Người đăng: BkavVN
Năm 1225 nhà Trần thành lập, Trần Cảnh lên ngôi vua lấy miếu hiệu Thái Tông ,
niên hiệu Kiến Nghiệp, bắt đầu cho một triều đại mới, triều đại này về sau
lừng lẫy năm châu, lưu danh sử sách.
Kinh thành Thăng Long một ngày tháng chạp, trên đường lớn người người tấp nập
qua lại, tiếng cười nói, giao thương buôn bán rộn ràng, phố xá sầm uất ,
lầu cao gác mái nguy nga.
Phía đông trời cũng dần sáng rõ, tầng không xanh ngắt một màu, khói bếp nhà
ai từ mặt đất bay lên vất vưởng la đà như mây tía, nắng mai chan hòa ban phát
sinh mệnh tươi mới cho chốn này.
Trong tòa phủ đệ khang trang, một đám người đang chăm chú đứng tập trung xung
quanh mảnh đất trống, trong đó già trẻ, gái trai, lớn bé đều có đủ, trước
mặt là đài tế bằng đá xanh, cao tầm một thước, chu vi hai mươi thước vuông ,
chiếc đỉnh đồng thau to lớn cắm chặt bên trên, từ đó phảng phất ra mùi nhang
khói đậm đặc đến gay mũi.
Lúc này thình lình bảy tiếng trống " ùng ùng " được đánh ra, xé tan bầu không
khí tịch mịch, bên dưới một người đàn ông trung niên chậm rãi tiến lên đài
cao, hắn thân mặc áo dài đen có hoa văn rồng phượng cách điệu, lưng eo thẳng
tắp, khí định thần nhàn.
" Kẻ hèn Lý Khâm, dòng dõi hoàng tộc chi thứ...Bởi vì Thủ Độ * tiếm quyền ép
Chiêu Hoàng * nhường ngôi cho Trần Cảnh, từ nay ngàn đời cơ nghiệp lụi tàn ,
Lý gia chia đàn xẻ nghé... Ngẫm mà đau lòng, chỉ trách binh quyền không tới
tay, mưu lược không vẹn toàn đành ngậm bồ hòn làm ngọt... Tự thấy hỗ thẹn với
tổ tông cùng lịch đại tiên hoàng.. Lý gia chi thứ trên dưới trăm người nay đổi
thành họ Vũ ".
Cây hương dài năm tấc được cắm vào bên trong đỉnh đồng, người đàn ông trung
niên ngửa mặt lên trời cao than vãn một hồi, sau đó phủ phục trên đài tế ,
cúi đầu ba bái.
Đám người xung quanh thấy vậy cũng đồng loạt quỳ xuống mặt đất, trăm người
cùng đồng thanh " đổi thành họ Vũ " ...Trên đôi mắt từng người đều hiện rõ vẻ
xót xa, tiếc hận khó bề che dấu.
Lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng thét dài the thé, một tên thái giám mặc
cung bào màu đỏ sậm, tay cầm phất trần cùng với hai kẻ tùy tùng chậm rãi từ
cổng chính đi vào, hắn đi đến cạnh đám người rồi hướng lên đài tế, đôi mắt
lươn ti hí khẽ chớp động.
" Lý Khâm..Lý Vương gia tiếp chỉ " vừa nói hắn vừa lấy ra một quyển trục màu
vàng kim trong ống tay áo ....Người đàn ông trên tế đài cũng vội vàng đi xuống
, thần sắc cung kính nằm rạp trên mặt đất.
" Trẫm vừa mới đăng cơ chưa đầy năm, thân là vua một nước phải lo nghĩ trăm
công ngàn chuyện vất vả vô cùng, trong lo con dân mất mùa đói kém, ngoài lo
ngoại bang lăm le xâm lấn, nay cần người chia sẽ âu lo.. Biết Lý Khâm khanh
tài đức hơn người, trẫm thay mặt văn võ bá quan cử khanh đến vùng biên ải ,
lấy nhân đức thu phục nhân tâm, lấy uy nghiêm trấn nhiếp giặc ngoài, phong
cho khanh Bình An Vương đứng đầu Trấn Thiên Quan * cùng vương hầu 12 lộ đồng
danh đồng cấp, ba tháng sau rời kinh xuất hành ".
