Người đăng: mranex
Kể từ lúc Nguyễn An nhận ra những thứ mà Tiêu Thiên nói với hắn hoàn toàn là
sự thật, hắn rơi vào một đoạn thời gian trầm ngâm, không nói gì với ai, cũng
không vào thành kiếm ăn. Suốt mấy ngày nay hắn chỉ ở trong phòng, không thì ra
thăm mộ Thiên Minh hoặc đi loanh quanh trong rừng một cách khó hiểu.
Tiêu Thiên cũng không quấy rầy hắn, ngày ngày hắn cưỡi lên tiểu Lang vào rừng
bắt thú. Cả hai dạo này tâm tình không tệ, cứ như tìm được tri kỉ. Tiêu Thiên
dùng linh hồn lực phá hủy hồn hải của yêu thú, còn tiểu Lang thì chỉ một trảo
chấm dứt sinh cơ. Gần đây võ giả Tinh Cương thành vô cùng khó hiểu, vì sao
Thất Vị Trư tựa hồ biến mất, hoặc chỉ còn vài con chạy loạn chứ không tìm thấy
đàn nào.
Buổi tối, cả ba vẫn ngồi lại nướng thịt, ăn trái cây, nhưng tuyệt nhiên không
một câu nói được thốt ra. Mỗi lần Tiêu Thiên định nói gì đó thì tiểu An khoát
tay một cái rồi bỏ vào phòng, kể từ lúc đó không đi ra nửa bước. Biết vậy, hắn
cũng không nói gì nữa, họa chăng là nói một vài câu với tiểu Lang thôi.
Ba ngày sau.
Tiêu Thiên vừa mới thức, hắn đang phun phèo phèo mấy sợi lông tơ trắng muốt
của tiểu Lang ra khỏi miệng, dáng ngủ tên tiểu cẩu này quả thực ngủ quá xấu,
lông lá rơi rớt tứ tung. Vì nhà chỉ có hai phòng, phòng kia thì đang bị trầm
cảm thiên tử ngủ rồi nên hắn đành phải ngủ chung với tiểu Lang nếu không muốn
nằm hốc cây như ngày trước.
Vừa bước ra khỏi phòng, hắn chợt giật nảy mình một cái. Tiểu An đã ngồi sẵn ở
bên bếp lửa, mặt hắn không còn mờ mịt vô cảm như trước đây, mà lúc này là một
khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc cùng với quyết tâm. Bị cái khuôn mặt lạ lẫm
này nhìn chằm chằm, Tiêu Thiên chỉ biết nuốt nước bọt một cái rồi đi tới, hắn
cất tiếng.
- Bệ hạ, người…
- Ngồi xuống.
Tiểu An chỉ tay xuống sàn gỗ rồi lạnh lùng đáp, thanh âm trầm thấp lộ thái độ
nghiêm túc cực điểm. Tiêu Thiên không hiểu hắn định làm gì, dù có chút khó
hiểu nhưng vẫn ngồi xuống đối diện rồi vuốt vuốt mặt tăng thêm một phần tỉnh
táo.
- Ta có một câu hỏi.
- Bệ hạ cứ thoải mái.
Tiêu Thiên có cảm giác, sắp có chuyện gì đó vô cùng quan trọng, hắn lập tức
tập trung cực độ, sẵn sàng cho mọi chuyện.
- Ta thật sự là thiên tử?
Vẫn câu hỏi đó, hắn vẫn chưa chấp nhận được.
- Đúng vậy, Tử Vi chiếu mệnh, không thể sai được.
Tiêu Thiên trịnh trọng đáp.
- Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta không đáp ứng ngươi, thì ta sẽ ra sao?
Nguyễn An vẫn tiếp tục, vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc, có lẽ hắn thật sự
muốn làm rõ vấn đề này.
- Thứ lỗi cho hạ thần nói khó nghe, nếu không đáp ứng Tử Vi Tinh, bước lên Đế
Vương chi lộ thì chỉ có tử lộ mà thôi.
Tiêu Thiên lần này nói là thật, một thiên tử mới sinh ra sẽ có hai con đường
lựa chọn, một là thuận theo thiên đạo, bước trên Đế Vương chi lộ, một đường
thẳng tiến xông thẳng cửu tiêu, còn hai là phải gánh chịu thiên phạt, vô cùng
thê thảm, vạn kiếp bất phục.
- Những gì ngươi nói là thật?
- Không có nửa điểm dối gạt!
Tiểu An nhìn vào bếp lửa, lúc này chỉ còn một chút tàn đỏ. Mắt hắn có một chút
rung động, một chút bi phẫn, một chút hy vọng… Những điểm đó hòa quyện lại làm
nên một khoảnh khắc trầm tư. Nhìn thấy vậy, Tiêu Thiên cũng không có nói tiếp,
chuyển ánh mắt vào bếp lửa đang tàn dần. Chợt, tiểu An cất tiếng, phá tan yên
lặng.
- Nói cho ta biết, ta phải làm gì tiếp theo?
- Ý bệ hạ là?
Bất ngờ trước câu hỏi đó, Tiêu Thiên ngước đầu lên, nhìn thẳng người đang ngồi
đối diện với hắn.
- Có lẽ ngươi biết rồi, ông ta, cha ta, cả gia tộc ta đã ngã xuống, để bảo vệ
ta cùng hàng ngàn vạn người Đại Việt, chú Thiên Minh, một người ngoại tộc cũng
chịu cho ta một mũi tên độc mà ngã xuống. Ta…
Tiểu An nhìn thẳng Tiêu Thiên, ánh mắt phóng ra tia lửa hừng hực của sự quyết
tâm, sự quyết tâm đến từ nơi sâu thẳm trong tâm khảm.
