Người đăng: aqua230991
Trong quảng trường, khuôn mặt Thủy Hoàng Viện Trưởng y đã hồng nhuận hẳn lên.
Lão xác định vị trí của đám người Thần Nhật Tông rồi vội vã vọt đến nơi của
họ.
- Đặng Hùng, ngươi hãy giao Trần Tiến cho ta đi.
Vừa đáp xuống Thủy Hoàng nhàn nhạt nói.
Đặng Hùng bất ngờ trước lời đề nghị quá trực tiếp từ Thủy Hoàng tiền bối, nếu
là bình thường thì Đặng Hùng cầu còn không kịp nhưng bây giờ thì khác gã có
một đệ tử quá mức kinh thiên đi, một người có thể vượt lên tầng bảy mươi há
lại có thể là kẻ tầm thường. Chính vì vậy không phải chỉ bằng một lời nói là
có thể dễ dàng cướp người khỏi tay gã.
Đặng Hùng nhanh chóng bái kiến rồi nói.
- Bẩm tiền bối, tại hạ cũng biết hôm nay với phong thái và sự phát huy tiềm
lực của Trần Tiến thì hắn có lẽ cần một sự bồi dưỡng tốt hơn để giúp Lâm Quốc
và La Thành Đại Lục chúng ta lên tầm cao mới. Thế nhưng, tại hạ đã đánh cuộc
với Sở Hoàng huynh về tương lai của Trần Tiến rồi.
Nói xong, Đặng Hùng quay qua nhìn về phía Sở Hoàng đang đứng. Sở Hoàng nghe
vậy cũng đành gật đầu,nói:
- Xác thực như vậy thưa Viện Trưởng, nếu Sở Huy lần này thắng thì Trần Tiến
sẽ thuộc về Vọng Nguyệt Tông.
Sở Hoàng rõ trong lòng rằng trong tay Đặng Hùng, lão vẫn có cơ hội lấy người,
chứ để hắn đến Thiết Phiến Học Viện, xem như xong rồi, Sở Huy ra đi thì Tông
Môn khó mà tiến lên bốn sao được trong tương lai sớm được, mà có Trần Tiến
thay thế thì sẽ giúp Vọng Nguyệt Tông rút ngắn thời gian được hơn cả trăm năm.
Thủy Hoàng trầm ngâm, nếu cưỡng ép lấy người là hành vi không thể chấp nhận
được, nhưng nếu từ bỏ thì lão không cam lòng. Một người có thể đi qua tầng bảy
mươi, có nghĩa tương lai của hắn còn cao hơn Ức Mặc lão tổ. Nếu Sở Huy đã là
thiên tài không còn thuộc về Hạ Vực nữa, chẳng lẽ tên Trần Tiến cũng để vụt
mất. Tuy nhiên, nếu Sở Hoàng muốn giữ người hắn không thể làm được gì, vì ai
biểu hắn đã cống hiến một đứa con thiên tài cho Thượng Vực, đó là lá bài bảo
vệ Tông Môn hắn tốt nhất cho nên lão ta cũng không thể quá phận mà cưỡng ép.
Trần Tiến ở tầng bảy mươi, tâm như biển động dữ dội, từng mạch máu chạy loạn
điên cuồng. Áp chế điều đó bước từng bước cắn chặt răng để đi lên, mỗi bước
chân như xé nát không gian của tầng tháp. Máu từ khóe miệng Trần Tiến đã chảy
ra, lục phủ ngũ tạng như muốn bị dập nát, đầu óc của Trần Tiến vẫn còn tỉnh
táo, hắn biết chỉ cần thêm vài bước hắn sẽ thoát khỏi tầng bảy mươi này. Dùng
tinh thần cực đại của mình để duy trì sự tỉnh táo khi cơ thể hoàn toàn cạn
kiệt, giờ khắc này Trần Tiến bước đi bằng sự quả cảm quyết không lùi bước.
Trải qua bảy mươi tầng tháp, Trần Tiến xem như chính thức thoan thai hoán cốt.
Nếu trước đây, hắn tu luyện vì cảm giác “sợ” vì mình yếu, còn bây giờ hắn tu
luyện, bước đi không chùn bước là vì “bản thân”. Một người chỉ có thể đạt đến
đỉnh cao của “Đạo” chính là một người không từ bỏ bản thân. Tâm cảnh cũng thay
đổi, không còn dáng vẻ của một tên chỉ biết trốn tránh nữa, Trần Tiến đã có
tâm tranh cường, bí mật vẫn không thể để người khác biết, nhưng sẽ không còn
dáng vẻ cho phép người ta khinh nhờn.