Lý Khâm thần sắc chợt biến, đôi mắt tinh anh phát ra quang mang sắc lẹm, y
đưa tay lau đi mồ hôi trên trán sau đó đứng lên, cung kính nhận lấy thánh chỉ
dõng dạc hô to " Thần lỉnh chỉ, tạ thánh ân ".
" Lý Vương, sướng nhất ông rồi, được bệ hạ yêu thương cử ra biên ải, binh
quyền trong tay, chiếm lấy một phương tự do tự tại, từ nay tha hồ hô mưa gọi
gió nhé " Tên thái giám khẽ cười, hai tay phe phẩy cây phất trần, sau đó
cũng không nói gì thêm, dẫn theo người hướng ra cửa lớn đi mất.
Lý Khâm đang thất thần chưa biết tính sao thì lúc này từ phía sau có một thanh
niên nhẹ nhàng đi tới, thanh niên tuổi tầm mười lăm mười sáu, mặc trường bào
trắng tinh, dáng người mảnh khảnh, tóc đen bối cao, khuôn mặt góc cạnh cân
đối xem ra tuấn lãng cực kỳ, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt kia trong xanh ,
xa xăm nhưng linh động, cơ trí vô cùng.
" Cha..Xem ra Trần Cảnh cũng quá nhanh tay rồi, hành động của hắn vừa nhìn
qua đến kẻ ngu cũng biết mục đích " Thanh niên vuốt ve ống tay áo của mình ,
không ngẫng đầu mà nhẹ giọng nói.
" Con không được vô lễ, xưng hô như vậy để người khác nghe được... bay đầu "
Lý Khâm khẽ quát, đôi mắt long sòng sọc sau đó lại lâm vào đăm chiêu.
" Cha à..ta sợ không phải đơn giản như vậy đâu, hoàng thượng khi không sao
lại điều người Lý gia đi trấn thủ biên cương, nói vậy khác gì tự hắn thả hổ
về rừng...E rằng trong chuyện này còn có âm mưu khác ".
" Thái Tông tuy rằng là vua một nước, nhưng quyền uy hiện tại lại nằm hết
trong tay Trần Thủ Độ, việc này cũng dễ nghĩ.. Hắn muốn điều ta đi là để cắt
đứt mọi liên hệ của Lý Gia với tàn dư thế lực trong kinh thành, triệt để xóa
đi nguy cơ nội bộ...Chiêu này cũng đủ độc " Lý Khâm trong đôi mắt chợt lóe lên
tinh mang.
" Ta lại không nghĩ vậy, hắn phong người làm vương, cấp cho binh quyền trấn
thủ một phương, chẳng lẽ lại không nghĩ đến người sẽ có âm mưu làm phản ?
...Chiêu này là thả cần câu theo dòng nước, sau này nhất định phải cẩn thận
từng bước chân, chỉ cần sơ suất thì ngay lập tức sẽ có kẻ vu cho chúng ta cái
tội phản nghịch...Lúc đó diệt tộc khó tránh ".
Lý Khâm như bừng tĩnh đại ngộ, nuốt vào một hơi khí lạnh, nhẹ nhàng than : "
Hắn cũng quá lo xa rồi, bản thân ta từ trước đến nay đều không ôm mộng vương
quyền, chỉ là không nỡ nhìn cơ nghiệp ngàn năm lịch đại đứt đoạn, vả lại đất
nước đang yên bình thịnh thế ta mong còn không được...Thử hỏi ta có âm mưu gì
đây ? ".
" Cha à, cổ nhân có câu ' Thất phu vô tội hoài bích có tội ' là vì vậy...
