Ba Chiêu (edit)


Người đăng: phudo9102000@

Lý Dật Phong nhìn nụ cười trên gương mặt Trần Tiêu, lòng khó chịu nhưng không
tỏ thái độ, chỉ khẽ bước về phía trước một bước. Một bước vừa ra, khí thế trên
người y liên biến đổi, vóc dáng bình thường giờ phút này tựa như hóa thành một
ngọn núi băng cao lớn sừng sững, ngàn năm không đổ. Theo đó, một cỗ phong mang
cũng dần dần được tích lũy, càng lúc càng đáng sợ. Chẳng mấy chốc, uy thế của
Lý gia chủ đã đạt đến đỉnh điểm.

Giống như chờ đợi giây phút này đã lâu, bàn tay phải y nắm lại, bước ra bước
thứ hai. Khí thế được tích súc nãy giờ tựa như sóng thần, ập về phía Trần
Tiêu. Nối tiếp là một quyền kinh thiên động địa oanh tới, quyền kình màu xanh
lam tựa như hải thú gào thét. Uy lực thể hiện ra khiến cho những người có
trong đại sảnh lúc này đều nhao nhao kinh hãi.

“Hải Thú Ba Đào Quyền !” Một người thuộc Lý gia kinh hô.

“Chiêu đầu tiên đã là sát chiêu rồi !” Mọi người đều không ngờ rằng Lý Dật
Phong lại muốn tiêu diệt Trần Tiêu đến thế.

Ánh mắt Trần lão thái gia lập tức trở nên lạnh giá, bàn tay hơi nắm lại, lộ ra
vẻ khẩn trương. Trần Nghĩa nhíu mày, khẽ liếc qua lão thái gia, thấy không có
biểu hiện gì thì khẽ thở phào, liền tập trung chú ý vào Trần Tiêu, chuẩn bị
ứng cứu. Dù sao ông ta mặc dù căm ghét đứa cháu Trần Tiêu này, nhưng tuyệt đối
không thể để cho hắn bỏ mạng ngay tại Trần gia được. Đây không đơn giản chỉ là
chuyện danh dự, mà còn là vì sự sủng ái của Trần lão thái gia với Trần Tiêu
nữa.

Trái lại thần sắc lo lắng cùng hả hê của mọi người, đối mặt với một quyền mạnh
mẽ của Lý Dật Phong, Trần Tiêu mười phần bình tĩnh. Hắn không có động tác
tránh né, cũng không có động tác thủ thế, chỉ cười nhạt, ánh mắt chăm chú vào
luồng khí kình màu lam kia, giống như độc xà đang chờ đợi con mồi đến gần mới
chịu ra tay. Thái độ này khiến cho rất nhiều người cảm thấy Trần Tiêu quá
ngông cuồng. Nên nhớ, Lý Dật Phong không đơn giản chỉ là cao thủ, mà là cao
thủ trong cao thủ. Đối đầu trực diện với hắn, ngay cả nhân vật như Trần Nghĩa
còn phải cẩn thận đề phòng, huống chi là một phế vật như Trần Tiêu.

Lúc này, quyền kình màu lam kia chỉ còn cách Trần Tiêu một bộ. Đột nhiên,
trong mắt Trần Tiêu lóe lên linh quang, thực hiện một động tác khiến tất cả
đều phải trợn mắt há mồm.

“Hắn... Hắn...” Một tộc nhân Lý gia trợn tròn mắt, chỉ tay vào Trần Tiêu, lắp
bắp.

“Hắn vậy mà... Bây giờ mới bắt đầu thủ thế !” Mọi người đều choáng váng, sắc
mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc.

Trần Tiêu quả thực đang thủ thế. Chân phải bước nửa bước, thân thể hơi
nghiêng, hai tay đưa lên, ánh mắt hờ hững.

Quyền kình chỉ còn cách hắn một xích. Quyền phong thổi tới khiến mái tóc Trần
Tiêu tung bay. Thoạt trông vô cùng tiêu sái.

Rầm !

Trong tíc tắc luồng kình khí màu lam kia sắp chạm vào cơ thể, Trần Tiêu bất
ngờ đánh ra một chưởng. Một chưởng này càng không ngờ tới... lại là đánh xuống
mặt đất dưới chân.

m thanh trầm thấp vang lên, đồng thời, mặt đất có hơi chút rung động, khỏi bụi
theo phản chấn bốc lên mù mịt, che khuất tầm mắt người xem.

Phanh !

Tiếng va chạm inh tai nhức óc vang lên, còn cả tiếng đổ nát của kiến trúc. Mọi
người đồng loạt biến sắc, đều hiểu rõ lần này nhất định xảy ra chuyện lớn.

“Trần Tiêu này... Không phải là bị đánh chết rồi chứ ?”

“Không xong ! Gia chủ lần này có phải đã quá tay không ?”

“Ai bảo tiểu tử họ Trần này cố lộng huyền hư làm gì chứ ?”

“Phải, phải, mọi người đều bị hắn lừa rồi !”

“Giả vờ cool ngầu gì chứ ?”

Hơi thể của Trần Nghĩa dồn dập, lồng ngực phập phồng, cau chặt mày nhìn chăm
chú vào đám khói bụi còn chưa chịu tan đi. Ngồi ở tên ghế thái sư, ánh mắt
Trần lão thái gia trở nên sắc bén, càng là chăm chú quan sát, tảng đá lớn
trong lòng trầm xuống.