- Ta không thể là một thằng hèn như vậy, ta không thể trốn cả đời ở đây được,
ta không thể mãi mãi trốn tránh sự truy sát của quan binh được. Ta không thể
để Nguyễn gia lụi tàn trong tay ta được.
Hắn đứng thẳng lên, tay chỉ ra ngoài trời nắng.
- Ngoài kia, bao nhiêu con người đang bị tra tấn, bao nhiêu của cải của nhân
dân bị tên Dục Tông cưỡng đoạt, bao nhiêu gia đình phải ly tán vì hắn.
Rồi hắn giậm mạnh chân một cái, dường như có thần lực trợ giúp, sàn gỗ không
chịu được sức mạnh đó lập tức vụn vỡ, không chỉ có một phần gỗ dưới chân hắn,
mà bếp lửa cũng bắt đầu tan vỡ.
- Vậy mà ta, người được trời cao chọn lựa, lại ngồi ở đây, uống rượu ăn thịt
một cách an nhàn, không quan tâm thế sự mà lại cho đó là hay. Thật không thể
chấp nhận được.
Một chân hắn lại tiếp tục giậm mạnh xuống, căn nhà gỗ lúc này nhận phải chấn
động quá lớn, bắt đầu rung lắc cực độ. Tiêu Thiên nhìn thấy một màn này liền
giật mình một cái, hắn bất chợt cảm giác được trong người tiểu An đang bùng
cháy một thứ gì đó, một lực lượng gì đó ngủ quên từ lâu đến hôm nay lại được
kích hoạt. Nhưng hắn không quản nhiều như vậy, bây giờ trong cơ thể hắn không
có linh khí, bị căn nhà sập xuống thì chỉ có chết. Đúng lúc đó, tiểu Lang lao
ra khỏi phòng, là linh thú nên nó cảm nhận vô cùng rõ ràng sự nguy hiểm, nó
lập tức lao đến chỗ Tiêu Thiên, ngoạm hắn chạy khỏi nhà gỗ.
- Nếu ta là thiên tử, nếu ta là người được trời chọn, thì ngay tại đây, ta
thề với trời, với chính bản thân ta. Ta, Nguyễn An, ta lĩnh mệnh này, không đồ
hôn quân, không bình thiên địa, chết không toàn thây. Nếu trời cao đáp ứng, cả
ngày hôm nay, thiên đỉnh soi rọi.
Tiểu An vừa dứt lời, mặt trời đang lờ đờ hừng đông bỗng chốc tăng tốc, lao
thẳng đến chính ngọ, tỏa sáng mạnh mẽ đến vô thường.
Sau đó, một xung chấn kinh hoàng lấy tiểu An làm tâm, phóng ra bốn phương tám
hướng, làm cả căn nhà căng phồng lên rồi vỡ tan. Mùi gỗ hương cháy khét lan
tràn ra cả khu rừng. Nhìn một màn trước mắt, cả tiểu Lang lẫn Tiêu Thiên nuốt
một ngụm khí lạnh, phải lúc nãy tiểu Lang không nhanh chân thì cả hai lúc này
đã chịu chung số phận với căn nhà rồi.
Bước ra khỏi đám khói cùng những mảnh vụn của căn nhà, tiểu An tay phải cầm
một ngọc ấn, tay trái cầm một tấm da, hắn liếc nhìn qua phía tiểu Lang cùng
Tiêu Thiên, mắt hắn bắn ra một chút cao cao tại thượng hoàng đế ý vị.
Trong tay tiểu An là thứ gì, há một thừa tướng lâu đời như Tiêu Thiên lại
không rõ, hắn nhảy khỏi miệng tiểu Lang, quỳ mọp cả người xuống đất, vai hắn
run run.
- Quả là ý trời, quả nhiên là ý trời. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn
tuế.
Bất giác, trong tâm thức của tiểu An đột nhiên chi phối cơ thể, làm hắn bật ra
một câu mà khiến hắn cũng không ngờ.
- Miễn lễ.
Tiểu An chợt bừng tỉnh, lắc đầu mấy cái rồi hỏi tiếp.
- Này, ngươi có biết hai thứ này là gì không?
Tiêu Thiên nghe câu nói này, bất giác có cảm giác, giống, vô cùng giống với
Long Quân mà hắn từng biết, hắn lập tức cung kính trả lời.
- Muôn tâu hoàng thượng, Cửu Long Ngọc Tỷ khắc chín chữ “Đại Việt thụ thiên
vĩnh mệnh truyền quốc tỷ” và Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Hai món trấn quốc chi bảo của
Đại Việt!
- Ngươi mau đứng dậy.
- Tạ hoàng thượng.
Tiểu An giậm chân ra hiệu cho Tiêu Thiên đứng dậy, hắn thật sự không quen
chuyện này. Rồi hắn vung tay, đưa Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho Tiêu Thiên, thoải mái
nói.
- Cái này ngươi cầm, người kia nói rằng ta không dùng được món này. Để trợ
giúp ta, ngươi cần phải có nó.
- Hạ thần lĩnh mệnh.
Nhận lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Tiêu Thiên trong lòng run run, hắn vô cùng rõ, ngày
xưa, chính tay hắn cùng Long Quân nuôi dưỡng món pháp bảo này, nếu nói về
phương pháp sử dụng, hắn nhận thứ hai thì không ai dám dành thứ nhất. Và người
biết về điều này, chỉ có một.
Tiểu An chợt quay người, ngọc tỷ trên tay hắn đã biến đâu mất, hắn cất cao
giọng.
- Tiểu Lang, đào tiền mà chúng ta cất giữ bấy lâu nay, rồi nhìn một chút, từ
hôm nay, chúng ta không ở đây nữa, mà tìm một địa phương khác, bắt đầu bước
lên con đường trời cao đã định.