Đại Việt Tinh Thần Quyết


Người đăng: aqua230991

Sau khi được phát xong linh thạch, các đệ tử ngoại môn giải tán trở về nơi trú
ngụ của mình. Trần Tiến trở lại căn nhà tranh, tĩnh lặng ngắm nhìn cảnh vật
xung quanh nơi này. Ở bên ngoài sân, Trần Tiến có thể dễ dàng nhận ra đây là
nơi mà mình cùng với tên Đình Sơn tu luyện từ lúc mới bắt đầu gia nhập với mục
tiêu một ngày nào đó có thể thành tiên, trường sinh bất lão.

Bây giờ Trần Tiến đã chắc chắn xác định được rằng mình thật sự trọng sinh rồi,
hắn đang cố ổn định tâm tình tiếp nhận sự thật này. Mặc dù trong lòng đang
tràn ngập muôn ngàn cảm xúc, hồi tưởng lại mọi việc xảy ra hắn có chút bi ai,
có chút hối tiếc.

- “Mình có phải đã lỡ rất nhiều việc không…”

Hắn lầm bầm trong miệng hắn về những năm tháng đã đánh mất ở kiếp trước.

- “Thật sự nếu trời cao đã ban cho mình cơ hội được trọng sinh, thì phải sống
sao cho xứng đáng với kiếp này. Ta nhất định phải trở thành tiên nhân, không
thể chấp nhận một cuộc sống vô vị và lãng phí như trước được nữa.”

- “Không được sống một cuộc sống nhu nhược, yếu đuối và không nắm giữ được cả
cái sinh mệnh của chính mình nữa, Trần Tiến này phải tự tạo ra cho mình cơ
hội, phải sống sao cho không uổng phí một kiếp nhân sinh này.”

Trần Tiến càng nghĩ tâm tình càng kích động, không kiềm chế được hét lên tận
trời cao.

- Ta phải thành tiên, ý niệm của ta là vĩnh hằng. Từ lúc này ta chính là Trần
Tiến, một con người mới nắm giữ cuộc sống của chính mình.

Sau khi đã ổn định tâm tình, hắn chợt nhớ đến âm thanh huyền bí đã giúp mình
trọng sinh. Miên man trong suy nghĩ, hắn nhớ đến hang động âm u mà hắn gặp
được thanh âm đó. Tuy nhiên, cố như thế nào hắn cũng không thể nhớ ra được nó
nằm ở đâu.

Trần Tiến mặc kệ không nhớ ra được thì hắn cũng quyết định tối nay phải tìm
kiếm để giải đáp khúc mắc trong lòng hắn.

Đêm đến, tên Đình Sơn đã ngủ say sưa khi vừa leo lên giường. Trần Tiến lẳng
lặng một mình tiến vào khu rừng, hắn đến nơi mà khiến hắn phải gặp họa sát
thân. Giữa màn sương đêm, cảnh vật và không khí nơi đây vô cùng u oán, tối tăm
và đáng sợ, âm thanh đôi lúc như tiếng xào xạc của lá cây, đôi khi lại như hơi
thở khò khè của các loại yêu thú. Nếu là một người khác sẽ tè ra quần mà bỏ
chạy lập tức, nhưng hắn là một kẻ đã sống ở đây mười hai năm thì khung cảnh
nơi đây không chút nào khiến hắn sợ hãi.

Hít thở thật sâu và cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, Trần Tiến vội vã đi theo
con đường mà bản thân hắn cho là có thể đến được hang động, dù vậy hơn một
canh giờ đi lạc cuối cùng hắn đã đến được hang động mà theo tiềm thức của hắn
chính là nơi hắn gặp âm thanh kia.

Vừa đến cửa hang một mùi tanh hôi xộc khiến đến hắn phải nhăn mặt che mũi lại,
vội vàng đốt đuốc tiến vào trong, dưới ánh sáng của ngọn lửa, từng không gian
của hang động hiện ra trước mắt của hắn, trên trần hang là vô số hàng ngàn
hàng vạn con dơi đang đậu phát ra âm thanh khó nghe như âm thanh của kim loại,
phía bên dưới là một lớp đất đen kịt bốc mùi hôi thối, chắc hẳn là phân của
đám dơi này thải ra, những ngọn thạch nhũ cao hơn đầu người, những loại nấm,
linh thảo và các loài giáp trùng mà trước đây Trần Tiến chưa bao giờ nhìn
thấy, khi đi đến cuối hang, hắn nhìn khắp xung quanh, không có bất cứ thứ gì ở
đó khiến hắn vô cùng nghi hoặc.

Trần Tiến ủ rũ thở dài:

- Chẳng lẽ thật sự mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao chân thực như vậy
nhỉ?

Bỗng có một thanh âm tang thương mà quen thuộc vang lên.

- Hahaha, cuối cùng ngươi cũng trở lại, ta biết ngươi có rất nhiều thắc mắc
và sẽ quay lại tìm kiếm ta. Thế nào hả, đến tận lúc này, ngươi vẫn còn nghĩ
đây chỉ là một giấc mơ sao.

