Kẻ Kế Thừa Thiên Đạo


Người đăng: aqua230991

Một cảm giác khó tả ngập tràn toàn bộ tinh thần và thể xác của Trần Tiến. Hắn
đứng ở tầng tháp thứ bảy mươi hai này sinh ra một ảo giác kỳ lạ. Một con chim
phượng hoàng đang vẫy vùng xuất hiện trước mắt của hắn hết sức chân thật, oán
khí bao trùm với một sự bi thương tản mát ra từ khắp cơ thể nó.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy con phượng hoàng này Trần Tiến sinh ra sự xúc
động, cảm giác rất quen thuộc dâng lên. Hơi thở từ chim phượng hoàng mang lại
cho Trần Tiến một cảm nhận như nó và mình là một thể.

Trong phút chốc, Trần Tiến lại rơi vào ảo giác, hắn thấy lại hình ảnh mình ở
ngôi làng nhỏ, cùng lũ bạn vui chơi trước sân. Nghe từ đâu đó từng câu ca dao,
hít một hơi có thể cảm nhận cả vị của hương lúa từ những cánh đồng bất tận.
Từng đàn chim bay lượn trên bầu trời. Rất lâu rồi, đã từ bao lâu hắn không
nghĩ đến những chuyện xa xưa đó, với Trần Tiến ký ức này rất quen thuộc nhưng
cũng vô cùng xa lạ.

Dần dần mọi thứ lại chợt tan biến, khắp người hắn giờ bị hỏa diễm bao bọc lấy
thiêu đốt, từ trong thân thể hắn có thể cảm nhận rõ từng kinh mạch nóng dần
lên và bốc hỏa. Trần Tiến toàn thân đã nhiễm đỏ, hắn hét lên toàn bộ chân
nguyên phát ra tạo thành một mảng lớn hỏa kình. Trong người hoàn toàn chìm đắm
trong ngọn lửa, thế nhưng dần dần ngọn lửa chậm rãi tiêu tán không một dấu
vết.

Trần Tiến đã cảm thấy áp lực trở nên cân bằng, đứng yên lặng nhìn phía trước
không còn lối. Trần Tiến có cảm giác đây chính là đợt cảm ngộ cuối cùng.

Bên kia là Sở Huy vừa đặt chân lên tầng bảy mươi hai, y phụt ra một ngụm máu
tươi. Thân thể y đã ngã xuống, đôi mắt vẫn giữ biểu tình phức tạp. Sở Huy cố
gắng dùng tinh thần cố chấp mình mà đứng dậy thân thể, chưa bao giờ y phải
chịu thất bại dù là bây giờ bản thân y không còn một chút khí lực nào.

- Ta phải đánh bại chính ta, thứ ta cầu là là “Đại Đạo” ta không cho phép bản
thân mình thất bại!!!

Cắn răng tự trấn an bản thân, Sở Huy mịt mờ nhìn về phía trước.

Chỉ còn một tia y thức mơ hồ, toàn thân Sở Huy có một ánh sáng chiếu rọi vào
làm cho những vết thương, những áp lực trở dần tan biến. Nhìn lên theo luồng
ánh sáng, từ đâu xuất hiện theo luồng sáng là một sứ giả mặc hộ giáp, cao hơn
năm trượng, tay trái cầm một lá cờ, tay phải cầm một thanh bảo kiếm hiện ra uy
phong lẫm liệt tạo nên một hình ảnh như một vị “Nguyên Soái”, ánh mắt phát ra
hào quang.

Sở Huy còn chưa kịp định hình được tại sao ở đây xuất hiện một người như vậy
thì thanh âm khủng khiếp của người đó vang lên.

- Người là người được Thiên Đạo lựa chọn, tương lai có thể nói là vô lượng.
Hôm nay ta thay mặt Thiên Đạo, xuất hiện và phong tặng cho người danh hiệu
“Phù Đổng Thiên Vương”. Trở thành đại diện của Thiên Đạo.

- Người được Thiên Đạo lựa chọn? - Sở Huy nghi hoặc nhìn về phía sứ giả Thiên
Đạo

- Đúng vậy, Thiên Đạo đã lựa chọn ngươi là người thừa kế, chỉ cần người không
phản lại Thiên Đạo thì người chính là kẻ tương lai nắm giữ quy tắc để Chứng
Đạo.

Sở Huy nghe xong không hiểu ý nghĩa gì, trở nên âm trầm hơn cũng không phản
bác. Vài khắc sau, thanh âm sứ giả lại lên tiếng:

- Người nên biết, từ thuở khai sinh lập địa đến nay. Người chính là người đầu
tiên đạt được truyền thừa của “Đạo Tổ”, từ nay người chính là người mang ý chí
của Thiên Đạo.

Trên không trung khi sứ giả vừa dứt lời, từng chữ mang màu sắc kim quang hiện
lên sáng rực:

- “Diệt quốc cừu, điện quốc cơ… phong liệt tướng thành vị sở: giang nam đệ
nhất nhân.”

( Dịch: Diệt ngoại xâm, xây nên móng, nay phong tướng thành truyền thuyết:
phía nam đệ nhất tướng)

Đến khi Sở Huy bừng tỉnh thì không gian tầng bảy mươi hai cũng trở nên yên
tĩnh trở lại. Khắp không gian chỉ còn mình y, từng luồng linh khí tràn vào cơ
thể. Sở Huy tĩnh lặng y cảm nhận được truyền thừa của Thiên Đạo. Ký ức của cả
một con đường tu chân của Thiên Đạo mở ra trong tâm trí Sở Huy.

