Thật Tà Môn À ! (edit)


Người đăng: phudo9102000@

“Lần này xem ngươi tránh né như thế nào ?”

Lý Dật Phong nhìn nắm đấm mình đã gần chạm tới Trần Tiêu, trong lòng cười
lạnh. Trần Tiêu đã tỏ ra nghiêm túc đối chiến. Điều này khiến y đạt được khoái
cảm khi trả thù. Bất quá, y lại không nghĩ tới, rằng thành công trong việc ép
buộc một tiểu bối phải nghiêm túc chiến đấu với bản thân thì có gì mà đáng tự
hào cơ chứ.

Mọi người nhìn biểu lộ vui sướng trên gương mặt Lý Dật Phong đều không thể
hiểu nổi trong đầu y đang suy nghĩ cái gì. Lý gia chủ này tình tình đúng là
quá trẻ con đi.

Nếu Lý Dật Phong lúc này mà biết suy nghĩ của những tộc nhân Lý gia kia, hẳn
là sẽ hối hận không thôi. Đường đường là gia chủ một đại gia tộc, không ai có
thể ngờ được y lại trở nên thất thố như vậy khi đứng trước một hậu bối như
Trần Tiêu. Có điều, hiện tại trong mắt Lý Dật Phong ngoài Trần Tiêu ra thì
chẳng còn chuyện gì nữa, hành động dứt khoát không một chút lưu tình, muốn phế
công lực của hắn.

Trần Tiêu chau mày, đầu óc xoay chuyển không ngừng tính toán. Bàn tay trái thò
vào trong ngực áo nắm lấy một vật nào đó. Ai để ý đều có thể phát hiện ra, ánh
mắt hắn lúc này không khác gì so với trước lúc tránh né một quyền đầu tiên của
Lý gia chủ. Cảm giác đó rất kỳ quái, giống như Trần Tiêu có thể nắm bắt hết
mọi cử động của đối thủ, sau đó đưa ra phương án chiến đấu tốt nhất vậy.

“Một chút nữa !” Trần Tiêu lẩm bẩm, khóe miệng khẽ nhếch, nắm chặt vật trong
tay.

“Chính là lúc này !” Cặp mắt Trần Tiêu lóe lên, bàn tay từ trong ngực áo vung
ra.

Một cảnh tượng đẹp, vô số đạo ngân quang mảnh mai, sáng chói từ trong ống tay
áo Trần Tiêu bay ra, kết thành lưới bạc, bao lấy Lý Dật Phong. Phạm vi của
“tấm lưới” này rất lớn, hoàn toàn không cho Lý Dật Phong bất cứ cơ hội nào
tránh thoát.

Tất cả người trong đại sảnh đều ồ lên. Trần Tiêu đem đến cho bọn họ hết ngạc
nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Đây là thứ ám khí gì ?”

“Chưa từng nhìn qua à.”

“Trên đời lại có thứ ám khí tuyệt diệu như vậy sao ?”

“Đây nhất định là do thủ pháp mà thành. Không phải ám khí có điều gì đặc thù
đâu.”

“Trần Tiêu này rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật vậy ?”

“Kẻ này ẩn giấu thực sự quá sâu...”

Lý Dật Phong hừ lạnh một tiếng, công lực vận chuyển, quanh người liền xuất
hiện một vầng sáng màu lam, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, bảo hộ cơ thể. Y không
tin với công lực Trần Tiêu lại có thể phá hủy quang tráo hộ thể của mình. Thế
nhưng, trái với suy nghĩ của Lý Dật Phong, khi tấm lưới bạc do vô số ngân châm
tạo thành kia đâm vào quang tráo. Màn sáng liền xuất hiện vô số gợn sóng lớn
nhỏ, sau đó như không có lực cản, xuyên thấu qua...

Lý Dật phong giật mình kinh hãi. Y vạn lần không ngờ tới ám khí Trần Tiêu sử
dụng lại là vật chuyên dụng để phá hộ thể quang tráo của võ giả.

“Là ám khí khắc chế công lực hộ thể, trời ạ !”

“Tiểu tử này lấy đâu ra nhiều thứ đó như vậy ?”

“Thật là quá lãng phí đi !”

“Phá gia chi tử đây mà !”

Trần Tiêu cười trộm, bởi vì ngân châm hắn phóng ra vốn chẳng phải có tác dụng
đặc biệt nào hết. Chiêu thức này là hắn học được từ Mộ Diệp Khuynh Thế, tên là
Ngân Võng Phi Châm. Tiếc là hắn mới chỉ chạm tới vẻ bề ngoài mà thôi. Trần
Tiêu còn nhớ rõ, ở trong tay của nàng, uy lực của món tuyệt kĩ này còn đáng sợ
hơn như thế nhiều.

Lý Dật Phong bỗng hoảng sợ. Nhiều ngân châm như vậy, nếu trúng phải, quả thực
là không còn đường sống mà. So với việc đánh trúng Trần Tiêu một quyền, thì
tính mạng tất nhiên là thứ giá trị hơn nhiều lắm. Cho nên y rất nhanh liền đưa
ra một lựa chọn mà hầu hết mọi người đều sẽ làm như vậy.

