Sát Nhân Trong Mộng Cảnh


Người đăng: BkavVN

Hoàng cung, bên trên chiếc long tọa được sơn son thiếp vàng lộng lẫy đang
ngồi trầm mặc một trung niên nam tử, hắn cao hơn thước tám, tuổi tầm ngoài
ba mươi, toàn thân trên dưới tản mát ra một luồng đế uy khó bề diễn tả hết
bằng lời.

Trung niên nhân mặc hoàng bào, đầu đội đế quan, thi thoảng lại đưa tay mân
mê Tỳ Hưu ngọc tỷ được chạm khắc vô cùng tinh xão, bên trên hai chiếc lộng tơ
tằm nhẹ nhàng rũ xuống, hắn là Trần Thái Tông, Trần Cảnh.

Nhìn xuống đại điện, văn võ bá quan phân biệt đứng thành hai hàng tả hữu, ai
nấy đều cúi đầu, thần sắc cung kính trang nghiêm, đây là một buỗi chầu sáng
như thường lệ nhưng nhìn qua không khí có vẻ hơi bất bình thường.

Lúc này bên tả liệt vị hàng thứ ba từ trên xuống bước ra một lão nhân đã có
tuổi, hắn mặc quan bào màu xanh sậm, đội mủ cánh chuồn, dáng người có phần
to béo quá cỡ, trên tay y cầm một tờ văn sớ, nam nhân phủ phục trên thảm đỏ
lót sẵn giọng run run : " Muôn tâu thánh thượng ! Lão thần có văn sớ, muốn tố
cáo một người ".

" Ngoại trừ chuyện quốc gia đại sự, chuyện biên ải, tất cả không cần nhắc
tới, khanh đứng lên đi " Trên cao vang vọng một thanh âm trầm thấp lại chất
chứa tang thương, khiến cho khung cảnh vốn tịch mịch nay thêm phần ngưng
trọng.

" Nhưng chuyện này có liên quan đến sinh mệnh con trai thần, hài tử chết oan
khuất, kính xin bệ hạ soi xét " Lão nhân vẫn quỳ chặt trên mặt đất, gằn
giọng.

Trầm mặc đôi chút, Trần Cảnh khẽ nhăn mày, sau đó thở dài một hơi : " Được
rồi, Đỗ ái khanh có chuyện gì cứ đứng lên rồi nói ".

" Muôn tâu thánh thượng, lão thần muốn tố cáo một người...Hắn nửa đêm tiến
vào tư phủ vì ân oán riêng mà ra ray sát hại con trai ta ".

Không biết ai là kẻ mở lời, nhưng lúc này văn võ bá quan mấy chục người đang
bắt đầu xôn xao, có kẻ còn thủ thỉ vào tai nhau rồi đưa ánh mắt tò mò mang
theo chút khinh miệt nhìn sang bên tả nơi Ngọa Long Vương Lý Khâm đang đứng.

" Đỗ thượng thư.. Ngài cứ mạnh dạn nói đi, bất kể là ai, hoàng thượng cũng
sẽ đòi cho ngươi một câu công đạo ".

" Đúng....Kẻ này tại trong kinh thành, đứng dưới long uy lại xem thường vương
pháp ra tay giết người, không những vậy, bị hại còn là con trai tế tự độc
đinh của công thần lập triều ".

Lúc này chợt có tiếng ho nhẹ, một lão già gầy yếu, tướng mạo bình phàm mặc
cung bào màu tím từ bên trong cánh gà chậm rải bước ra, khi lão xuất hiện
cũng là lúc mọi âm thanh nghị luận đứt đoạn rồi im bặt, trên dưới bá quan
cùng cung kính đồng thanh : " Gặp qua Thái Sư ".

Ngay cả Trần Cảnh trên cao cũng chợt giật mình, hắn vội vàng đứng dậy, nhẹ
cúi đầu : "Hoàng thúc... người thân thể không tốt, sao lại thượng triều ".

" Ta thật có bệnh trong người, nhưng nay đất nước trên dưới nguy cơ bốn bề ,
nam có Chiêm Thành làm loạn, bắc Mông Cổ hoành hành, vả lại chuyện nội triều
còn chưa êm thấm, vừa rồi ta nghe qua Đỗ thượng thư có nói, con trai hắn bị
người sát hại ngay trong tư phủ, chuyện này là thật ? ".

