Rời Khỏi


Người đăng: aqua230991

Nhìn bình đan dược Trúc Cơ trước mặt, Trần Tiến đầy vẻ nghi hoặc.

- Lọ Trúc Cơ Đan đó tặng cho đệ tử? Đệ tử vô công bất thụ lộc, làm sao dám
nhận?

Trần Tiến lập tức từ chối, dù biết bản thân mình nó rất hữu ích, nhưng hắn
biết rõ một đạo lý “trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí”.

Đặng Hùng cười nói:

- Sao lại không có công, chỉ riêng người là đệ tử ký danh của ta thì cũng đã
đủ để nhận lọ Trúc Cơ Đan này rồi. Chứ đừng nói đến việc người đã đạt được Đệ
Nhất Nhân đem danh dự về cho Tông Môn ở vòng Vấn Đạo vừa qua.

- Chỉ là đệ tử may mắn thôi, còn chuyện đệ tử ký danh đệ tử hiểu là Tông chủ
muốn Ngọc Nhi không thể tiếp cận đệ tử mà thôi.

- Không ngờ người có thể nhìn ra được việc này, quả thật không sai chính là
vậy. Ta quả thật chỉ có một đứa nhi nữ này thôi. Tình cảm đối với nó khiến ta
biết ta trở nên ích kỷ mong người đừng trách ta.

- Đệ tử hiểu, may mắn lần này ở vòng Vấn Đạo gặp cơ duyên, đệ tử muốn mang
danh ngạch vào Thiết Phiến Học Viện của đệ tử nhường lại cho Ngọc Nhi tiểu
muội.

Nghe điều này, sắc mặt Đặng Hùng có chút rạng rỡ.

- Cám ơn người, nhưng ta còn một chuyện nữa, yên tâm ta sẽ không bạc đãi
người đâu. Ta biết người vẫn chưa có công pháp cao cấp, ở đây ta có một Công
Pháp Hỏa Hệ Huyền Cấp trung kì chỉ cần người lên Trúc Cơ nếu tu luyện thì có
thể xem là hơn những kẻ cùng cấp rồi. Ngoài Trúc Cơ Đan ta còn cho người một
lọ Cửu Ngọc Hoàn Đan giúp phục hồi chân nguyên ngay lập tức cho tu sĩ Nguyên
Anh trở xuống. Một lọ Ẩn Kim Đan giúp tăng thêm tỷ lệ kết thành Kim Đan cho
người.

Trần Tiến mặt biến sắc, nếu đại lễ lớn như vậy, có nghĩa thứ Đặng Hùng cần có
nghĩa không ít nhất thời hắn không nghĩ ra là chuyện gì liền đáp:

- Lễ vật như vậy, đệ tử sao dám nhận?

Đặng Hùng khuôn mặt đăm chiêu, hiền hòa nói:

- Thật ra ta cảm thấy những lễ vật này còn không đủ vì chuyện ta muốn người
làm có thể nói là làm khó cho người.

- Tông chủ muốn đệ tử làm gì?

- Ta muốn người rời khỏi Đại Hội Tông Môn, rời khỏi Nhật Thần Tông chỉ như
vậy mới khiến Ngọc Nhi chịu vào Thiết Phiến Học Viện.

Trần Tiến quả thật biến sắc rồi, nhưng đây là kinh hỉ. Quả thực lúc này dưới
bao nhiêu còn mắt nhìn vào hắn cũng có chút áp lực. Điều kiện của Đặng Hùng
đưa ra cơ bản cũng chính là ý nguyện của hắn. –“Quả nhiên là thiên ý rồi”.

Đặng Hùng thấy Trần Tiến mặt trở nên biến sắc, tưởng rằng mình đã làm khó đệ
tử mình, nói thêm:

- Ta sẽ đưa người ngọc giản về những sự hiểu biết của ta về Hạ Vực cũng như
những thông tin cơ bản, một ít linh thạch để người có thể rời đi.

Trần Tiến dù không cần lễ vật như vậy, nếu chỉ cần được rời khỏi thì hắn đã
đồng ý ngay rồi, nhưng nhiều lễ vật như vậy nếu không đồng ý thật có lỗi với
bản thân.

- Đươc! Đệ tử đồng ý với Tông chủ, nhưng đệ tử cũng có yêu cầu.

- Người nói đi, nếu ta giúp được ta sẽ tận lực.

- Đệ tử có một người bạn vẫn còn ở Nhật Thần Tông, y tên là Đình Sơn hy vọng
Tông chủ có thể chiếu cố đến y nhiều một chút.

- Chuyện này đơn giản thôi, khi quay về ta sẽ nhận hắn làm ký danh đệ tử bồi
dưỡng đến khi hắn đột phá Trúc Cơ sẽ làm đệ tử chính thức của ta.

- Đa tạ Tông chủ, còn một việc là dù đệ tử không tham gia vòng hai thì làm
sao đệ tử có thể rời khỏi?

- Chuyện này người đừng lo, ở đây ta có một bảo vật được truyền lại từ thời
lão tổ khai lập Tông Phái là Mặt Nạ Ngũ Sắc có thể thay đổi khí tức và thay
đổi hình dạng trong mười hai canh giờ, tu vi dưới Kiếp Biến không thể phát
hiện ra.

- Có cả bảo vật này sao? Nhưng chỉ sử dụng được trong mười hai canh giờ thôi
sao?