Người mang ngọc ắt phải chịu vạ, mặc kệ chúng ta có mưu đồ làm phản hay không
, nếu đã là hậu duệ Lý gia thì về sau khó bề yên ổn, đó cũng là cái lẽ thường
tình " . Thanh niên cười nhạt một tiếng sau đó cúi người đưa tay nhặt lấy
chiếc lá vàng vừa rơi xuống trên mặt đất.
" Hẳn là vậy...Điệp nhi, con tu tập đến đâu rồi, hôm qua ta nghe động tỉnh
lớn, chắc là con lại đột phá đúng không " Lý Khâm cười hiền, xoa xoa đầu
thanh niên.
" Hôm qua ta đột phá Võ Linh nhất trọng, cha xem...ba năm sau liệu ta có cơ
hội trở thành võ trạng nguyên hay không ?".
Thanh niên này tên gọi Lý Khắc Điệp là con trai thứ hai của Ngọa Long Vương Lý
Khâm, mười ba tuổi thi đỗ trạng nguyên hiện tại giữ chức quan tả ngự sử trong
triều đình, Lý gia chi thứ vốn là chính thất dòng dõi hoàng tộc, cha hắn Lý
Khâm còn là thân huynh của Chiêu Thánh Hoàng Hậu ( Lý Chiêu Hoàng ).
Lý Khắc Điệp mặc dù trẻ tuổi nhưng văn võ toàn tài, tinh thông mười tám ban
tài nghệ, tám tuổi Võ Sĩ, mười tuổi Võ Sư đến nay mười sáu cũng vừa khéo đột
phá Võ Linh cảnh, trở thành vị Võ Linh trẻ tuổi nhất toàn bộ quốc gia Đại
Việt.
Đại Việt lấy võ trị quốc, võ giả vi tôn, trải qua vô số năm tháng cùng triều
đại, tuy có lúc thăng, lúc trầm, nay suy sụp ngày mai đông phong tái khởi ,
nhưng chung quy cũng tích lũy cho mình một truyền thừa không cạn.
Võ tu chia làm chín bậc cảnh giới từ yếu đến mạnh bao gồm : Võ Sĩ, Võ Sư, Võ
Linh, Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Đế, Võ Thánh, Võ Thần, cảnh giới
cuối cùng Võ Thần hay còn có thể gọi với cái danh xưng Thần Võ Chi Vương, đại
biểu cho việc đã tu luyện đến cực hạn của Võ đạo, đặt một chân vào cánh cửa
mơ hồ trong truyền thuyết, mà một khi vượt qua cánh cửa này đồng nghĩa với cá
chép vượt vũ môn hóa rồng, trở thành tồn tại tựa như thần linh, siêu phàm
thoát tục.
Quốc gia Đại Việt trải qua ngàn năm lịch sử cũng không thiếu những người kiệt
xuất, đạp lên đỉnh cao võ đạo, khai sáng muôn đời hoàng đồ bá nghiệp, tỉ
như gần nhất có hai vị đó là Lý Thái Tổ cùng Đinh Tiên Hoàng ( Đinh Bộ Lĩnh )
.
Phía bắc Hoa Hạ hùng mạnh quanh năm lăm le xâm chiếm, vừa rồi giặc Mông
Nguyên còn điên cuồng càn quét phương tây, vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ chỗ
ấy không thể mọc, phía nam Chiêm Thành làm loạn hoành hành cướp bóc, nói
chung giai đoạn Lý - Trần chuyển giao quyền lực, Đại Việt nhìn thì có vẻ hòa
bình êm ấm nhưng thực sự sóng ngầm chỉ vừa mới bắt đầu cuộn trào.
*Trần Cảnh : Vua đầu tiên của nhà Trần hiệu Thái Tông
*Trần Thủ Độ : Chú ruột Trần Cảnh ( Thái Sư )
*Lý Chiêu Hoàng : Vị vua nữ cuối cùng của nhà Lý, là vợ Trần Cảnh.. sau này nhường ngôi cho chồng, lấy hiệu Chiêu Thánh Hoàng Hậu.