Trần Thủ Độ khó khăn ngồi xuống chiếc ghế đã được kê sẵn tại vị trí trung tâm
ngay bên dưới long tọa, y đảo mắt một vòng, đôi mắt này vô cùng sắc bén, mơ
hồ còn phát ra tinh mang cộng với khí thế băng lãnh chấn nhiếp nhân tâm khiến
người khác cảm giác khó bề thân cận.

" Đỗ thượng thư...Ngươi có sớ cứ tâu " Trần Cảnh cất lời.

" Muôn tâu thánh thượng, thần tố cáo Lý Khắc Điệp ngự sử quan, con trai Ngọa
Long Vương Lý Khâm ". Đôi mắt long sòng sọc chất chứa thù hận, Đỗ Hiền quay
người chỉ tay vào thanh niên đang đứng ngay sau lưng hắn.

Lời vừa dứt, đại điện lại xôn xao, có kẻ còn thất thố mà hét lên kinh hãi ,
tràng cảnh ngay lập tức náo loạn, ai nấy đều biểu hiện lên khuôn mặt vẻ bất
bình thay cho khổ chủ.

" Thật không ngờ Lý Trạng Nguyên lại cả gan như vậy, chắc lại là tuổi trẻ
hiềm khích nhỏ dẫn đến nảy sinh mâu thuẩn đây mà ".

" Ai...Tuổi trẻ thật nông nổi, giết người đền mạng là cái lẽ thường tình ,
chỉ tiếc cho một nhân tài như sao mai nhanh chóng lụi tàn, chắc tại vì Ngọa
Long Vương quá nuông chiều..".

Người bất bình, người ca thán, có kẻ lại hả hê bụng dạ, không ai bảo ai mà
tất cả cùng hướng ánh mắt nhìn sang vị trí nơi Lý Khắc Điệp đang đứng.

Lý Khâm lúc này mới như bừng tỉnh, hắn giật nảy mình một cái, sau đó đỏ mặt
tía tai lớn tiếng :" Đỗ Hiền... Ngươi xàm tấu, lộng ngôn, không những thế
còn ngậm máu phun người, vu oan giá họa, bệ hạ tại thượng, ngươi nói con
trai ta giết chết hài tử nhà ngươi ? Vậy bằng chứng đâu ? ".

" Ngọa Long Vương bình tĩnh, Đỗ thượng thư ngươi nói Lý Trạng Nguyên nửa đêm
lẻn vào tư phủ, giết chết con trai ngươi, chuyện này không thể đùa được ,
ngươi có bằng chứng không ? " . Trần Cảnh nhíu mày khẽ cất lời.

" Muôn tâu thánh thượng, người chết rồi thì lấy gì đối chiếu đây ? Hơn nữa ,
kẻ thủ ác cũng nhanh chân chạy trốn, nhưng mà, đêm hôm qua Đông Nhạc Vương
Trần Khiêm làm khách tại tệ phủ, một khắc khi nhi tử trút hơi thở cuối cùng
đã nhắc đến Lý Khắc Điệp, điều này có Đông Nhạc Vương cùng gia nhân trên dưới
trăm người làm chứng ".

" Thần có thể làm chứng, cũng khẳng định kẻ thủ ác chính là khuyển tử nhà họ
Lý ".

Bên ngoài cửa lớn một đại hán to cao thân mặc chiến giáp hùng hổ tiến vào ,
dường như hắn không hề quan tâm đến sự xuất hiện của chúng nhân.

Sau mấy bước chân đã tiến đến hàng đầu tiên, đưa mắt nhìn Trần Cảnh cùng Trần
Thủ Độ trên cao sau đó chỉ cúi đầu hành lễ : " Trần Khiêm bái kiến hoàng
thượng...Bái kiến hoàng thúc ".

" Lý Khắc Điệp ! Chuyện này là thật ? Ta nghe nói Lý gia toàn tộc đổi thành họ
Vũ, chưa cáo tri, chưa thông qua thánh chỉ, xem thường hoàng thượng, nay
lại cả gan giết người chốn thanh thiên, tội chồng thêm tội, thánh thượng !
Chỉ với hai tội danh này Vũ Khắc Điệp đáng chết ngàn lần, ngay cả Lý gia ..À
không..Vũ gia cũng đều khó thoát ".

Tên thái giám mắt lươn hôm trước truyền thánh chỉ phong vương, tay phe phẩy
cây phất trần lên tiếng, giọng the thé, hắn cố nhấn mạnh hai chữ Vũ gia cùng
biểu cảm trên khuôn mặt như rõ ràng chính mình đã định ra tử tội.