Sở Huy, từ khi tu luyện đã không có tâm ma quấy nhiễu, y không dùng Trúc Cơ
Đan, không dùng Ẩn Kim Đan vẫn đột phá tiến cấp. Hôm nay ở tầng bảy mươi này,
tâm tình của y vẫn vậy, Sở Huy mãi mãi là kẻ có sự tự tôn cao nhất. Sở Huy rất
tĩnh mịch ở đỉnh cao, rất cô đơn nhưng bản thân y không cho phép mình đứng sau
kẻ nào. Là một sự mâu thuẫn nhưng sự mâu thuẫn đó làm cho cái kiêu ngạo cố
chấp giúp y vượt qua bất cứ thử thách nào, kể cả bản thân mình thì y cũng
không ngừng vượt qua.
Từ nhỏ đã là người ưu tú nhất so với tất cả mọi người cùng thế hệ, đối với Sở
Huy bước lên từng bậc thang này đừng nói là gân xanh đã nổi lên, miệng đã rỉ
máu dù có thịt nát xương tan cũng không khiến y dừng bước.
Lại một lần nữa cả hai tiến đến tầng bảy mươi mốt, có nghĩa chỉ còn cách tầng
bảy mươi hai một tầng. Một tầng nữa là đột phá cuối cùng của Thí Luyện
Tháp,bảo vật thượng cổ chính thức bị chinh phục. Có thể không phải một mà là
hai người.
- Trần Tiến…Trần Tiến…
- Sở Huy…Sở Huy
Từng tiếng hò reo của quảng trường khi cả hai cái tên cùng xuất hiện tại tầng
bảy mươi mốt. Dù không biết bên trong đang diễn ra việc gì, nhưng sự kích động
đã đạt đến tuyệt đối. Trong lòng mỗi người xem, đây đích thực là một màn “long
tranh hổ đấu” chân chính sự tranh đấu của hai nhân vật tối cường.
- Hai người họ ai mới là số một đây!
Ai là số môt! Đó cũng là câu hỏi tồn tại hết tất cả mọi người trong quảng
trường. Tiếng bàn tán kinh hô đã đẩy lên đến đỉnh điểm. Họ trông chờ, chờ mong
thời khắc lịch sử sẽ xuất hiện, đơn giản họ muốn biết ai mới chân chính là
“Thần thoại”.
- Trước đây ta cứ nghĩ Sở Huy là tuyệt đối thiên tài, không ngờ giờ ta mới
biết tu sĩ khắp thiên hạ chưa chắc không có người tài.
- Đúng, đúng… tên Trần Tiến này quả thật là rất mạnh, không biết ở đâu xuất
hiện ra.
- Ta thấy tu vi hắn ít cũng phải Kim Đan sơ kỳ trở lên rồi.
- Phỉ, người tưởng tu vi cao là có thể lên được đó sao. Chắc người không
biết, Thí Luyện Tháp không hề giới hạn tuổi, đã từng có lần tầm ba ngàn năm
trước mở ra cho các tiền bối Hư Thần trở lên vấn đạo rồi.
- Có việc này hã?
- Đúng vậy, ta cũng biết lần đó không ai đến được tầng sáu mươi chín. Điều đó
chứng tỏ leo tháp không dựa vào tu vi mà dựa vào đạo tâm.
- Woaah!! Vậy hai tên này tương lai sẽ còn phát triển như thế nào.
Đặng Hùng kích động, tay gã đã siết chặt lại, trong lòng có một âm thanh gào
rống lên, hy vọng Trần Tiến thắng! Lúc này gã không có chút phong độ nào của
một Tông chủ.
Sở Hoàng đứng bên cũng lộ ra vẻ ghen tỵ. Gã không hề sợ Sở Huy thất bại, nhưng
có một đệ tử trong Tông Môn như Trần Tiến vậy thì tương lai huy hoàng cỡ nào.
Dù Sở Huy là con trai gã nhưng từ lúc mới sinh số mệnh đã sớm không thuộc về
gã nắm giữ rồi.
Hắc Phong điên cuồng rồi, trong mắt hắn là lửa giận. Đáng lẽ vinh quang sánh
ngang Sở Huy phải là của gã, mọi oán niệm của hắn dồn về cho cái tên Trần
Tiến, hắn nghĩ rằng oai phong của mình đã bị cướp đoạt.
Mộ Dung Thiên cũng không khác Hắc Phong cho lắm, chính sự xuất hiện của tên
này đã cướp mất vinh quang xuất hiện trong vô danh của hắn. Hắn thề rằng tên
Trần Tiến này nhất định phải chết.
Đám người Hoàng Long Tông đang vô cùng hoảng sợ, sự xuất hiện của Trần Tiến
nhất định sẽ kéo theo sự quật khởi của Nhật Thần Tông. Họ không thể cho phép
điều đó xảy ra, vì Nhật Thần Tông nổi lên thì người bị dìm xuống chính là họ.
