À, hắn tỉnh rồi kìa. Tiểu An đang cùng tiểu Lang nhấm nháp một chút Thất Vị Trư nướng, hôm nay mưa to, tiểu Lang không đi săn được nên phải dùng lại chút thịt hôm qua còn thừa. Tiêu Thiên cuối cùng cũng có chút động đậy. Lúc nãy khi tiểu Lang tha hắn vào trong nhà thì hắn đã lạnh ngắt, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu. Tiểu An đành đặt hắn ở kế bếp lửa rồi chờ xem tạo hóa của hắn. Một người mấy ngày không có gì ăn, không có tiền mua thức ăn, lại phải chịu thời tiết khắc nghiệt của vùng Đông Xương này thì dù có là võ giả cao giai cũng phải bệnh.
A… bệ hạ… Hắn hé miệng, nhưng chỉ thều thào vào từ rồi lại tiếp tục nằm im. Hắn thật sự không thể tin được, bản thân vốn là chí tôn cao thượng, mà giờ phút này lại kiệt sức như một người bình thường.
Ăn nổi không, ăn chút thịt hồi sức đi. Không nói nhiều lời, tiểu An cầm một cái đùi Thất Vị Trư to tướng đặt lên sàn gỗ cho Tiêu Thiên. Mùi thơm đậm đà của thịt nướng xọc thẳng vào mũi hắn. Đây là một trong thất vị, vị ngọt đậm đà, tuy rằng là rất ngon, nhưng tiểu Lang lại rất ít bắt loại này vì nó không thích lắm, nó chỉ thích vị cay nồng thôi. Cắn một phần thịt nướng, Tiêu Thiên cảm nhận một chút vị thịt rồi cố nuốt xuống. Luồng năng lượng từ miếng thịt tuôn trào ra khắp cơ thể hắn, giúp hắn hồi phục chút ít. Đối với người từng ở đỉnh cao như Tiêu Thiên, việc vận dụng hết tinh chất của thực phẩm là chuyện vô cùng dễ dàng, từng ly từng tí của miếng thịt Thất Vị Trư được hấp thụ một cách hoàn mỹ nhất.
Này Tiêu Điên.
Là Tiêu Thiên. Hắn nhẹ nhàng trả lời.
Được, nói một chút, ngươi đến từ đâu? Tiểu An vừa nhai nhồm nhoàm trong miệng vừa hỏi, kỳ thực hắn cũng có chút hiếu kỳ với tên kỳ quái tóc bạc trắng này. Từ nhỏ đến lớn hắn sinh hoạt trong Tinh Cương thành nhưng hắn chưa từng nhìn thấy ai có mái tóc bạc trắng như tên này.
Hạ thần đến từ một chỗ gọi là Vạn Yêu Cốc, lúc đó hạ thần chỉ là một tiểu lang nhỏ bé hấp hối, được Long Quân cứu sống, sau đầu nhập vào Đại Việt. Hắn thật sự ghét cái cách nói chuyện của Tiêu Thiên, hừ lạnh nói.
Thôi ngay cái kiểu hạ thần này nọ giùm ta. Mà ngươi có vấn đề ở đầu sao? Ngươi rõ ràng là người mà, còn Long Quân mà ngươi nhắc mãi là ai vậy? Tiêu Thiên cũng hiểu chuyện, tiêu hóa thêm một ít Thất Vị Trư, hắn đáp.
Chính là chí tôn vô thượng, chủ nhân của Vô Tận Đại Lục, Lạc Long Quân. Hắn lại tiếp tục nuốt một ngụm rồi nói tiếp.
Thời đại đó nghe đến Đại Việt là bất kể tông môn hay bang phái gì đều phải khiếp đảm xưng thần, không ai dám phản kháng.
Ý ngươi là Lạc Long Quân trong truyện cổ tích của đám trẻ? Ha ha, ta chết mất, tiểu Lang, nước! Nguyễn An cười rộ lên làm hắn suýt chút nữa bị nghẹn chết, cũng may là tiểu Lang đẩy cho hắn vò nước. Tu một hơi, hắn mới quẹt miệng, nói.
Nghe đây, ta không muốn phí thịt ngon cho một kẻ điên, hiểu chứ, một là nói thật ra, ta cho ở đây, còn không thì biến khỏi nơi này. Tiêu Thiên thật sự khó xử. Hắn có nói thật mấy đi nữa thì tiểu An cũng không tin, đều cho đó là chuyện nhảm nhí. Nhưng mà mấy hôm nay, nhờ đi loanh quanh trong thành, hắn cũng đúc kết được một chút thông tin về thời hiện tại, cho nên cũng đã bịa ra được một câu chuyện khá thuyết phục, dù sao thì, hắn cũng là văn thần, góp gió tạo bão một chút cũng không vấn đề gì. Nghĩ nghĩ, hắn lại cắn một ít thịt, mặt giả vờ nghiêm trọng, nói.
Được thôi, nếu bệ hạ, à nhầm, ngươi đã muốn biết, thì tập trung một chút. Hắn giả vờ phả một đoàn tinh thần lực bay ngang mặt tiểu An. Vừa cảm nhận có gì đó không phải, tiểu An lập tức nhăn mặt, nhưng Tiêu Thiên vội nói.
