Người đăng: mranex
Nguyễn An ra sức lắc lắc hòn đá kì lạ kia, còn tiểu Lang ngồi xổm một góc,
giương đôi mắt buồn rầu nhìn đống bánh nướng bị ăn dở. Để có được đống bánh đó
nó đã phải làm nũng tiểu An mấy ngày trời thì hắn mới chịu mua cho nó. Nó còn
định bụng sẽ để dành nhâm nhi sau khi xơi đống thịt Thất Vị Trư thơm ngon, ai
mà ngờ một cái còn chưa liếm đã bị người ta ăn gần hết.
Dù có lắc hòn đá kia tới mức nào thì cái tên ăn vụng kia cũng nhất quyết không
ra. Chợt, tiểu Lang chồm tới ngoạm lấy hòn đá rồi đặt nó vào giữa hai răng
nanh của mình.
Tiểu Lang hưởng ứng bằng vài tiếng hú mừng rỡ, nó sẽ trả thù kẻ dám ăn trộm
bánh của nó. Nguyễn An vừa dứt lời, một làn khói trắng liền từ viên đá bay ra
ngoài, hóa thành hình dạng tên ăn trộm khi nãy.
Không biết tình thế hiện tại là sao, ai đang đe dọa ai, vừa xuất hiện, hắn đã
chỉ thẳng mặt tiểu An.
Đưa ma thạch cho con ấu lang này cắn, ngươi không sợ nó ăn cả ngươi à?
Ý ngươi là sao? Ta còn chưa hỏi tội dám vào đây mà không xin phép nhé?
Trong nháy mắt, tên trộm vươn tay cốc đầu tiểu An một cái đau điếng.
Có đần cũng vừa thôi chứ, giống chó này mà ăn được ma thạch thì dã tính
dâng cao, mất đi ý thức, hiểu không hả?
Làm cái gì vậy?
Tiểu An tức giận đạp một cái về phía tên kia, nhưng hắn dễ dàng né được.
Không võ kỹ, không linh lực, không học vấn, đúng là một tên ngu dân.
Câm cho ta!
Hắn ghét nhất là bị người khác gọi là ngu, khi bị động chạm lập tức có phản
ứng. Hắn lập tức bổ nhào tới tên kia, thi triển vài ba món võ mà hắn học trộm
được ở võ đường nội thành. Hằng ngày hắn cũng có luyện võ như bao người, chỉ
là võ ăn trộm thì không thể nào mạnh mẽ gì được, chỉ đủ dùng để chạy trốn,
đánh đấm với lũ côn đồ trong thành thôi.
Trước mặt hắn lúc này là thanh niên tóc bạc ăn vụng bánh, nhìn hình thể thì
giống một công tử bột, nhưng mà thân pháp nhanh nhẹn, dứt khoát, mỗi lần cốc
đầu tiểu An đều chính xác không thể né đi đâu được. Hai người cứ vờn nhau hết
vòng này đến vòng khác, tiểu An thì rượt, tên kia thì chạy, thỉnh thoảng hắn
còn quay lại cốc đầu tiểu An.
Sau khi rượt đuổi mấy chục vòng, tiểu An dừng lại thở hổn hển không ra hơi,
kết thúc trò đuổi bắt, hắn đã thua thậm tệ, thậm chí còn nhận thêm quà khuyến
mãi là một vài cục u trên đầu.
Hắn tiện tay gõ thêm một cái. Tiểu An đã kiệt sức, chẳng còn hơi đâu mà cãi,
hắn nằm vật ra sàn, hít lấy hít để mùi gỗ hương để hồi sức.
Ta hỏi thật này, ngu dân, ngươi nhìn mái tóc này mà không biết ta là ai
sao?
Ai thì kệ cả nhà ngươi. Ta chỉ biết ngươi chui vào nhà ta lúc không người,
ngươi là trộm. Và trộm thì phải bị chặt tay.
Hắn giật mình rồi mỉm cười.
Ai ra cái luật đó thế?
Là ta.
Vậy ai thi hành?
Là ta.
Vậy ai chấp hành?
Là ta.
Ha ha ha, đúng là luật rừng.
Tên trộm cười lớn một hồi. Tiểu An trừng mắt nhìn hắn.
Ngươi rõ ngu, sống trong rừng thì dùng luật rừng là chuẩn rồi.
Cũng đúng.
Nghe qua màn đối đáp giữa hai người, tiểu Lang bình thường rất hiểu tiếng
người cũng ngả đầu sang một bên ra vẻ khó hiểu, nước dãi nó chảy ròng ròng
trên hòn đá kia.