Âm thanh vang vọng, Trần Tiến vội vàng nhìn ngó xung quanh, không có bất cứ gì
xuất hiện, cũng chẳng có ai. Trần Tiến hoảng sợ, nghĩ rằng chẳng lẽ đây là một
oan hồn nào đó.

- Ngươi là ai, tại sao ta không nhìn thấy ngươi, còn lại nói đây không phải
là mơ, tại sao... Tại sao ngươi có năng lực nghịch thiên như vậy?

Trần Tiến hoảng loạn, xoay người thành vòng tròn vừa nói vừa đưa mắt nhìn xung
quanh xem âm thanh đó đến từ đâu.

Âm thanh đó lại vang lên:

- Ngươi không nhìn thấy ta đâu, hiện tại ta chỉ còn lại là một tàn hồn thôi,
ngươi đến được đây là vì cơ duyên của ngươi, từ khi tàn hồn của ta may mắn
được thức tỉnh, cũng đã bao nhiêu cái vạn năm rồi, ta vẫn chưa gặp ai. Nên ta
từng đưa ra lời thề rằng “người đầu tiên ta gặp được ta sẽ ban cho ngươi đó
thiên đại cơ duyên, và ngươi chính là kẻ may mắn đó."

Trần Tiến bàng hoàng, giọng nghi hoặc hỏi lại:

- Nếu ông chỉ là tàn hồn thì tại sao lại làm được điều này, ông là ai, ông
hãy mau nói cho thật rõ ràng, đừng hòng nghĩ sẽ lừa gạt được ta.

- Ngươi không tin ta ? nhưng không phải mọi thứ đã xảy ra rồi sao, còn phần
ta là ai, ta cũng không nhớ rõ nữa, ta chỉ biết từ rất lâu rồi ta có một kẻ
địch, hắn là kẻ thù không đội trời chung của ta, ta cũng chỉ có một mục tiêu
là đánh bại hắn.

Trần Tiến lại nghi hoặc hỏi:

- Ông nói ông tồn tại rất lâu rồi, vậy chuyện gì xảy ra, tại sao ông chỉ còn
tàn hồn?

- Phải, ta chỉ nhớ, khi ta được hình thành, thế giới này là hỗn độn, ngoại
trừ ta còn có một tên khác. Tên đó và ta sở hữu mọi thứ từ sức mạnh, phép
thuật cho tới pháp bảo đều ngang ngửa nhau. Hai chúng ta cùng nhau không ngừng
tranh đấu, đánh tan không biết bao nhiêu tinh cầu, hủy diệt bao nhiêu vị giới.
Dần dần hỗn độn sơ khai cũng tan biến, ta phát hiện trừ hai ngươi chúng ta ra,
ta có thể sáng tạo mầm mống của sự sống. Còn tên kia thì ngược lại, hắn đại
diện cho sự diệt vong.

Trần Tiến lắp bắp kinh hãi:

- Ông... Ông... Như vậy ông không phải Hỗn Độn đại năng sáng tạo thế giới
sao?

Âm thanh trầm ngâm dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

- Có lẽ vậy, nhưng giờ ta chỉ còn lại là một tàn hồn, ta vẫn cảm nhận được
tên kia vẫn tồn tại, chỉ là bị giam cầm bởi phong ấn của ta. Tuy nhiên, ta cảm
nhận rằng phong ấn đó sắp bị phá vỡ rồi.

Trần Tiến sợ hãi kêu lên, quên mất mình đang đối mặt với vị Hỗn Độn Đại Năng.

- Vậy vị Tà Ác đại năng kia vẫn còn sống, không phải truyền thuyết rằng ông
đã tiêu diệt vị tàn ác đại năng kia sao.

- Sự thật không phải vậy, ta không thể thắng hắn được, không chỉ vậy đến phút
cuối ta phải dùng bí thuật đồng vu quy tận với hắn, nhưng cũng chỉ có thể giam
hắn vào trong Ngục giới không thể huỷ diệt được hoàn toàn. Còn ta thì ba hồn
bảy phách bị phân ra.

- Không ngờ trên đời này còn có sự thật như vậy, thế thì ngày vị Tà Ác đại
năng kia thoát được Ngục Giới không phải hắn sẽ hủy diệt mọi thứ sao? Trừ ngài
ra làm còn ai có thể ngăn cả hắn ta lại?

Âm thanh càng lúc càng yếu ớt nhỏ dần.

