Người đăng: mranex
Chương 7:
- Điện chủ, cấp báo, điện chủ!
- Chuyện gì?
Trung niên nam tử ngồi giữa đại điện đứng lên cao giọng. Hiện tại trong điện
có mười người, người nào người nấy mặt đầy một đoàn hắc tuyến. Họ đang căng
thẳng, thật sự căng thẳng.
- Điện… điện chủ… Đại… Đại Việt tiến quân về phía ta…
Thanh niên trẻ tuổi vừa thở hồng hộc vừa nói, giọng nói pha chút sợ hãi cùng
kinh hoàng. Trung niên nhân trừng mắt, một đoàn mồ hôi từ mắt hắn chảy xuống
lông mày, hắn cố gắng trấn tĩnh bản thân, lạnh giọng hỏi.
- Binh chủng nào đến, đã đến đâu rồi?
Người đứng dưới kia khẩn trương cấp báo.
- Là Hắc Thiết kỵ, chúng đã gần đến Thiên Nhai Quan, sắp công thẳng đến đây
rồi…
Một lão giả ngồi bên cạnh lạnh người, mở miệng.
- Điện chủ, chúng ta có nên…
- Chậm đã, nếu là Hắc Thiết kỵ, chúng ta vẫn có sức đánh một trận.
Người gọi điện chủ giọng hơi hòa hoãn nhưng có chút lo lắng xen lẫn vào trong.
- Điện chủ, không thể coi thường Hắc Thiết kỵ!
Một lão giả khác lại lên tiếng.
- Chi bằng chúng ta rút lui, bảo toàn lực lượng, giữ lại rừng xanh không lo
thiếu củi đốt!
- Đúng, điện chủ, bây giờ Đại Việt người đông thế mạnh, chúng ta lui một chút
cũng không quá mất mặt.
- Điện chủ!
Các lão giả cùng nhau lên tiếng. Trong thâm tâm bọn họ, dù là Hắc Thiết kỵ hay
bất cứ đội chinh chiến nào của Đại Việt họ cũng không dám phản kháng, họ đã
thấy gương của bao nhiêu quốc gia, tông môn rồi, dù chúng có mạnh mẽ, có
nghịch thiên đến đâu, địa hình trận địa mạnh mẽ như thế nào cũng đều bị Đại
Việt san bằng. Họ đều chung một tiếng nói rằng Đại Việt là do Thiên Đạo gầy
dựng. Tuy nhiên chỉ có một người vẫn còn do dự, chính là vị điện chủ kia.
- Các ngươi không nên yếu nhược như vậy, Quỷ Tiên Điện chúng ta không phải là
loại nhát chết, chúng ta đã từng thề trước khi nhập môn là đồ thần giết quỷ,
không lý gì lại sợ một quốc gia mới quật khởi.
- Nhưng, điện chủ…
Trong lòng hắn vẫn còn chấp niệm, hắn đường đường là một điện chủ cao cao tại
thượng mấy trăm năm, võ nghệ siêu quần, há có thể thua một quốc gia mới quật
khởi
Lời hắn vừa dứt, từ ngoài điện đã vang lên một giọng nói, có chút thất thần,
có chút mệt mỏi.
- Điện chủ, chúng ta không kịp nữa rồi!
Nhìn thấy tên chấp sự lững thững đi vào, mặt mày không còn giọt máu, gã điện
chủ cũng giật mình, cố gắng mở miệng.
- Chuyện gì? Hả? Xảy ra chuyện gì?
Tên chấp sự nhỏ bé chợt bật cười, âm thanh thê lương đến đau lòng.
- Ha ha ha, tiểu nhân, tiểu nhân thấy một mái tóc bạc, nổi trên nền đen…
Dứt lời, hắn lăn ra sàn đại điện, miệng sùi bọt mép, sinh cơ tiêu tán. Một màn
này làm run sợ bao nhiêu trưởng lão ngồi ở đây. Họ chợt giật nảy mình, mái tóc
bạc, Hắc Thiết kỵ, Đại Việt… Mọi thứ đều hướng về một người duy nhất.
Bạch Quỷ!
Tương truyền, mỗi khi Hắc Thiết kỵ của Đại Việt cất vó ngựa, có một vài thời
điểm sẽ xuất hiện một bóng trắng bồng bềnh trôi nổi giữa nền đen u tối của kỵ
binh. Bóng trắng ấy đi đến đâu, xác người chất đến đó, máu chảy thành sông,
thành trì sụp đổ. Không một thứ gì có thể ngăn cản Hắc Thiết kỵ điểm trắng ấy,
dần dà người đời gọi là Bạch Quỷ, và cũng là điềm báo tai ương, chết chóc.
Giờ khắc này, các lão giả thẩn thờ, thần hồn biến sắc.
- Bạch… Bạch Quỷ… là hắn…
- Xong rồi… không chạy nổi rồi…
- Chết… ha ha ha… ta chết đây…
Một lão giả vung chưởng lên cao rồi nhấn thẳng huyệt thái dương mà hạ thủ.
Phốc.
Âm thanh thanh thúy vang lên, tiếp theo là lão giả kia ngã sóng soài xuống
đất, sinh cơ tản mát. Mọi người càng thêm hoảng loạn, điện chủ lúc này đã mất
hết một chút tự tin cuối cùng của bản thân, triệt để mất hết hy vọng, giờ chỉ
ngồi yên lặng trên ghế, mắt nhìn xa xăm.