Lý Dật Phong vội vàng thu quyền, tay áo phất một cái, cả người xoay một vòng
tròn trên cao. Đồng thời, hộ thể quang tráo trên người thu hẹp lại, càng trở
nên ngưng thực. Cả người hóa thành một cơn gió xoáy, lực li tâm đánh bay mọi
thứ xung quanh. Tư thế cùng động tác đều vô cùng đẹp mắt.

Mọi người trố mắt nhìn Lý Dật Phong “biểu diễn”, đều không khỏi thắc mắc người
này tại sao không đi làm vũ công, lại đi làm cái gì gia chủ Lý gia, không khỏi
quá lãng phí tài năng rồi.

Bộp bộp bộp !

Trần Tiêu từ bao giờ đã ngồi trên ghế khách quý, vị trí vừa rồi Lý Dật Phong
đã ngồi thưởng trà. Hắn đặt chén trà xuống, mặt đầy vẻ thưởng thức cũng như
chiêm ngưỡng, một dạng rất chi là tán thưởng tài năng của đối phương, không
ngừng vỗ tay.

“Hay a ! Hay a ! Lâu nay nghe đồn Lý gia chủ tài mạo song toàn. Tiểu chất đến
giờ mới được chiêm ngưỡng, phải nói là rửa mắt mà nhìn à. Ha ha ha !”

Lời vừa dứt, dưới chân hắn vô số ngân châm rụng lả tả, đều là bị Lý Dật Phong
đánh rơi xuống. Bề ngoài mỗi cây ngân châm đều xuất hiện một lớp băng tinh bao
phủ lên. Cái này là đề phòng Trần Tiêu tẩm độc lên ám khí. Mà Lý Dật Phong lúc
này cũng nhẹ nhàng đáp xuống, vừa lúc nghe thấy câu nói của Trần Tiêu, tức
giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi.

“Trần Tiêu, ngươi...” Máu vừa phun ra, sắc mặt y lập tức tái mét, trừng mắt
nhìn Trần Tiêu.

“Mình ngươi có con mắt sao ? Ta chưa bao giờ sợ ai trừng mắt với ta. Có giỏi
thì ngươi trừng tiếp cho ta xem !” Trần Tiêu gồng cơ bắp, vặn cơ hông, cũng
quăng một ánh mắt trừng lại. Hai kẻ, một là hậu bối danh tiếng thối hoắc, một
là tiền bối quyền cao chức trọng, cứ vậy nhìn nhau chằm chằm. Nơi ánh mắt hai
người va chạm dường như xuất hiện cả tia lửa điện lẹt xẹt, kết hợp hiệu ứng
màu sắc, vô cùng chói mắt.

Người trong đại sảnh lúc này toàn bộ đều hóa đá hết rồi. Chứng kiến cảnh tượng
này thật sự là điều phá hoại nhân sinh quan, thế giới quan mà. Sao hai kẻ đó
lại mặt dày đến như vậy chứ ?

Một lúc sau...

Không khí lạnh lẽo, mặt đất phủ băng, tia lửa điện lập lòe.

Vài lúc sau...

Tuyết rơi lả tả, tóc tai Trần Tiêu phủ đầy sương trắng, hắn giật mình, xoa xoa
hai tay, cảm thấy nhiệt độ dường như giảm đi một chút.

“Quái lạ ! Cũng không phải gió mùa đông bắc về mà !” Trần Tiêu xuýt xoa vì
lạnh.

“Tiểu tử Trần gia, để xem lần nay ngươi thoát như thế nào ?” Lý Dật Phong cười
lạnh, lạnh theo đúng nghĩa đen. Bởi vì hàn khí từ cơ thể y tỏa ra đã biến
không gian nơi đây thành một vùng băng giá. Y giơ tay lên, tuyết rơi xung
quanh giống như bị một lực vô hình nào đó tác động, cuộn thành một đoàn ở
trong không trung, không ngừng xoáy tròn.

“Ông trời ơi, gia chủ đã ra tuyệt kĩ thực sự rồi !” Một người Lý gia kinh hô.

“Đại Tuyết Băng ! Tuyệt kĩ nổi danh nhất của Lý gia chúng ta !” Một người khác
vẻ mặt kích động.

Trần lão thái gia nhìn sang Trần Nghĩa, ý tứ trong ánh mắt đã rõ ràng. Trần
Nghĩa gật đầu, công lực vận chuyển, chuẩn bị ứng cứu trần Tiêu bất cứ khi nào.

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dập đầu xin tha, bản gia chủ đây sẽ giữ
lại cho ngươi một mạng. Nếu không, chiêu thức này, ngay cả ta cũng không dám
chắc bản thân có thể khống chế không ngộ sát kẻ khác.” Lý dật Phong nói, giọng
nói mười phần nghiêm nghị. Bởi vì những điều y nói hoàn toàn là sự thật. Sự
thật chính là, chưa có kẻ nào còn có thể sống dưới một chiêu này của y.