Lý Khắc Điệp trước sau vẫn trầm mặc lúc này nhàn nhạt mở lời, thanh âm như có
như không : " Hoạn quan ngươi om sòm làm gì ? Ta chưa nhận tội thì phải, vả
lại hoàng thượng còn không lên tiếng, ngươi đã cắn vội " Lý Khắc Điệp cũng
bắt chước hắn, nhấn mạnh hai chữ hoạn quan.

" Ngươi !!!" Như bị đụng chạm đến chỗ yếu mềm nhất, thân hình y khẽ run lên ,
khuôn mặt đỏ lừ vì xấu hỗ ấp úng hồi lâu không nói nên lời.

" Muôn tâu hoàng thượng, thật sự thần không biết kẻ khác có ý đồ gì khi cố
tình gán ghép cho ta một cái tử tội, nhưng thần tin bệ hạ cũng rõ ràng.

Ta cùng Đỗ Minh Lâm không có tư thù lại không biết phải lấy gì làm động cơ để
giết hắn, hơn nữa Đỗ phủ đâu phải cái chuồng gà để người khác xuất nhập tùy ý
, Một Võ Linh cảnh nhất trọng như ta liệu có thể tại đầm hùm hang cọp kia
hoành hành ngang ngược ? Nếu như là ta giết hắn mà nói ! Chỉ có thể giết trong
mộng cảnh ".

Lý Khắc Điệp từ tốn nói, không nhanh không chậm, không nóng nảy cũng không
hề nhân nhượng, thanh âm phiêu dật khi trầm khi bỗng tựa tiếng chuông đồng ,
hắn sinh ra đã có biệt tài hùng biện tuy tuổi trẻ nhưng lại thông minh cơ trí
hơn người, há không thể nhìn ra một chút thủ đoạn kia là muốn dồn Lý gia vào
chân tường.

" Ngươi còn dám hoạt ngôn, có bổn vương tại đây làm chứng " Trần Khiêm giận
dữ quát dài.

" Đỗ thượng thư, Trần vương gia, hai ngươi cam đoan tiểu bối là kẻ giết
người, vậy giết người cũng phải cần tang chứng vật chứng, ta lấy gì để giết
chết Đỗ Minh Lâm ? Hung khí đâu ? Là ai tận mắt nhìn thấy ? Vãn sinh kính
trọng hai ngươi, đầu tiên là tiền bối võ lâm, thứ hai là công thần hai thời
đại nhưng không thể vì cùng Lý gia ta có chút tư thù mà vội vàng quy chụp vu
oan giá họa, tội này đều không nhẹ đâu ".

" Haha.. Chết đến đầu còn quanh co chối cãi, ta đã điều tra, ngươi đốt mê
hồn hương hạ gục đám thủ vệ sau đó lẻn vào Đỗ phủ cùng Đỗ Minh Lâm giằng co
một trận, cuối cùng dùng Long Đao Bát Thức tuyệt học Lý gia giết chết hắn "
Trần Khiêm quay người bước xuống một bước, khí thế Võ Tông cường giả đè ép
chúng nhân như muốn buộc Lý Khắc Điệp phải ngoan ngoãn cúi đầu thú nhận.

Lý Khắc Điệp khẽ cười, cũng ương ngạnh ngẫng cao đầu, mặc dù dưới Võ Tông uy
áp có đôi chút cảm thấy khó thở :" Ngài nói có vẻ súc tích ngắn gọn lại vô
cùng thuyết phục, dùng mê hồn hương ? Cùng Đỗ Minh Lâm giằng co một trận.

Vương gia nên nhớ nay là tháng chạp, tiết trời ẩm ướt vả lại hôm qua hàn
phong không ngừng thổi, nếu ta dễ dàng đốt mê hồn hương có phải chỉ đơn giản
đánh gục mấy tên hộ vệ canh cửa ? hay cả Đỗ phủ đều ngủ say như chết ?.

Hơn nữa ngài nói ta cùng Đỗ Minh Lâm giằng co ? Hắn và ta đều là Võ Linh cảnh
tuy không nói đánh đến thiên băng địa diệt nhưng cũng không thể không có lấy
một chút động tĩnh, ngược lại động tĩnh khẳng định là rất lớn, vậy người Đỗ
gia đi đâu ? Võ Tông ngài có mặt tại đó đi đâu ? ".


Đại Việt Tiên Đồ - Chương #2