Một canh giờ sau, cổng lớn Quỷ Tiên Điện vang lên một giọng nói, sắc lạnh đến
kinh hồn, tàn ác đến cực độ.
- San bằng Quỷ Tiên Điện!
Hắc Thiết Chấn Ma Trận vừa hiện, cổng điện sập đổ, máu chảy thành sông.
Đâu đó, có một bóng dáng màu trắng, đối lặp hoàn toàn với màu đỏ, và đen.
Vô Tận Đại Lục năm mười sáu, Quỷ Tiên Điện, biến mất.
Thừa tướng Tiêu Thiên, Bạch Quỷ, Quỷ Thừa Tướng,… những danh tự mỹ miều được
người đời ca tụng. Từ lúc hắn đi theo Long Quân, chưa ngày nào hắn bị người ta
coi rẻ, họ sợ hắn, sợ hắn từ cái đầu quỷ quyệt đa mưu, cho tới võ công ảo
diệu, dứt khoát lạnh lùng đến cực độ. Mỗi lần hắn tự mình dẫn binh, hắn không
hề biết đến hai từ “thất bại”, một đường tiến thẳng cửu tiêu. Mỗi lần nhớ lại
khiến hắn nhớ nhung không thôi.
Nhưng tình cảnh hiện tại thì có vẻ không hợp lắm với một người cao cao tại
thượng như hắn. Hắn đang nằm ở một hốc cây nhỏ, trước cửa nhà tiểu An, trời
thì đang mưa tằm tã và hốc cây của hắn thì ẩm ước đến vô cùng. Mấy ngày nay
hắn chưa ăn gì, cũng không có đi đâu, chỉ đi loanh quanh trong thành, hỏi thăm
một số chuyện về đất nước cũng như tình hình hiện tại của Đại Việt, còn không
thì nằm một góc đó mặc cho tiểu An và tiểu Lang ghẻ lạnh. Cứ mỗi sáng sớm tiểu
An ra ngoài “làm ăn”, hắn liền rời hốc cây và đi theo, nhưng lại nhận được ánh
nhìn lạnh lùng và sự đe dọa ăn đấm, hắn đành phải lủi thủi chui vào hốc cây.
Tiểu Lang lại càng không ưa gì hắn, cứ nhìn thấy hắn là khịt mũi coi thường
rồi chạy sâu vào rừng săn Thất Vị Trư, chẳng thèm để ý mấy. Có mấy lần hắn đi
loanh quanh về thấy một hai bãi “mìn” của tiểu Lang cạnh hốc cây.
Trời ơi, không phải vị đại năng kia bắt hắn phải phò tá thiên tử thì hắn đã bỏ
đi mất, quá mức sỉ nhục một người như hắn. Nhưng mỗi lần hắn bước khỏi căn nhà
gỗ đó một khoảng cách, trời bỗng chốc kéo mây đen, sét đánh ầm ầm. Nếu như lúc
xưa hắn coi thường trời cao, thiên kiếp có mạnh đến mấy hắn cũng không để vào
mắt, còn bây giờ một điểm linh khí còn không có, chỉ còn mỗi linh hồn lực thì
sao chịu nổi sét đánh.
Hôm nay trời mưa khá to, hắn suốt mấy ngày không ăn không chỗ ở, giờ đã kiệt
quệ hết mức. Lăn ra ngất xỉu giữa trời mưa.
- Tiểu Lang, hắn vẫn ở đó mấy ngày nay sao?
Ngồi trước bếp lửa, tiểu An vừa vuốt ve tai tiểu Lang vừa hỏi.
- Gấu...
Tiểu Lang khoái chí vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa gật nhẹ đầu. Nó thích nhất là
được vuốt ve dưới trời mưa thế này.
- Thật là một tên cứng đầu. Tuy vậy mấy ngày nay ta để ý, hắn thật sự không
phải quan binh, nhỉ?
Bàn tay tiếp tục triển ra tuyệt chiêu sờ mó đại pháp, làm cho tiểu Lang vô
cùng sảng khoái.
- Ta cũng không hiểu, tự dưng hắn xuất hiện, gọi ta là vua… hắn điên sao? Ta
thật sự ghét hoàng đế, không hẳn, ta căm thù tên Dục Tông, căm thù tên hôn
quân đó.
Nhắc tới Dục Tông, Nguyễn An không khỏi tuôn ra một tầng sát ý. Tiểu Lang ở
với hắn nhiều năm như vậy, cũng rõ ràng chuyện này, mỗi lần vậy nó đều cào cào
chân hắn, ra hiệu bình tĩnh.
- Ta hiểu mà, ta quá nhỏ bé, ta thậm chí còn không có linh khí…
Chợt, hắn đứng dậy, gãi gãi trán của tiểu Lang một hồi.
- Thôi, ra xem tên điên đó một chút, mưa hôm nay có vẻ lớn đấy.
Hắn bước ra cửa, sau đó tiểu Lang lười nhác bước theo. Vừa mở cửa, hắn nhìn
thấy thân ảnh ngã gục trên đất, hắn liền hô lớn.
- Tiểu Lang, nhanh, hắn chết bây giờ.
Một người một sói lao ra giữa trời mưa, vác nhân ảnh kia vào nhà gỗ nhỏ.