Đừng lo, ta chỉ cẩn thận một chút, sợ người ngoài nghe được. Giả vờ một vài thủ pháp với đôi tay đầy mỡ, hắn trông buồn cười chết được. Sau một khoảng thời gian, hắn mới thở phào rồi bắt đầu cất tiếng.
Ngươi tên là gì? Cả họ và tên?
Nguyễn An, thì sao? Hắn giả vờ bấm bấm vào lòng bàn tay, rồi mắt sáng lên.
Ngươi là người Nguyễn gia? Tiêu Thiên điều tra được, mười bốn năm trước, Nguyễn gia dẫn đầu nghĩa quân khởi nghĩa tấn công triều đình Lê Dục Tông. Cộng với biểu hiện cùng cách xử sự của tiểu An, hắn dám chắc tám chín phần tiểu An chính là con cháu của Nguyễn gia, bằng không sẽ không sống trên rừng hoang và lại căm ghét triều đình đến vậy. Tiểu An nghe đến đó liền giật nảy mình. Hắn thực sự thất kinh khi nghe đến lai lịch của mình.
Sao ngươi biết?
Là do trời gọi ta. Muốn ta phò tá thiên tử giành lại giang sơn. Tiêu Thiên ra vẻ thần thần bí bí trả lời.
Cái gì mà thiên tử, ngươi lại điên nữa sao! Tiểu An dậm mạnh chân xuống sàn, tên này thật hết thuốc chữa.
Từ từ đã, nghe ta nói. Hỏi thử con sói ngốc kia, khi ngủ có phải ngươi thường nằm ngửa, người tạo thành chữ vương không?
Tiểu Lang, có thật không? Tiểu Lang nghiêng đầu sang một bên khó hiểu, nó thật sự đâu có biết chữ. Thấy vậy, Tiêu Thiên liền tạo dáng chữ vương rồi nằm lên sàn, lúc này tiểu Lang mới gật đầu lia lịa. Nó thường thức giấc vào giữa đêm do bản năng của Linh thú, cho nên thường thấy dáng ngủ của tiểu An. Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên mặt tiểu An.
Nhưng như vậy chưa đủ để chứng minh. Tiêu Thiên mở cờ trong bụng, trúng rồi, tên ngốc tử này bắt đầu lung lay rồi. Lại tiếp tục ra vẻ đạo mạo, hắn lại bấm bấm đốt tay.
Có phải đêm nào ngươi cũng có cảm giác bị người theo dõi, kể cả trước khi ta đến đây?
Thì sao? Mặt tiểu An liên tục xuất hiện những lốm đốm mồ hôi, những chuyện này chỉ có hắn và tiểu Lang biết, tại sao tên điên này lại biết.
Đó là Tử Vi Tinh, nó đang chọn thiên tử, nó luôn dõi theo ngươi trên vương lộ.
Tử Vi Tinh? Là ngôi sao nào? Tiêu Thiên trầm mặc một chút, vị thiên tử này thật sự hơi kì quái, linh khí không có, thần hồn hơi nhỉnh hơn người bình thường một chút, hành sự thì kì quái, và giờ thêm là không có một chút kiến thức.
Tử Vi là một sao thuộc thập tứ sao chính, được nó chiếu mệnh là cuộc đời phú quý, nhưng được nó dõi theo có một nghĩa duy nhất, chính là thiên tử. Có phải từ nhỏ đến lớn người chưa bao giờ phải quỳ gối trước bất kì ai, đúng chứ? Vì đế vương chỉ quỳ trước trời đất mà thôi! Hắn cố gắng nhấn giọng làm tăng sức thuyết phục của câu nói.
Không thể như vậy, làm sao ta tin được chứ. Tiểu An lắc đầu, tay khoát ngang tỏ ý. Tiêu Thiên đành phải tiếp tục giả vờ giả vịt.
Hai mươi năm trước, lúc ta đang theo sư phụ học đạo, thì được một năng lượng tinh thần thần bí vẫy gọi. Sư phụ ta diễn giải rằng trời muốn ta hỗ trợ thiên tử. Mãi đến mấy hôm trước ta mới tìm được người. Thấy vẻ mặt không một chút gợn sóng mà chỉ tràn ngập sự nghiêm túc của Tiêu Thiên, trong lòng tiểu An bắt đầu gợn sóng. Tên kia không nhất thiết phải lừa hắn, hắn không có bất cứ một miếng vàng bạc nào, thứ quý giá nhất của hắn chỉ là căn nhà gỗ nho nhỏ này. Cả Tinh Cương thành không ai biết đến sự tồn tại của nơi này, việc Tiêu Thiên tìm gặp hắn bằng sự chỉ đạo của Tử Vi tinh gì đó là vô cùng hợp lí. Có đôi lúc hắn cũng mơ, được trời cao phù hộ, tranh thủ lòng dân để một lần nữa quật khởi, lật đổ Dục Tông, báo thù cho cả gia tộc họ Nguyễn. Những kí ức, những ước mơ, những căm thù của hắn từ nhỏ đến lớn bất giác tràn về. Hắn lần lượt xâu chuỗi mọi thứ, tất cả đều giống Tiêu Thiên nói. Lúc này, hắn bất giác nhớ về câu nói của chú Thiên Minh trước khi từ giả cuộc đời.
Tiểu An, con phải cố gắng sống, con sẽ làm nên kỳ tích. Nguyễn An nhìn đôi tay của mình, hắn thì thầm.