới khi chỉ còn lẻ tẻ vài ba người, ai ai
cũng không dừng chân quá 20 phút trong căn-tin trường thế nhưng Vũ Lục lại
đứng trung thành hơn 40 phút mới hay chứ.

Đơn giản là mọi người đều bỏ đi với cái bụng no nê, còn hắn thì đứng đói tới
nhe răng.

Một lúc sau, khi mà Vũ Lục hắn "hít đủ khí" và có ý định bỏ đi thì ai đó lại
khều tay áo của hắn...nên hắn cũng quay lưng lại nhìn, thì OMG một người phụ
nữ thật là xinh đẹp. Dáng người cực kì chuẩn, khuôn mặt thanh tao, đeo một cái
kính đen gọng đen....vừa thể hiện sự trí thức và vừa trưởng thành.

"Bạn học này, ta có mua dư một cái bánh mì do ăn không hết nên ta tặng cho
ngươi nè! " Nàng nhẹ giọng nói và dí vào tay Vũ Lục một ổ bánh mì thịt nguội.

Chưa kịp cảm ơn nàng, thì Vũ Lục đã nghe bên tai mình những lời bàn tán :

"Tống lão sư, sao nàng ấy lại đưa cho tên khốn kia một ổ bánh mì chứ?! " Không
ai khác đó chính là tên béo Đại Mao với giọng hoảng hốt.

"Ta có phải nhìn nhầm không đây?! "

"Tại sao lại là hắn?! "

"Coi kìa, hắn còn không chịu cảm ơn Tống lão sư nữa! "

"Không phải tên Lục thiếu đó lúc trước làm Tống lão sư khóc sao ?! "
....

"A, là nàng! Tống Thu Hằng, Tống lão sư...đại mỹ nữ trong trường. Ta nhớ rồi!
" Vũ Lục nhanh chóng moi hết tất cả thông tin trong đầu mình ra.

"Cảm...cảm ơn, Tống lão sư. Và cho ta xin lỗi chuyện hôm trước....nữa! " Vũ
Lục tay trái nhận bánh mì, tay phải gãi gáy ngượng ngùng cười.

Tống lão sư ngay lập tức lắc đầu, nhẹ giọng nói :"Ta không ích kỷ đến mức như
vậy đâu, thôi...sắp vào lớp rồi. Nhớ ăn nhanh lên để còn vào học nữa! "

Nói xong, nàng bước đi nhanh chóng...để lại một tên Vũ Lục ngơ ngác, và hàng
trăm ánh mắt ghen tỵ.

Bóc bánh ra và bỏ vào mồm, 3 phút sau hắn đã xử xong ổ bánh mì thịt nguội...
Và như thế Vũ Lục tiếp tục vào lớp và hoàn thành sứ mệnh "bổ sung năng lượng
của mình ".

..."Reeng" lại tiếng chuông quen thuộc đó, Vũ Lục tỉnh dậy một cách thoải mái.

Nhìn xung quanh Vũ Lục thì ngoài một lão già 60-70 tuổi đang thu nhập giáo án
thì không còn ai cả.

Đứng dậy và cầm cặp, Vũ Lục cũng ra về như bao người khác. Nhưng mà xui cho Vũ
Lục một cái là vừa mới bước chân ra tới sân trường hắn lại bị chặn đường bởi
một đám nam sinh gồm có 13 người.

"Chính là hắn, tên khốn nạn dám làm dơ người Tống nữ thần của chúng ta! "

"Đánh! Đánh! Đánh! "

"Huynh đệ đâu, xông lên! "

13 người nam sinh như uống nhầm "Rocket 1h" liều mạng xông về phía Vũ Lục.

Cơ mà, Vũ Lục lại rất bình tĩnh trước tình huống này...hắn chỉ thắc mắc một
điều là "bọn chúng không biết mình thuộc Vũ gia sao ?! "

Không cầu gì cả :))


Dàn mỹ phụ hậu cung của ta - Chương #5