Thi Sách thì ngây ngốc, nếu ai nói cho y biết trên đời này có người có thể so
sánh với Sở Huy ở Lâm Quốc này thì y sẽ không tin! Nhưng bây giờ trước mặt y
là một người bằng xương bằng thịt thật sự.
Huyên Huyên tiên tử, Hoàng Trần và những người tham gia khác, ai mà không mang
theo sự ghen tỵ khi nhìn cái tên Trần Tiến này. Từ giờ phút này, mọi người đều
muốn thấy rõ Trần Tiến này rút cuộc có ba đầu sáu tay như thế nào.
Thủy Hoàng Viện Trưởng hít hơi sâu vào, đã không giữ được sự bình tĩnh, lão đã
choáng váng trước việc này.
- Tên này rốt cuộc là người như thế nào. thật sự là thiên tài tuyệt diễm hay
có bí mật kinh thiên gì?
Hiện nay trong tòa tháp, cả hai đã lên tầng bảy mươi mốt. Vừa tiến vào đó, cả
hai cùng cảm nhận một trạng thái thư thả, không một áp lực nào tạo ra còn có
cảm giác như linh khí rất nồng đậm giúp mọi người có thể đột phá tu luyện.
Sở Huy ở tầng bảy mươi mốt, không cần cảm ngộ tâm cảnh, từng trận cuồng phong
màu lam sắc quay quanh người y tạo ra một cảm giác thoải mái. Khẽ động y bước
lên bậc thang để chính thức tiến nhập tầng cuối.
Vừa chạm chân lên bậc thang, Sở Huy đã lập tức không thể thoải mái được nữa.
Áp lực chỉ hai từ để hình dung: đáng sợ. Chân nguyên trong cơ thể bị vận
chuyển khiến hắn muốn ngã gục. “Vô tâm chi ngã, Vô dục cầu sinh” từ khi vừa
sinh ra y đã có tâm của một người đứng trên thiên hạ.
Sở Huy hắn không thể cúi đầu, quỳ gối trước ai! Y không cho phép mình làm điều
đó, cứng rắn chống lại để đứng lên, lồng ngực y như tan nát. Nhưng Sở Huy lại
mỉm cười, áp lực không thể đè nén y, y vẫn bước đi không quan tâm mình đã bị
chấn nát kinh mạch.
Đó là sự kiêu ngạo, là sự tư tôn của y. Không gì trên đời này có thể đánh bại
được hắn kể cả bản thân. Khoảng khắc này, Sở Huy bước đến tầng bảy mươi hai.
Trần Tiến phía bên kia hít một hơi dài, hắn thả lỏng người ra sau áp lực khủng
bố tầng bảy mươi mốt mang lại. Với hắn lúc này hoàn toàn có thể dừng lại vì
hắn biết nếu đã đến đây hoàn toàn có thể nằm trong ba thứ hạng đầu.
Nhưng bây giờ hắn không còn là chàng thanh niên trước khi vào tháp nữa, hắn
không từ bỏ hắn muốn đi đến tận cùng, muốn xem cơ duyên phía trước. Trần Tiến
thong thả đi lên tầng bảy mươi hai, từng bậc thang lại là một áp lực khủng bố.
Bậc thang đầu tiên đã tỏa ra áp lực từ trong ra ngoài, cả cơ thể hắn như muốn
nổ tung, Trần Tiến không ngờ áp lực mạnh đến như vậy, áp lực khiến hắn thậm
chí muốn từ bỏ. Nhưng hắn nhớ về giấc mơ của mình, nhớ đến hình ảnh bộ lạc
thượng cổ hắn đã thấy, không hiểu tại sao lại có một sự thống khổ.
Hắn phải mạnh mẽ lên, phải bảo vệ được bản thân, phải thắng được áp lực khủng
bố này thì tương lai mới giải mãi được bí mật trong giấc mơ đó. Mới tìm kiếm
được con đường của mình, Trần Tiến hắn quyết không làm kẻ thất bại hai lần.
Không suy nghĩ nữa, Đại Việt Tinh Thần Quyết đẩy giới hạn bản thân hắn tới
đỉnh điểm, Trần Tiến điên cuồng nâng chân bước. Thân thể đã tới cực hạn, máu
lại trào ra từ miệng. Hắn không thể nhấc chân bước lên được nữa, Trần Tiến
ngửa đầu phát ra âm thanh chấn động gào thét.
Từ người Trần Tiến phát ra một ánh sáng tím nhạt bao bọc hắn, Đại Việt Tinh
Thần quyết lại tăng thêm một cấp độ, bây giờ có thể nói tâm cảnh, tinh thần đã
đạt đến mức độ một tu sĩ Kiếp Biến chưa chắc có được.
Trong cơ thể hắn là một tiếng chấn động, sức mạnh lại căng tràn trên. Trần
Tiến nhấc chân lên thành công bước lên bậc thang cuối cùng đi vào tầng bảy
mươi hai.