Trong đôi mắt Trần Tiêu không có sự sợ hãi, chỉ có hừng hực chiến ý cùng nhiệt
huyết. Sự cuồng nhiệt trong lòng bị kích thích bởi chiến lực của Lý Dật Phong,
khiến Trần Tiêu cảm thấy có vô cùng vô tận sức lực trong cơ thể cần được phát
tiết. Hắn cười lớn:

“Nam nhân Trần gia chưa bao giờ sợ chết. Phóng ngựa tới đây đi !”

Lý Dật Phong ánh mắt ngưng tụ lại, không hiểu sao cảm thấy bội phục người
thanh niên này, dứt khoát nói:

“Được, nếu ngươi sống dưới một chiêu này, ta sẽ gả nữ nhi cho ngươi !”

“Tốt, mau tới !” Trần Tiêu kích động hô.

“Đại Tuyết Băng.”

Miệng khẽ nhẩm, Lý Dật Phong khí thế dâng lên cao ngất, cả người toát ra một
vẻ xuất trần, ánh mắt cùng khuôn mặt đều trở nên lạnh lùng như một tảng băng.
Tay trái y khẽ đưa lên, điểm ra một chỉ về phía Trần Tiêu.

Một chỉ này, kéo theo đó, là khối cầu tuyết đang xoay tròn trên không trung,
phát ra tiếng vù vù, tựa như bão táp phong ba, hướng về phía Trần Tiêu ập tới.

Trần Tiêu cười lớn, hắn cũng bất chấp bại lộ con bài tẩy. Nhật Thần Kiếm Khí
nóng bỏng tựa như mặt trời xuất ra. Nhiệt khí làm tan chảy băng tuyết xung
quanh, hơi nước bốc lên mờ ảo. Từ trong sương mù, bỗng nhiễn xuất hiện một
khỏa mặt trời đỏ rực, rực rỡ như ánh bình minh. Không, chính xác là vô số đạo
kiếm khí khủng bố quấn lấy nhau thành một hư ảnh mặt trời, mạnh mẽ đón lấy
khối tuyết cầu của Lý Dật Phong.

Hai khối cầu: một nóng bỏng, một lạnh giá; một đỏ hồng, một xanh trắng, đồng
thời va vào nhau. Ánh sáng thoát ra khiến tất cả người quan chiến đồng thời
nheo mắt lại nhìn. Áp khí chấn động cả không gian, dưới mặt đất nứt ra vô số
khe rãnh, lan lên cả tường và trần nhà. Hai khối cầu duy trì trạng thái cần
bằng chỉ trong nháy mắt, sau đó bộc phát ra năng lượng khủng bố, dư chấn và
ánh sáng tràn ngập không gian.

Ai ai cũng đều có cảm giác mình dường như không nghe không thấy bất cứ thứ gì
nữa. Thứ cảm giác này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, sau đó đột ngột
biến mất.

Cảnh vật trở nên rõ ràng, khói bụi không biết từ bao giờ đã tan biến. Nơi đó,
chỉ còn lại một thân ảnh đang vững vàng trụ lại.

Là Lý Dật Phong.

Trên tay y là Trần Tiêu thất khiếu đang chảy máu, quần áo rách nát tả tơi, tóc
tai bù xù. Hiển nhiên, chiến cuộc đã rõ.

Trần Tiêu bại.

Người thấy vậy đều thầm thở phào, cũng âm thầm nuối tiếc. Thở phào vì không có
chuyện gì đó quá khó chấp nhận xảy ra. Nuối tiếc vì không thể chứng kiến một
kỳ tích nào phát sinh.

Lý Dật Phong hai tay nâng thân hình của Trần Tiêu, đi đến trước mặt Trần lão
thái gia, đặt Trần Tiêu đang hôn mê nằm xuống đất. Sau đó, đứng dậy, ôm quyền,
hướng Trần lão thái gia nói:

“Mong Trần gia sớm ngày chuẩn bị lễ vật sang chơi, Lý gia chúng ta sẽ tiếp đón
tử tế !”

Nói xong, quay người rời đi, theo sau là những tộc nhân của Lý gia, để lại đại
sảnh Trần gia bây giờ trông giống như một đống hoàng tàn.

Trần Nghĩa sững sờ, nhìn đám người Lý gia đang rời khỏi, lại nhìn người thanh
niên bộ dạng tả tơi nằm dưới đất, trong lòng không biết nên cảm thấy như thế
nào.

Trần lão thái gia cười tủm tỉm, cũng không giận dữ khi đại sảnh nhà mình bị
phá nát, chỉ phân phó người đưa Trần Tiêu đi trị thương, sau đó tự mình rời
đi. Nhưng có một vài hạ nhân khi đi qua người lão thái gia, lại nghe loáng
thoáng được vài chữ:

“Tiểu tử này... Thật tà môn à...”


Dâm Ma Tông Chủ - Chương #6