Người đăng: mranex
Hơn nửa canh giờ sau tiểu An mở mắt, dần dần hồi tỉnh. Hắn cảm thấy trong cơ
thể mình lúc này đang tràn đầy năng lượng, một loại năng lượng kì lạ mà hắn
chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Nó không giống cảm giác ăn no, không
giống cảm giác gắng sức chạy trốn, nó là một cảm giác khoan khoái kì lạ, từng
lỗ chân lông cứ từng giây từng phút được một thứ gì đó gột rửa, làm sạch tạo
cảm giác tươi mới đến cực điểm. Hắn lồm cồm bò dậy, chợt nhận ra bóng dáng
trước mặt liền lùi lại, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
- Tên điên kia, ngươi đã làm gì ta?
Tiêu Thiên chật vật hơn nhiều so với tiểu An, hắn lúc nãy bị vị đại năng kia
xung chấn hai ba lần liên tiếp khiến hắn thổ huyết mất ngụm, xương cốt thì
đang răng rắc vì đau nhức, quả thực là vô cùng tồi tệ. Sợ bản thân lỗ mãng,
hắn quẹt vết máu trên miệng rồi quỳ một chân lên sàn, đầu cúi xuống, tay ôm
quyền hướng tiểu An mà hô.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Tiểu An nghe hai tiếng “bệ hạ” trong lòng chấn kinh, vội vội vàng vàng nhìn
ngó xung quanh, rồi đột nhiên xông thẳng đến và hét lớn với Tiêu Thiên.
- Thì ra ngươi là nô tài của tên cẩu hoàng đế đó! Chết đi!
Cậu lúc này đã triệt để phẫn nộ. Lúc nãy tên trộm vặt này dùng cái thứ gì đó
bắt cậu quỳ xuống, coi như là hắn lỗ mãng đi, bây giờ lộ ra thân phận là nô
tài của cẩu hoàng đế Dục Tông, lại còn dẫn tên chó chết đó đến đây thì ngại gì
mà không liều mạng với hắn, dù sao cũng là chết.
Tiểu An gầm lên một tiếng rồi một cự quyền xông thẳng tới mặt Tiêu Thiên, hất
hắn văng ra khỏi phòng và tiện đường phá hủy một gian vách.
- Mình… mạnh … như vậy sao?
Cậu sửng sờ nhìn bóng người bay trước mặt mình rồi nhìn xuống quyền của cậu,
quả thực nó là cú đấm mà cậu vừa phát ra, không sai vào đâu được.
Tội nghiệp nhất là Tiêu Thiên, hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị
đấm văng ngược trở ra. Hắn lúc này chỉ còn một chút linh hồn lực, lại vừa bị
vị đại năng kia chấn áp đến thổ huyết thì còn sức đâu mà chống cự một quyền
kia. Hắn nằm bẹp xuống đất, nói không ra hơi.
- Bệ hạ… vì sao… người…
- Ngươi còn dám gọi tên kia cứu viện?
Được thể làm tới, Tiểu An lao thẳng đến Tiêu Thiên, vung tay tạo chưởng. Chợt
Tiêu Thiên hét lớn.
- Dừng tay!
Hắn sợ vị đại năng kia lại nổi giận vì khi quân nên hắn chỉ kích phát một ít
linh hồn lực nhằm đẩy lùi tiểu An lại.
- Ngươi còn dám phản kháng sao?
- Bệ hạ, xin người hãy bình tĩnh.
Tiêu Thiên lúc này quả thực là tiến thoái lưỡng nan, nếu không làm gì chắc
chắn bị thiếu niên này đánh chết, còn nếu mà dám làm gì, cũng bị vị kia hiện
thân giết chết.
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? Lại định lừa ta sao?
Nhìn ngó xung quanh một hồi, tiểu An mới nhận ra, xung quanh đây thật sự không
có ai, chỉ có hắn và tên lạ mặt kêu Tiêu Thiên này thôi. Hắn nghe đối phương
xưng hô như vậy liền hạ quyền xuống, lộ ra bộ mặt khó hiểu.
- Hạ thần không dám, xin bệ hạ bớt giận.
Hắn cố gắng lây lất thân thể mà ngồi dậy, lặp lại tư thế quỳ trên mặt đất như
lúc nãy.
- Ngươi nói ta sao? Ta là bệ hạ?
- Thưa, đúng vậy.
Tiểu An lại tiếp tục ngớ người ra, ta suốt ngày ăn chơi đầu đường xó chợ, trộm
cướp liên miên, ta mà là bệ hạ gì, vua trộm à.
- Cái tên thần kinh kia, ngươi có bị ngu không? Ta với tên Dục Tông đê tiện
đó không thân không thích, lại còn nợ máu, sao ngươi có thể lầm ta với hắn
được?