Truyền thừa chỉ là một tia cảm ngộ nhưng lại như biển sâu. Đến khi cảm ngộ kết
thúc, bên cạnh Sở Huy xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm có khắc ba chữ nhỏ
“Thuận Thiên Kiếm”. Sở Huy khẽ chấn kinh,Thuận Thiên Kiếm, bảo vật trong
truyền thuyết. Một trong thập đại pháp bảo của Tiên giới, không ngờ hôm nay
lại xuất hiện ở đây còn thuộc về mình.

Kết thúc thời gian giới hạn, Sở Huy “được” truyền tống ra khỏi tháp. Khi Sở
Huy vừa xuất hiên từ tháp ra, cả quảng trường bỗng kín như bưng, mọi người tập
trung hết ánh nhìn vào Sở Huy. Giờ phút này, đối với họ Sở Huy là truyền kỳ.

Sở Hoàng trâm ngâm, Thủy Hoàng cũng trầm ngâm, tất cả mọi người càng không ai
dám lên tiếng đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Trong thâm tâm họ tự hỏi:

- Sở Huy đứng đây vậy Trần Tiến đâu?

Mọi người đồng loạt nhìn lên tầng tháp, tên Trần Tiến vẫn sáng, có nghĩa hắn
chưa ra khỏi tháp.

- Không thể nào?! Giới hạn thời gian chỉ một nén nhang thôi mà, mà hắn cùng
lúc tiến lên với Sở Huy mà!!

Từng lời nghi hoặc xuất hiện, từ khi cả hai bước lên tầng bảy mươi hai, mọi
người đều chú ý không thể sai lệch thời gian được.

Nghe mọi người nghị luận, Sở Huy quay lưng lại nhìn lên cao “Trần Tiến” cái
tên này vẫn đang hiển thị rõ ràng trên đỉnh tháp. Sở Huy lộ vẻ mặt khó tin.

- Đây! Đây không thể nào!

Sở Huy thì thào, nâng tay phải lên, y tàn nhẫn khởi động pháp thuật, đánh lên
thẳng trời xanh một chưởng đầy quyết đoán. Sở Huy biểu tình cực kỳ điên cuồng,
sự kiêu ngạo của y, sự tự tôn của y bỗng nhiên vụt mất.

Thời khắc này với Sở Huy đối mặt còn khó hơn là những áp lực tồn tại trong
tháp”

Thấy con trai mình như vậy, Sở Hoàng phi thân lại bên cạnh, chậm rãi hỗ trợ
điều tức cho con trai gã. Lập tức, Sở Hoàng kinh hoàng, đứng bên cạnh Sở Huy,
gã cảm thấy mình quá nhỏ bé, cảm giác mình nhìn không thấu nữa. Cảm giác sợ
hãi này dù là tu sĩ Kiếp Biến gã đã gặp cũng không sánh được, hoàn toàn cường
đại.

Mắt của Sở Huy đã có tơ máu, ánh mắt đầy sự phức tạp. Hiện tại, y đã biết sự
kiêu ngạo của mình tầm thường như thế nào. Y không phải kẻ đứng đầu cùng thế
hệ, cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.

Những khán giả, họ đang nhìn thấy một siêu kỳ tích, một hình ảnh vượt lên
chính mình khiến tất cả ai nhìn thấy đều phải kinh hoàng. Trước giờ chưa từng
có, sau này cũng chưa chắc có, từ một kẻ vô danh một bước lên đến đỉnh cao!

Thủy Hoàng im lặng, lão nhìn cái tên còn sót lại trên tháp, tuy trông lão bình
tĩnh, nhưng gã cực kỳ rung động. Gã chỉ hận không thể lập tức kiếm tên Trần
Tiến đó và thu nhận ngay làm đệ tử.

Đặng Hùng, không thể che giấu được nữa, chính mắt gã nhìn thấy quá trình của
Trần Tiến là một kẻ Luyện Khí Kỳ thôi. Gã có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ, kẻ
gã không để vào mắt, căn bản không hề được mình chú ý không chỉ thậm chí vào
mười hạng đầu mà giờ là kẻ cuối cùng còn sót lại trên tháp.

Thi Sách vẻ mặt kích động, bây giờ y không hề kiềm nén cái cảm giác này, y
hưng phấn đến nỗi y như là Trần Tiến, lúc này đang đè bẹp Sở Huy. Loại hưng
phấn này cũng là cảm giác mà y mong muốn nhất từ khi xuất đạo.

Hắc Phong mơ hồ rồi, gã không ngờ rằng trên Lâm Quốc này, còn tồn tại một kẻ
khủng bố như vậy. Gã ngẩn người, thở gấp gáp ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái
tên Trần Tiến.

Mộ Dung Thiên còn mơ hồ hơn Hắc Phong, gã cảm thấy mình không thể sánh bằng
tên Trần Tiến kia nữa rồi. Gần mười năm âm thầm, gã tính toán sẽ một lần xuất
quan sẽ trở thành một anh tài nổi bật nhưng giờ gã có là gì so với tên Trần
Tiến kia.

Hoàng Trần, Huyên Huyên, và các anh tài khác tham gia thi đấu, đang nghĩ ngơi,
mọi người tìm cho mình hình ảnh liên tưởng đến Trần Tiến là một người như thế
nào.

Thật lâu sau, quảng trường cũng chẳng hề sốt ruột, đều chờ đợi sự xuất hiện
của Trần Tiến.


Đại Việt Tu Chân - Chương #22