- Ta sắp tan biến rồi, nhưng may mắn gặp được ngươi lúc này, ta hy vọng ngươi
có thể kế thừa chấp niệm của ta. Ngươi có thể đến được đây chứng tỏ ngươi là
kẻ có đại cơ duyên, vậy nên…

Lời của hỗn độn đại năng chưa dứt, Trần Tiến đã hiểu ra, hắn cũng rất muốn cơ
duyên này, kiếp trước hắn quá “phế vật”, tính ra không chỉ căn cơ cùi bắp mà
còn chính do không có cơ duyên gì cả. Thế nhưng, gánh vác trọng trách lớn như
vậy hắn hoàn toàn không đủ khả năng. Đừng nói đến Tà Ác đại năng, chỉ sợ bây
giờ ngay cả một tên Trúc Cơ tu sĩ cũng có thể giết hắn dễ dàng như giết một
con kiến hôi, hắn vội nói.

- Tôi bây giờ ngay cả Trúc Cơ cũng chỉ là ước vọng, làm sao có thể kế thừa
nguyện vọng của ông, hay là bây giờ tôi ra ngoài truyền ra bí mật này, tìm
kiếm người có năng lực khác giúp ông.

- Ngươi thật có phúc không biết hưởng mà, ta vì hoàn thành ước vọng trọng
sinh cho ngươi đã tốn hết toàn bộ năng lực còn sót lại, ta không thể chờ thêm
được nữa. Nhà ngươi không phải trước đó từng nói ngươi muốn cầu sinh sao? Như
ngươi mong muốn, chỉ cần ngươi đạt được cơ duyên của ta thì ngươi không còn là
kiến hôi dễ dàng để người khác nắm trong tay nữa.

Trần Tiến thấy lời này liền động tâm, suy nghĩ một lượt lại nói:

- Ông tồn tại lâu như vậy pháp bảo chí ít cũng toàn Thiên cấp nhỉ, hay ông
một phát giúp tôi đạt đến tu vi Đại Thừa đi.

- Người đang mê sảng sao, ta là ai… Hỗn Độn đại năng… Đồ vật há chỉ là Thiên
cấp tầm thường, chí bảo của ta đều là những vật vô giá.

- Lợi hại như vậy sao? Vậy tôi sẽ được ông truyền thụ những gì, nghe thật
sướng đó. Ít nhất cũng phải trả thù được cho kiếp trước, đánh cho tên Đại
trưởng lão không còn lực hoàn thủ mới hả dạ.

- Ngươi quả nhiên là tên kỳ lạ, khi thì quá nhút nhát lúc lại quá thâm hiểm.
Tuy nhiên, trên người của người có một thứ rất thú vị khiến ta đặt cược hy
vọng lên người.

Lời nói vừa dứt, âm thanh trong động lại trở nên vắng lặng, trải qua giây lát,
Trần Tiến vội hô lên:

- Hỗn độn đại năng ngài đâu rồi, ngài còn chưa nói ta biết pháp quyết và báu
vật gì mà,... Hỗn Độn đại năng.

Trần Tiến gào thét trong vô vọng.

Đến khi xác định chắc chắn không còn thanh âm gì hắn mới tức tối, vò đầu bứt
tai mà chửi đổng lên.

- @#%, không ngờ một kẻ sống cả tỉ năm lại lừa gạt trẻ con. Ta mà tìm được
ông thì đừng trách ta không biết kính lão đắc thọ là gì.

Đang bực dọc trong suy nghĩ bỗng dưng Trần Tiến cảm giác được trong tiềm thức
hắn hàng vạn dòng văn tự đang tự vận chuyển vào trong trí não hắn. Những dòng
chữ này khiến đầu óc hắn rối loạn muốn nổ tung lên. Từng chữ từng chữ như mang
sức mạnh của thiên địa xuất hiện trong thần thức của Trần Tiến:" ĐẠI VIỆT TINH
THẦN QUYẾT".

NHẤT THỂ NHẤT THỨC NHẤT TẠO HÓA, ĐẠI VIỆT TINH THẦN ĐẠI BẤT KHUẤT".

Từng chữ chạy vào bên trong đầu khiến hắn bắt đầu có cảm ngộ kỳ lạ, cơ thể
không tự chủ được ngồi xuống thiền định. Một thanh âm nhỏ đi xuyên qua tâm trí
của hắn kết nối các văn tự lại với nhau.

- Đây là công pháp tu luyện tinh thần, không chỉ gia tăng khả năng hấp thu
linh khí mà còn mở rộng thần thức của người tu luyện. Và mở rộng ra không
ngừng dựa trên tu vi ngươi luyện.

Những lời chú thích vô cùng đơn giản của thanh âm đó đã khiến Trần Tiến vô
cùng kinh ngạc. Dù kiếp trước con đường tu luyện hắn thật thấp kém nhưng kiến
thức cơ bản vẫn nắm rõ. Khi các văn tự ngừng rót vào não hắn, hắn dần bình ổn
lại tinh thần.

Hắn biết hắn đã trúng lớn, không chỉ là cơ duyên thông thường, với kinh nghiệm
đã trọng sinh. Hắn biết mình đã lượm được pháp quyết mà từ thuở khai thiên đến
nay được coi là độc nhất. ĐẠI VIỆT TINH THẦN QUYẾT trong truyền thuyết của cả
đại lục.


Đại Việt Tu Chân - Chương #2