- Không hề nhầm, chính vị đại năng kia đã bảo người là thiên tử…
“Khoan, có khi nào hắn cũng không biết hắn là thiên tử?” Tiêu Thiên nghĩ thầm
trong bụng.
- Ha ha, vẻ đẹp trai phong lưu của ta khiến ngươi đần độn rồi sao. Nhưng đáng
tiếc, ta không có ngu.
Lại tiếp tục vung quyền lên cao, ánh mắt tiểu An mang hàm ý đe dọa cực độ, hắn
phải tống cổ tên này ra khỏi nơi này. Mặt khác phải cùng tiểu Lang dọn đi,
không thể ở Tinh Cương thành này nữa, nếu không sẽ bị quân đội triều đình truy
sát.
- Nghe này, người nhìn kỹ vết máu trên sàn nhà từ đâu mà ra?
Tiêu thiên chỉ lên một số vết máu trên sàng lúc nãy hắn thổ huyết còn động
lại. Tiểu An nhanh chóng nhìn thấy, rồi liếc qua tiểu Lang, lúc này đang nằm
ngủ say sưa không biết sống chết thế nào, tuy vậy trên bộ lông trắng muốt lại
không xuất hiện một vệt huyết hồng nào. Rồi hắn kiểm tra lại thên thể chính
mình, cũng vô cùng nguyên vẹn, không có một vết xước nào, ở đây hai người một
sói, không phải hắn cùng tiểu Lang thì chắc chắn là do người còn lại tiết ra.
- Là ta gây ra?
- Là Thiên Đạo, lúc nãy hạ thần phóng tinh thần lực trấn áp bệ hạ làm Thiên
Đạo nổi giận. Ngài ấy dùng thần uy khiến hạ thần trở nên bộ dạng chật vật như
bây giờ.
Hắn quả thật không có nói láo. Từ lúc hắn xuất hiện cho đến khi tiểu An ngất
xỉu, hắn luôn luôn giữ bộ mặt cao cao tại thượng, người ngợm sạch sẽ chỉnh tề,
không có chút bụi bẩn nào chứ đừng nói là máu me. Nhưng bây giờ, miệng hắn thì
phụt máu, cả người y phục thì bầy nhầy, mái tóc bạc thẳng dài giờ đây rối loạn
một đoàn.
- Thật sự do ta làm?
Cảm nhận không có chút sai trái nào trong lời nói của Tiêu Thiên, tiểu An hơi
buông lỏng tinh thần. Nhưng hắn là ai, làm sao hắn không rõ, chỉ là một kẻ bần
hèn lót đáy xã hội, làm sao có được Thiên Đạo sủng ái. Hắn tiếp tục mở miệng
ngờ vực.
- Nhưng ta là một kẻ đầu đường xó chợ, làm sao là một thiên tử được? Ta biết
là tên Dục Tông kia bất tài vô dụng, sẽ có người diệt hắn, nhưng ngươi cũng
đừng có lầm lẫn chứ?
Hắn hít một hơi rồi nói.
- Niệm tình ngươi bị ngu, ta có chút khuyên nhủ, nếu có lòng tiêu diệt hôn
quân thì im lặng mà làm, cũng đừng có nhận người bậy bạ, khéo bị diệt cả nhà
đấy.
Tiểu An thấy người trước mặt biểu hiện như vậy, tự nhiên cảm thấy vô cùng đồng
cảm. Hắn biết tên hôn quân Dục Tông đê tiện, hèn hạ, độc ác đến mức nào, người
người căm phẫn nhưng không làm gì được. Ông nội của hắn cũng chết trên tay tên
ác tặc này. Nhưng hắn phải nhịn, hắn quá nhỏ bé, không thể lãnh đạo một đội
quân thiện chiến như ông nội để tiêu diệt tên Dục Tông cẩu hoàng đế được. Thế
nhưng đồng cảm là vậy, hắn lại không muốn dây dưa gì với tên lạ mặt này nữa.
Tiêu Thiên ngẩn người, hắn không hiểu “thiên tử” trước mặt hắn nói cái gì, hắn
mới tỉnh lại cách đây vài tuần, không gặp ai ngại trừ bầy yêu thú cho nên
không hiểu gì về thời thế hiện tại.
- Bệ hạ, người nói gì vậy?
- Ta không đùa nữa nhé, cút khỏi nơi này, niệm tình ngươi bị ngu nên ta không
tính sổ. Cút ngay!
Vừa nói tiểu An vừa đẩy Tiêu Thiên ra khỏi cửa, tiện tay ném luôn viên ma
thạch vào đầu hắn. Đóng sầm cửa một cái kèm theo tiếng càu nhàu, thân ảnh tiểu
An biến mất sau cánh cửa gỗ hương bỏ lại Tiêu Thiên đang ngẩn ngơ ôm cục u
trên đầu do viên ma thạch rơi trúng.
- Ơ…