Người đăng: phudo9102000@
Không như Trần Tiêu dự đoán, rằng những chuyện đã xảy ra sẽ nhanh chóng bị lan
truyền rộng rãi khắp nơi khắp chốn, trở thành chủ đề bàn tán của thế nhân. Hôm
sau, khi tỉnh lại từ trong hôn mê, hắn nhận ra mọi thứ có vẻ vẫn không có gì
thay đổi. Dường như có bàn tay ai đó ngăn chặn những lời đồn đại, không cho
chúng phát sinh.
Điều này khiến Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Hắn quả thực không muốn bại lộ
năng lực và thân phận ẩn giấu của mình, càng không muốn bị ai đó nhìn chằm
chằm vào mọi hành động của bản thân.
Uể oải chống lưng ngồi dậy, Trần Tiêu cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi. Sự
mệt mỏi này giống như là một miếng bọt biển bị vắt cạn nước vậy. Hắn thở dốc
một hồi, nạp thêm chút dưỡng khí vào buồng phổi, lúc này mới hoàn toàn ngồi
thẳng lưng trên giường.
Ý thức của hắn không đặt ở bên ngoài, mà thu lại vào trong cơ thể, tiến hành
nội thị đan điền. Vừa quan sát, tâm thần của hắn đã bị chấn động không thôi.
Một mảnh khô cằn, đan điền của Trần Tiêu trống rỗng, một điểm công lực cũng
không còn. Đây hẳn là hậu quả của trận chiến ngày hôm qua.
Trần Tiêu vỗ trán cười khổ. Hắn hiểu trạng thái của mình hiện tại quả thực
không được. Nên biết rằng, cạn kiệt công lực chính là điều tối kỵ của võ giả.
Bởi vì nó đồng nghĩa với việc bản thân rơi vào thời điểm suy yếu nhất, dễ bị
thương tổn nhất.
Đúng vậy ! Võ giả mà không có công lực thì cũng chẳng hơn người thường là bao.
“Cần lập tức khôi phục thực lực !”
Trần Tiêu không chần chừ, liền ngồi ngay tại giường bắt đầu nhập định, tĩnh
tọa tu hành. Hai mắt hắn nhắm hờ, hơi thở dần đều đặn, hai tay kết ấn thủ tại
đan điền, toàn tâm toàn lực vận hành Nhật Nguyệt Thần Kiếm.
Khác với mọi lần, không biết lần này do vô tình hay cố ý mà Trần Tiêu lại đồng
thời vận hành cả hai quyển thượng và hạ của Nhật Nguyệt Thần Kiếm. Trong cơ
thể, hai luồng công lực thuộc tính một âm, một dương đồng thời vận hành trong
kinh mạch, tưởng chừng như sẽ xung khắc nhưng lại hài hòa đến lạ kỳ.
Cứ như vậy, ba canh giờ đã trôi qua…
Trần Tiêu đột ngột mở hai mắt, con ngươi ánh lên một đạo tinh quang, sau đó
mới trở lại bình thường. Hắn há miệng phun ra một ngụm trọc khí, lúc này mới
thấy cả người khoan khoái. Thậm chí muốn nằm xuống ngủ một giấc đến hôm sau.
“Không đúng !”
Trần Tiêu bất chợt giật mình, cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan.
“Vừa rồi là ta tu luyện song song hai quyển thượng hạ ? Tốc độ của Nguyệt Thần
Kiếm vì sao mà trở nên nhanh như vậy ?”
Hắn kinh ngạc phát hiện, cả đêm hôm trước dành thời gian tu luyện dưới ánh
trăng để hấp thu nguyệt chi tinh hoa mà vẫn không so sánh được so với bây giờ.
“Lẽ nào là phải đồng thời tu luyện cả hai quyển thì mới đúng ?”
Trần Tiêu đặt ra câu hỏi mà hắn biết chắc hẳn đó cũng chính là câu trả lời
mình cần.
“Như vậy… Như vậy…”
Trần Tiêu nội thị đan điền một lần nữa. Chứng kiến hai luồng công lực đang
giao hòa với nhau thành một vòng xoáy kia. Trong lòng hắn kích động không
thôi.
“Quá tuyệt ! Ha ha, ta quả thực là thiên tài tu luyện mà, ha ha ha ha !”
Hắn ngẩng mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười vang ra cả bên ngoài bệnh xá,
khiến hạ nhân bên ngoài giật mình hoảng sợ, thầm suy đoán, không biết có phải
thiếu gia đã bị đánh cho phát bệnh thần kinh rồi không.
Thực ra, trường hợp của Trần Tiêu chính là nhân họa đắc phúc. Hắn cũng không
phải người đầu tiên thử tu luyện song song cả hai quyển của Nhật Nguyệt Thần
Kiếm. Tuy nhiên, những người từng thử trước đây đều không thể làm được. Hầu
hết bọn họ đều bị tẩu hỏa nhập ma khi thử tu luyện như thế. Cho nên không còn
cách nào khác, số còn lại chỉ có thể lần lượt tu luyện từng quyển mà thôi. Mà
sau khi đại thành một trong hai quyển, muốn luyện quyển thứ hai tốc độ sẽ cực
kỳ chậm chạp, chậm chạp đến mức làm người ta phát điên. Chính vì vậy từ xưa
đến nay vẫn chưa có nghe nói có người nào thành công viên mãn cả.
Nguyên nhân việc này, là bởi vì Nhật Thần Kiếm sau khi đại thành, nhật chi
tinh hoa trong cơ thể sẽ rất lớn, áp đảo nguyệt chi tinh hoa, khiến tốc độ
tăng trưởng sẽ trở nên ì ạch, chậm chạp không tiến. Còn Trần Tiêu sau chận
chiến hôm qua, đã dốc toàn bộ công lực ra chiến đấu. Từ đó cân bằng giữa hai
lực lượng âm dương, nên tu hành trở nên dễ dàng hơn nhiều. Còn về lý do hắn có
thể song song tu hành hai quyển, là bởi vì đối với Nhật Thần Kiếm đã quá thông
thạo, đến mức trở thành bản năng. Nên tinh thần sẽ không bị hao tổn quá nhiều,
không dẫn đến tẩu hỏa nhập ma được.
Trần Tiêu hiện tại đã sức lực dồi dào, không có lý do gì còn nằm ì trên
giường. Hắn còn đang muốn đi Lệ Xuân viện tìm Mộ Diệp Khuynh Thế để “luận bàn”
đây này.
Nghĩ là làm, Trần Tiêu mặc quần áo đi ngay. Thế nhưng, vừa bước chân xuống
giường, liền nghe thấy giọng khàn khàn của một nam tử:
“Tiểu tử, ngươi dám rời nhà đi Lệ Xuân viện gây chuyện, ta đây sẽ không tha
cho ngươi.”
Trên một chiếc giường khác trong phòng, Trần Trung nhô đầu ra khỏi chăn, trông
có vẻ ốm yếu, nhưng giọng nói tràn ngập tính đe dọa.
Trần Tiêu: “...”
Ta nói các ngươi có phải quá nhẫn tâm rồi không ?
Đọc truyện mà không like, không share, không ném đậu, không quăng nguyệt
phiếu.
Đó chính là tội ác tày trời !
Nếu các người còn có chút lương tâm... cmt một cái đi !