Một tên trộm bị bắt quả tang đang đứng hiên ngang trước mặt chủ nhà, còn luôn
mồm mắng chủ nhà là kẻ ngu, một tên chủ nhà nằm duỗi người bất lực, không bắt
được tên trộm, không đuổi được hắn chạy mà thậm chí còn bị hắn chửi ngu. Một
cảnh tượng kì lạ.
Vào vấn đề chính, ngươi không biết ta là ai?
Vào vấn đề chính, ngươi có nhận tội là mình đã ăn trộm mấy cái bánh không?
Ta hỏi ngươi trước, nói mau.
Ta là chủ nhà, nói mau.
Và thế là họ bắt đầu đấu khẩu...
Màn cãi tay đôi của hai thanh niên đã bị chặn đứng bởi tiếng hú đầy uy lực của
tiểu Lang. Nó liên tục sủa inh ỏi, chân thì đập lên sàn nhà, ra vẻ rất tức
giận, có lẽ nó tức giận khi bị bỏ qua một bên. Rồi nó ra hiệu cho tiểu An nói
trước.
Con khỉ già kia, ngươi ăn trộm phải không?
Ừ, rồi sao?
Trả tiền đây, trả rồi ta tha cho ngươi.
Ta không có tiền.
Nguyễn An suy nghĩ một hồi rồi đập hai tay vào nhau.
Được, nếu ngươi không có tiền, ngươi phải làm người hầu cho bọn ta.
Ngươi có bị ngu không? Một người như ta vì vài cái bánh phải làm người hầu
cho thứ ngu dân như ngươi sao?
Vậy thì trả tiền đây, không thì ta kêu tiểu Lang cắn nát viên đá của ngươi.
Tiểu Lang gầm gừ hùa theo, nó dùng chân cọ cọ vào viên đá đang kẹp giữa hai
cái răng nanh sắc lẻm. Sở dĩ hắn ra điều kiện này vì hắn thấy tên trộm kia có
lẽ sợ hàm răng của tiểu Lang.
Mặt ngươi hiện rõ chữ ngu kìa, nó cắn vào là ta và ngươi đều thăng thiên
đấy.
Sợ quái gì, tiểu Lang nhỉ?
Chú sói khổng lồ gật đầu liên hồi. Ngẫm nghĩ một hồi, tên kia nói.
Nếu ngươi biết ta là ai, ngươi có dám nhận ta làm người hầu không?
Ngươi là cái thá gì? Lão Dục Tông ta còn chả thèm bỏ vào mắt.
Dục Tông là ai?
Tiểu An đắc chí, từ nãy đến giờ bị hắn chửi là ngu, bây giờ mới có cớ để phản
kháng lại hắn.
Bây giờ ai là ngu dân đây? Đến cả cẩu dâm hoàng đế Lê Dục Tông mà còn không
biết, ha ha ha.
Ý ngươi tên đó là vua?
Chứ sao nữa, ngươi từ trên trời rơi xuống sao?
Mặt hắn đột nhiên nghiêm túc hẳn ra.
Ngươi chắc chứ?
Chắc, lão cẩu ấy còn giết cả ông nội ta mà.
Ngươi biết tình hình hiện tại của Tử Hồ không? Bây giờ nó ra sao?
Đột ngột chuyển đề tài làm Nguyễn An cũng hơi bối rối, nhưng tên hiện ra vẻ
nghiêm túc làm hắn không thể nào đùa cợt được nữa, chắc là tên này có vấn đề
gì đó khúc mắc, giúp đỡ hắn một chút cũng không sao. Sau một hồi vắt hết kí ức
từ những câu chuyện của ông nội, Thiên Minh, kinh nghiệm của bản thân, hắn trả
lời.
Tên tóc bạc nhào tới siết chặt lấy hai cánh tay tiểu An.
Đây có phải là Đại Việt không? Hả?
Đúng là Đại Việt, đau đấy.
Là Đại Việt tại sao lại có vua khác, tại sao Tử Hồ ta dành cả tuổi trẻ khai
phá lại biến mất, tại sao?
Cảm nhận sức mạnh truyền vào hai cánh tay, tiểu An có chút đau đớn. Hắn cốc
đầu tên kia một cái rồi đẩy hắn ra. Biết mình mất bình tĩnh, hắn lập tức buông
tiểu An ra.
Ngươi cứ như trên trời rớt xuống ấy, vậy rốt cuộc ngươi là ai?
Ta là Tiêu Thiên, thừa tướng Tiêu Thiên của Đại Việt, là người phò tá Lạc
Long Quân thống nhất thiên hạ, thường được gọi là Bạch Quỷ Thừa Tướng.