Người đăng: aqua230991
Trần Tiến đứng giữa tầng bảy mươi hai, cảm ngộ cả quá trình leo lên tận tầng
bảy mươi hai này. Không chỉ bản thân hắn thay đổi tâm cảnh của chính mình, mà
bản thân Trần Tiến cũng phát hiện ra dường như có những ký ức kỳ lạ mình chưa
từng biết đến đan xen vào trí óc hắn.
Đang cảm ngộ Trần Tiến không ngừng thôi diễn công pháp hoả hệ của mình sau khi
cơ thể hấp thu một lượng cực lớn nhiệt năng. Hoả cầu thuật không chỉ tiến lên
Hoàng Cấp thượng giai mà uy năng cũng tuyệt đối vượt xa thông thường. Bây giờ
chí ít uy lực của công pháp Hỏa Hệ của hắn đã đứng đầu công pháp Hoàng Cấp.
Lúc này bỗng một luồng sáng chiếu rọi bao trùm lên cơ thể của hắn.
Ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một sứ giả thân mình cao lớn, tay cầm lá cờ phát
ra hào quang phong thái vô cùng oai phong lẫm liệt. Gã khinh miệt liếc nhìn
Trần Tiến ở bên dưới, nói:
- Người tại sao lại không có số mệnh, chẳng lẽ người chính là kẻ nằm ngoài số
mệnh, người không được Thiên Đạo thừa nhận! Nếu vậy thì hãy xem ta tiêu diệt
người đây.
m thanh của gã ta có ẩn chứa uy lực thiên địa, trực tiếp ảnh hưởng tới Trần
Tiến.
Nghe những lời này, Trần Tiến cũng cảm thấy đang bất ngờ vì sự xuất hiện của
gã này cũng phải bừng tỉnh, vội vận chuyển chân nguyên toàn cơ thể phát động
trước uy áp từ lời nói của tên sứ giả phát ra.
Tay tên sứ giả cầm lá cờ đưa lên hiện ra ánh hào quang có chữ "Định" bắn tới
Trần Tiến một luồng ánh sáng giáng xuống. Trần Tiến cố gắng chống cự, cơ thể
có cảm giác tê lại.
- Người là ai sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện, lại còn nói ta là kẻ nằm
ngoài số mệnh rồi ra tay.
Trần Tiến cắn răng cố nói.
- Còn dám lên tiếng.
Gã tay sai của Thiên Đạo này tăng thêm uy áp để làm Trần Tiến chịu thêm không
ít khổ sở.
Áp lực từ lá cờ được phát ra tăng mạnh hơn nữa, sức mạnh đè vào Trần Tiến tuy
chỉ là một luồng sáng nhưng thực sự rất khủng khiếp có thể nói không có sinh
linh nào có thể chống đỡ nổi nổi.
Cảm nhận sự tuyệt vọng cực độ của bản thân mình, cảm giác cái chết tràn ngập
tâm trí Trần Tiến. Vì cái cảm giác này mà hắn đã quyết tâm làm cho bản thân
mình mạnh mẽ hơn nhưng không ngờ bây giờ hắn lại có cảm giác tử vong xuất
hiện. Hắn không cam tâm, hắn chưa đạt được khát vọng của bản thân, chưa đạt
được mong muốn gặp lại người thân, còn chưa hoàn thành tâm nguyện.
Trần Tiến rơi lệ, giọt lệ nóng chảy ra vì sự bất lực này. Không cam lòng, nội
tâm gào thét, hắn cầu sinh, một lần chết đã là quá đủ rồi. Trần Tiến không còn
giữ được chút tỉnh táo nữa, một luồng hỏa huyết xâm nhập tiến dẫn vào trí óc
hắn. Tâm trí Trần Tiến trở nên điên cuồng, ngọn lửa mà hắn cảm ngộ được ở tầng
bảy mươi hai đang trào ra từ những lỗ chân lông của hắn như những tia lửa rực
đỏ bao bọc lấy bản thân, "Phượng Hoàng Lửa" tái sinh.
Tên sứ giả Thiên Đạo không ngờ được, kẻ này lại có được "Hỏa Phụng", được
truyền thừa năng lượng của một trong tứ đại thánh thú. Phượng Hoàng không phải
là thứ gã có thể đối phó được.
Khắp cơ thể Trần Tiến bao bọc trong ngọn lửa, luồng uy áp dần không còn áp
chặt lên cơ thể hắn. Lúc này đây, Trần Tiến đã rơi vào trạng thái điên cuồng
rồi.
Sứ giả Thiên Đạo không cam tâm, gã quăng lá cờ lên, hai tay niệm thuật. Lá cờ
lại phát ra nguồn hào quang, lần này còn sáng rực hơn trước mấy lần đánh thẳng
vào ngọn lửa.