- Đúng vậy, mười hai canh giờ sau sẽ mất hiệu lực, cần phải 3 ngày sau mới có
hiệu lực trở lại.

- Cám ơn Tông chủ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ chu đáo và đầy đủ cho đệ tử.

- Không cần cảm ơn, ta làm tất cả cũng vì con gái của ta thôi. Chỉ là thiệt
thòi cho người…

Nói xong Đặng Hùng đứng dậy, mang vẻ mặt hơi đăm chiêu rồi bước ra khỏi phòng.

Thấy Đặng Hùng rời khỏi, Trần Tiến hơi ngẩn ra trong giây lát rồi khuôn mặt
trở nên đầy biểu cảm, thầm nghĩ:

- “Nếu Tông chủ biết ta đang đau đầu tìm cách trốn đi thì không biết người sẽ
có suy nghĩ gì đây.”

Dứt lời bỏ mọi thứ vào trong túi trữ vật, sắp xếp lại mọi thứ, Trần Tiến không
vội đeo mặt nạ mà bước ra khỏi căn nhà. đi một vòng quanh Mỹ Sơn Cốc rồi ghé
vào một nhà hàng đang đông đúc khách, vận dụng Đại Việt Tinh Thần Quyết không
phát giác ra được có ai đang theo dõi hay dùng thần thức quan sát Trần Tiến
mới cẩn thận đeo Mặt Nạ Ngũ Sắc vào, hóa thành một đại hán râu ria men theo
dòng người bước ra khỏi quán.

Đang diễn ra lễ hội nên số lượng ra khỏi thành khá ít so với số lượng tấp nập
vào thành, cho nên hắn đợi khi có một đám đông rời đi thì hắn mới lẻn vào dòng
người ra khỏi, quả nhiên có một thần thức quét qua người kiểm soát. Trần Tiến
có thể đoán biết rằng đó là của Vạn Hạnh tiền bối.

Ra khỏi thành, hắn vẫn cẩn thận chọn con đường nhiều người đi nhất để tránh
hiềm nghi không đáng có, sau đó lẻn vào cánh rừng bên ngoài Mỹ Sơn Cốc.

Cùng lúc đó, Đặng Ngọc Nhi qua phòng kiếm Trần Tiến không thấy òa khóc lên. Cô
lúc này vẫn còn cho rằng Trần Tiến đi ra ngoài chơi mà không hề rủ cô nên cảm
thấy bị ủy khuất.

Đặng Hùng phải an ủi rất lâu cô nàng mới chịu nín. Tuy vậy cô ấy đòi bằng được
cha mình phải kiếm ra Trần Tiến nếu không sẽ không thèm nói chuyện nữa. Đặng
Hùng không ngờ con gái mình kích động như vậy nhưng giờ người cũng đã đi mất
rồi nên chỉ đành hứa cho con gái mình bớt buồn.

Đến ngày diễn ra vòng hai, Đặng Hùng đành bèn đưa ra hạ sách là Trần Tiến sau
khi trải qua vòng Vấn Đạo nên đã trọng thương không thể tiếp tục tham gia thi
đấu.

Nghe như vậy bao nhiêu ánh mắt thất vọng hoặc bất mãn thể hiện ra. Dù cho tên
Trần Tiến này chỉ là “Giả” Đệ Nhất Nhân nhưng nếu thắng được hắn cũng có thể
một phen tự hào, cũng vài Tông môn khó chịu với cách trốn tránh của Trần Tiến.
Các tiền bối của Thiết Phiến Học Viện lại càng cảm thấy tên này không có tiền
đồ không dám đối mặt cao thủ thì tương lai cũng sẽ có tâm ma mà thôi, một danh
ngạch có thể đã bị lãng phí.

Mọi người ai cũng có tâm tư như vậy, chỉ riêng Sở Huy cảm ứng có gì đó không
bình thường, rõ ràng cho dù hắn không khôi phục nguyên khí cũng có thể xuất
hiện mà. Chưa hết y cũng cảm thấy Trần Tiến không phải là “Giả” Đệ Nhất Nhân,
mà Trần Tiến cũng như y đều đi đến tầng bảy mươi hai rồi.

Đại Hội sau đó vẫn diễn ra bình thường, ở vòng đấu trực tiếp này, kết quả khác
biệt khá nhiều so với sự hiểu biết của Trần Tiến. Có lẽ khi hắn trọng sinh đã
ảnh hưởng tới những “nhân- quả” của kiếp này rất nhiều.

Hạng nhất vẫn là Sở Huy khi y đả bại dễ dàng Hắc Phong ở trận chung kết. Các
xếp hạng theo lần lượt thứ tự là Huyên Huyên, Thi Sách, Hoàng Trần, Mộ Dung
Thiên, Đại Vũ và Quí Trần…

Còn ở vòng đấu các trưởng lão xếp hạng Tông môn, Nhật Thần Tông vẫn nằm ngoài
nhóm “Thất Tông” nhưng Đặng Hùng lần này khá hài lòng, gã nắm trong tay danh
ngạch tiến một đệ tử vào Thiết Phiến Học Viện thì cơ hội cho đại hội lần sau
là rất lớn. Chưa kể là tiềm lực của Nghiêm Hạo, Thái Thanh Thanh hay Quí Trần
cũng không hề tệ.


Đại Việt Tu Chân - Chương #26