Người đăng: mranex
Thấy tiểu An ngẩn người ra một hồi, Tiêu Thiên cười cười, hắn cố tình để lộ ra
một luồng ngạo khí ngút trời cùng vẻ mặt tự mãn đến thần sầu. Chợt, tiểu An và
tiểu Lang quay mặt nhìn nhau, rồi cười nghiên cười ngã:
- Tiểu Lang, ngươi có nghe không… ha ha ha… thằng ngáo này vừa nói gì thế…
- Gâu gâu… gâuuuuu
Một người một sói nằm lăn quay dưới đất, ôm nhau mà cười. Mặt Tiêu Thiên lúc
này xịt ra một đoàn mây đen. Hắn đường đường là một thừa tướng, dưới một người
mà trên vạn người, trong đất Đại Việt này, chỉ có đồ của Long Quân là hắn
không dám đụng, còn lại tông môn, giáo phái nào có món đồ hắn thích đều phải
dâng ra, bất kể là Tiên Bảo hay bảo vật trấn phái. Còn ai nghe xong danh tự
Bạch Quỷ, nhìn thấy mái tóc dài bạc trắng đều lui ra trăm thước, quỳ rạp mà
run sợ. Còn lúc này hắn chỉ lấy một cái bánh rẻ tiền, lại bị nhận là ăn trộm
và phải chặt tay, khi hắn nêu tên ra thì bị đem làm trò cười. Quá mất mặt, quá
mức mất mặt, hắn không nhịn nổi nữa rồi.
- Câm miệng cho ta!
Hắn buông ra một ít uy áp linh hồn, định hù dọa tiểu An một lúc. Hắn biết tuy
lúc này hắn chỉ còn một chút sức lực nhưng hồn phách vẫn dư sức làm một tên
không có chút linh khí, không có chút ba động linh hồn phải quỳ xuống.
Linh hồn uy áp vừa tỏa ra thì không khí xung quanh căn phòng rung động mãnh
liệt. Trước khi bị vị đại năng kia giam vào ma thạch bí ẩn kia, hắn là kẻ mạnh
thứ nhì Đại Việt, luận võ công, linh khí, linh hồn, cho đến các học thuật khác
như luyện đan, luyện khí, không gì hắn không giỏi. Nhưng giờ hắn chỉ tỏa ra
được một ít sức mạnh mà không hiểu lí do vì sao.
Tiểu An bị linh hồn uy áp tấn công, mặt nhăn lại, mồ hôi chảy đầm đìa trên
mặt, hắn liếc qua tiểu Lang đang nằm sấp mặt trên sàng, cúi đầu trước tên Tiêu
Thiên kia. Hắn nhìn thẳng vào Tiêu Thiên bằng cặp mắt giận dữ.
- Muốn ta quỳ, ha ha ha, sao ngươi không quỳ đi.
Tiêu Thiên giật nảy mình nhìn lại tên tiểu tử trước mặt như nhìn thấy quỷ. Hay
cho một tên không có chút sức mạnh mà lại có thể chống cự được uy áp mà hắn
phóng ra. Lúc nãy là hắn thấy tên này vô tri nên mới chỉ hù dọa, còn lúc này
dám thách thức hắn thì hẳn không chỉ là quỳ. Tiêu Thiên lập tức tăng cường uy
áp. Tiểu Lang nằm một bên chỉ còn ẳng ẳng được vài tiếng.
- Để xem tiểu tử ngươi oai được bao lâu.
- Tên khốn…!
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của Tiêu Thiên, tiểu An vẫn chưa gục ngã,
đầu gối của nam tử hán là vàng, chỉ quỳ phụ mẫu, quỳ trời quỳ đất chứ không
thể quỳ trước người khác. Hắn cắn răng, gồng người lên chịu đựng.
Sắp không chịu nổi, hắn lung lay một chút rồi ngả người qua một bên ngất xỉu.
- Ha ha, cứ tưởng thế nào, nhưng tiểu tử ngươi cũng khá đấy, ta chỉ…
Vừa nói vừa bước đến tiểu An, chợt cơ thể nằm xỉu trên đất tỏa ra một luồng
sáng hoàng kim sắc, cứ như một tiểu mặt trời soi sáng cả căn phòng làm Tiêu
Thiên bật ngửa, té bẹp xuống đất, hắn nhanh chóng đưa tay lên che mặt rồi nhìn
qua nguồn sáng.
- Tiểu tử, ngươi…
Tiểu An đứng dậy, cả người hắn lúc này được bao bọc trong một quần sáng, chợt
cái miệng mở ra, mang theo một uy áp kinh khủng chấn động không gian, làm cho
Tiêu Thiên phun ra một ngụm máu nhỏ.
- Ngươi!
Tiên Thiên hoảng loạn nhìn người tỏa sáng trước mặt. Không phải là hắn không
có linh khí và linh hồn rung động sao, làm sao lại có uy áp kinh khủng như thế
này. Loại sức mạnh này chỉ có người sở hữu pháp tướng như vua một nước mới có
thể thôi. Hắn đã từng nhìn thấy pháp tướng của Long Quân, nhưng không có sức
mạnh kinh thiên động địa như loại này.