- Chỉ mới một tia cảm ngộ mà tưởng rằng có thể ngăn chặn sức mạnh của bổn
tọa!
Ánh sáng cực mạnh tiếp tục đánh vào ngọn lửa bao quanh hắn, khiến ngọn lửa bị
tan vỡ ra.
Khi ngọn lửa vừa tan vỡ, một luồng ý thức từ Đại Việt Tinh Thần Quyết giúp cho
đầu óc Trần Tiến dần hồi phục. Đau đớn, Trần Tiến cắn răng hét lên:
-Trần Tiến ta nếu đã bị Thiên Đạo vứt bỏ, ta cũng không muốn cho người định đoạt số phận của ta. Cuộc sống của ta do ta quyết định. Nếu trời đã muốn diệt ta, thì ta cũng không ngại diệt trời!
- Hỗn xược!
Sứ giả Thiên Đạo tức giận, ra tay càng mạnh hơn.
- Có gì mà hỗn xược, ta chưa từng nghĩ sẽ đối nghịch với trời, ta chưa từng
nghĩ sẽ phản lại đạo trời. Hôm nay, tại sao trời lại bắt ta chết, ta không cam
tâm, sinh mệnh của ta, sao người có thể bắt ép ta.
Trần Tiến cố gắng hét lên bằng hơi tàn của mình, giờ này chân nguyên cơ thể y
đã không còn, y đối đầu với sứ giả Thiên Đạo bằng ý chí của mình, ý chí cầu
sinh của bản thân.
- Hôm nay, ta sẽ không trốn chạy nữa, ta không cam tâm chết trong tiếc nuối,
trong sự bất lực của bản thân.
Đánh trả lại sứ giả Thiên Đạo, một tia lôi động bằng chân nguyên cuối cùng
được Trần Tiến phòng thích tấn công. Đánh ra chiêu này, Trần Tiến cũng đã tàn
hơi ngã xuống hôn mê.
Kỳ tích được tạo ra, sứ giả Thiên Đạo từ trước tới nay luôn cao cao tại
thượng, ai nấy đối diện đều phải run rẩy, cúi đầu sợ hãi trước gã. Không ngờ
hôm nay bản thân gã lại bị tấn công, một chiêu lôi động tuy tầm thường nhưng
không ngờ có ẩn chứa lôi kiếp đã đánh tan hình ảnh của gã khiến gã không kịp
kích phát sức mạnh huỷ diệt tên Trần Tiến bây giờ đã hôn mê.
Sự việc diễn ra đã ảnh hưởng đến bản thể của tên sứ giả, gã không ngờ lần này
hình ảnh phân thân xuống Tu Chân Giới của gã không ngờ lại bị người khác đánh
tan.
-” Tên tiểu tử này được lắm, để xem lần sau người còn may mắn sống sót không.”
Chìm trong hôn mê, cơ thể của Trần Tiến văng ra khỏi quảng trường. Sự xuất
hiện này gây kinh biến tất cả mọi người đang có mặt. Lập tức Đặng Hùng thấy
cảnh này, lao lên đỡ Trần Tiến vào trong một góc dùng chân nguyên điều hoà cho
y.
Trên quảng trường, mỗi người một phen suy đoán tại sao Trần Tiến lại xuất hiện
như vậy. Tất cả sáu mươi ba thí sinh vào tháp khi truyền tống ra dù có chật
vật thì cũng không ai lâm vào trình trạng hôn mê. Đầu tóc rối bù, quần áo đã
rách rưới, nếu không biết nhiều người có thể nghĩ là một gã ăn mày nào đó.
Tuy vậy, tất cả cùng khẩn trương, họ chưa từng thấy người nào vượt qua Thi
Sách, Hắc Phong, càng đừng nói tới sánh ngang bằng với Sở Huy buộc Sở Huy phải
có lúc cũng mất đi sự cao ngạo vốn có.
Tất cả mọi người trên quảng trường, có vẻ mặt phức tạp, có vẻ hâm mộ, có ghen
tỵ và cũng có chờ mong, khoảng khắc này cả thế giới như chỉ có một Trần Tiến
là có vị trí cao nhất tồn tại trong long mỗi người.
Rất nhiều người đã suy đoán, đã đoán già đoán non là Trần Tiến là ai, trước
đây không một ai chú ý tới hắn. Nhưng đập vào mắt họ, là hình ảnh Trần Tiến
thật quá bình thường đi. Không có vẻ tuấn lãng của Thi Sách, cũng không có
dáng vẻ cao ngạo của Sở Huy mà cũng chẳng thần thần bí bí như Mộ Dung Thiên.