Lý Dật Phong sửng sốt, y thật không ngờ lại có thể xảy ra việc như vậy. Nếu
thực sự hôm nay xảy ra án mạng, thì việc y có thể bước ra khỏi Trần phủ hay
không là một vấn đề lớn đấy. Lý gia chủ không khỏi thầm than khổ, trong lòng
chửi bới Trần Nghĩa cùng đám người Trần gia là những kẻ ngu ngốc không biết
bao nhiêu lần. Tại sao các ngươi không chịu ra tay cứu người chứ ?

Mang tâm trạng lo lắng, Lý Dật Phong vội vàng phất tay. Một cơn gió lạnh thổi
qua ngay lập tức cuốn bay toàn bộ khói bụi, để lộ ra đống đổ nát trước mặt mọi
người. Lúc này, không ai quan tâm sức phá hoại một chưởng của Lý Dật Phong lớn
đến đâu. Điều người trong đại sảnh quan tâm bây giờ, là sinh tử của Trần Tiêu.

Bất quá... Lần này ngay cả Trần Nghĩa và Lý dật Phong đều kinh ngạc đến há hốc
mồm.

Không có ai ?

Đám đông xung quanh đồng loạt dụi mắt nhìn lại.

Vẫn là không có ai.

Mọi người trong gian đại sảnh đều cảm thấy không thể giải thích nổi. Chỉ duy
nhất Trần lão thái gia, trong ánh mắt lộ ra một vẻ thích thú nhìn vào mọi
chuyện.

“Ú òa, ngạc nhiên chưa ?”

Bỗng nhiên, từ trong đám người của Lý gia vang lên giọng nói của Trần Tiêu. Lý
Dật Phong, Trần Nghĩa, tộc nhân Lý gia đồng thời biến sắc mặt.

“Các vị, làm phiền tránh đường !” Giọng nói Trần Tiêu lần nữa vang lên.

Lời vừa dứt, đám đông Lý gia liền đồng loạt tách ra hai bên, để lại một khoảng
trống ở giữa. Phía sau khoảng trống này, không ngờ thật sự là hình dáng Trần
Tiêu đang đứng đó, khẽ phe phẩy quạt giấy, chậm chạp bước ra.

Lý Dật Phong trợn tròn mắt, chỉ tay vào thanh niên áo trắng đang chậm rãi đi
tới, nói không lên lời:

“Ngươi...”

“Sao hả ? Mặt ta dính cái gì à ? Cũng không phải là nở hoa đi !”

Tiêu bỗng ôm mặt sửng sốt, còn cố tình làm ra vẻ mặt lo lắng, thậm chí, còn
đem cả gương ra soi ra ngắm. Một lúc sau, mới lắc đầu thở dài:

“Ài, cũng do ta quá đẹp trai, quá anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong à
nha... Trần Tiêu ta ra tay, Lý gia bao người, đều tan thành mây khói !” (Mượn
của Bạch thúc thúc dùng chút)

Trần Tiêu trong lòng đắc chí. Hắn chính là chờ cho quyền kình của Lý dật Phong
đến thật gần rồi mới ra tay. Chỉ như vậy mới tạo ra hiệu ứng che mắt, gây ra
tràng cảnh như thế này. Một chưởng vừa rồi của hắn, không đơn giản chỉ là gây
khói bụi, mà là mượn lực nhảy lên trần nhà. Sau đó từ trần nhà nhẹ nhàng hạ
xuống đằng sau đám người Lý gia. Khói bụi cùng tiếng động chỉ là phương pháp
gây đánh lạc hướng mà thôi.

Hiển nhiên, Trần lão thái gia đã sớm đoán ra, nên đối với hắn tỏ thái độ thích
thú cùng với khen ngợi.

Rất nhanh, mọi người liền hiểu được thủ đoạn vừa rồi của Trần Tiêu, đều không
khỏi cảm thấy cổ quái. Trần Tiêu này, không phải trong lời đồn hắn là thiên hạ
đệ nhất phế vật hay sao ? Một tên phế vật lại có thể lừa gạt hai đại cao thủ
như Trần Nghĩa và Lý Dật Phong à ?

“Đồn như lời ! Miệng lưỡi thiên hạ quả thật không đáng tin à nha !” Một kẻ
đứng trong đám người lắc lắc đầu cảm thán. Lập tức liền được người xung quanh
đều tán đồng.

Lý Dật Phong nghe vào tai, cảm thấy vô cùng mất mặt. Đường đường là một cao
thủ võ công, ra sát chiêu với hậu bối thì thôi đi, lại còn bị lừa cho đến mức
này. Thẹn quá hóa giận, khuôn mặt y đỏ bừng, vận dụng khinh công vọt tới trước
người Trần Tiêu, một lần nữa xuất quyền.

Một quyền này của Lý Dật Phong chẳng còn hoa hòe hoa sói như trước. Nếu diễn
tả, thì chỉ nằm ngắn gọn trong hai từ cương mãnh, bá đạo. Một quyền này không
hề ẩn chứa phong mang, cũng không được súc thế. Nhưng hoàn toàn phát huy ra
được ba yếu tố nhanh, chuẩn, độc; mà đích đến của nó là vị trí đan điền của
Trần Tiêu. Hành động này Lý dật Phong có chủ ý muốn phế đi công lực của hắn.

Vẻ mặt Trần Tiêu trở nên nghiêm túc. Hắn không dám không nghiêm túc. Bởi vì
nếu sơ xảy, cái giá hắn phải trả là toàn bộ công lực do hắn cực khổ tu luyện
thành. Thậm chí là biến hắn từ giả phế vật thành phế vật thật sự.

Một quyền của Lý Dật Phong, không chờ cho Trần Tiêu kịp suy nghĩ quá nhiều,
rất nhanh đã đánh tới. Quyền phong vù vù, chấn động không khí.


Dâm Ma Tông Chủ - Chương #5