Một âm thanh cổ xưa, đầy uy nghiêm của bậc đế vương bật ra từ miệng tiểu An,
âm thanh này làm Tiêu Thiên nhớ về Long Quân, khi ngài đứng ở Thiên Điện trong
buổi chầu đầu tiên.
- Nghiệt súc! Ngươi dám khi quân phạm thượng!
Dưới uy áp không thể chống lại của vầng sáng kia, Tiêu Thiên chỉ có thể quỳ
rạp người trên đất mà không dám ngẩn đầu lên, mùi sàn gỗ hương xộc vào mũi hắn
giúp hắn tỉnh táo phần nào.
- Tiền bối người là ai? Ta đã làm gì sai mà khiến người tức giận như vậy?
Một luồng sóng uy áp lại phóng ra từ thân người phát sáng kia.
- Câm miệng, bản thân là thần tử, thề với trời bảo vệ thiên tử, vậy mà dám
khi quân phạm thượng. Tội này ngươi nói với ta phải làm thế nào?
Hắn hiểu, vô cùng hiểu, bản thân là thừa tướng Đại Việt làm sao hắn không
hiểu, khi quân phạm thượng là tội nặng nhất của một vương triều. Nhưng hắn
không thể hiểu được, hắn đến cùng đã làm việc gì để mang tội danh này. Hắn cắn
răng trả lời:
- Thưa tiền bối, tru di cửu tộc, thân treo cấm thành, làm gương trăm họ.
Tiểu An hừ lạnh.
- Ta cố ý để ngươi sống lại, nhằm phò tá thiên tử, thuận theo thiên đạo,
không ngờ nghiệt súc ngươi lại không biết lớn nhỏ, khi quân phạm thượng.
- Nhưng thưa tiền bối, thiên tử là?
Tiểu An lại tiếp tục phóng một luồng uy áp khổng lồ vào người Tiêu Thiên làm
hắn phúng ra một ngụm máu.
- Ngươi ngu bẩm sinh sao?
Tiêu Thiên nằm rạp dưới đất, không một chút phản kháng. Hắn đã minh bạch ý của
luồng sáng kia. Thiên tử trong lời của vị kia chính là tên ngu dân nhỏ bé
trước mặt hắn. Lúc nãy hắn tung ra linh hồn uy áp kia vào người tên này, làm
vị thần bí kia nổi giận.
- Ý ngài là…
Tiểu An lần nữa mở miệng, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Thiên.
- Niệm tình việc lớn, ta tha cho ngươi lần này, còn dám khi quân, chết!
Hắn gằn giọng vào chữ chết, làm Tiêu Thiên sởn tóc gáy, chữ chết này là thật,
sát cơ cùng với khí tức tử vong cũng là thật.
- Tiếp theo làm gì để giúp thiên tử, cũng là tự thân ngươi tiếp tục, bổn tọa
đi đây.
Nói rồi, một cột sáng kinh thiên động địa xuất hiện từ thân tiểu An phóng
thẳng lên, phá hủy nóc nhà rồi chiếu thẳng lên trời. Một con rồng vàng từ mi
tâm hắn uốn lượn quanh cột sáng rồi xông thẳng lên chín tầng mây. Nhìn thấy dị
tượng này, Tiêu Thiên giật mình, hắn đã nhìn thấy nó từ trước, một lần duy
nhất trong suốt một ngàn năm tuổi thọ của hắn.
Đây là Thăng Long Cửu Thiên, dị tượng xảy ra khi Long Quân trở về Thăng Long
Đài ở Hoàng Thành Thăng Long. Sau khi hắn cùng Long Quân thống nhất Vô Tận Đại
Lục trở về Hoàng Thành, dùng pháp tướng thiên địa thông cáo thiên hạ thì giữa
thăng long đài xuất hiện một cột sáng bắn thẳng lên trời, cùng một đại long
uốn lượn theo cột sáng rồi xông thẳng lên cửu thiên. Vì sự kiện lần đó nên
hoàng thành được đặt tên là Thăng Long.
Nhưng dị tượng lúc đó cũng không bằng lần này. Lần này quá phô trương, quá
kinh khủng, quá mạnh mẽ.
Sau khi hoàng kim đại long xông thẳng cửu thiên, cột sáng mờ dần rồi biến mất.
Để lại Tiêu Thiên ở đây với vô cùng vô tận suy nghĩ hiện lên đầu.
Nam Kinh, Đại Việt Dục Tông ba mươi bảy.
- Thăng Long Cửu Thiên, thiên tử thuận thiên. Thiên tử xuất hiện, thiên tử đã
xuất hiện rồi! Mau, mau tìm ra ngài, mau tìm thiên tử!
Một lão giả ngồi ở hành lang phủ đệ bỗng dưng hét lên hoảng loạn.
Tây Cương, Đại Việt Dục Tông ba mươi bảy.
- Thăng Long, nhưng tại sao lại ở đó? Mau, mau điều tra một chút.
Vô Tận Đại Lục
Một bóng người khổng lồ ngồi trên mặt biển, bị vô tận sóng dữ đập vào người,
dù lung lay nhưng lại không ngã, vẫn cứ vững như bàn thạch. Chợt, nàng mở mắt,
nhìn thẳng về phía Đông.
- Thăng Long, Đại Việt, đến lúc rồi sao?