Người đăng: mranex
Đi sâu vào rừng một, khuất khỏi tầm mắt của mọi người Tinh Cương thành, tiểu
An mới thôi giả vờ kêu cứu, giẫy dụa. Thật ra con sói yêu thú to lớn đang
ngoạm hắn chính là bạn của hắn. Nghe lời, tiểu Lang nhả hắn xuống, le lưỡi ra
thở hồng hộc như một con chó con.
Ngày ấy, chú Thiên Minh dẫn hắn chạy trốn tới Tinh Cương thành để trốn khỏi
cuộc truy sát lần đầu của Lê Dục Tông, hắn đã nhặt được một con sói con đang
hấp hối ở bìa rừng. Vốn lúc đó tâm hồn còn trẻ thơ, lại thấy nó đang gặp nguy
hiểm giống mình nên hắn bất chấp sự phản đối của Thiên Minh mà nhặt tiểu Lang
theo. Hắn thật sự cũng không hiểu tiểu Lang thuộc giống yêu thú gì, chỉ thấy
càng ngày nó càng to lớn, càng ngày càng hiểu tiếng người. Những tưởng cuộc
đời đã yên ổn, không ngờ trong đợt truy quét thứ ba, Thiên Minh bị trúng
chưởng dẫn đến nội thương, cả hai tuy rằng trốn thoát nhưng bảy ngày sau thì
Thiên Minh chết, hắn phải sống với tiểu Lang trong rừng để đề phòng Dục Tông
truy tìm tàn dư khởi nghĩa.
Trong rừng, không một yêu thú nào dám tấn công ổ của tiểu Lang, ngược lại tiểu
Lang còn săn đủ thứ yêu thú, hắn thì thường vào thành trộm cướp của mấy tên
địa chủ tàn ác với dân rồi mua nhu yếu phẩm này nọ, cứ thế cả hai nương tựa
vào nhau mà sống đến tận bây giờ. Gần đây thì hắn còn thường hay ra lệnh cho
tiểu Lang giả vờ ăn thịt mình để chạy trốn khỏi đám đánh thuê, chiêu này khá
là hiệu quả giống hôm nay.
Hắn mỉm cười vuốt ve mũi tiểu Lang. Thịt Thất Vị Trư là thứ ngon nhất khu rừng
này, lại càng dễ săn, tiểu Lang chỉ cần đi săn chừng một hai canh giờ là đủ ăn
năm sáu ngày. Đúng như cái tên, tùy mỗi con sẽ có một trong bảy vị khác nhau,
nhiều khi có giống biến dị có cả hai ba vị phối hợp, theo hắn thì thịt heo này
ăn ngon nhất là khi nướng lên rồi chấm với tương bản địa của Tinh Cương thành.
Hắn có nghe dân gian đồn đại có tồn tại một con gọi là Trư Vương có cả bảy vị
hợp nhất, cực kỳ thơm ngon, nhưng cấp độ lại đạt đến Tam Phẩm yêu thú, phải là
Linh Sĩ đỉnh phong mới có khả năng săn bắt. Hắn với tiểu Lang dù là yêu thích
loại heo này nhưng không có cơ hội ăn.
Bình thường cả hai dùng cơm mua ở Tinh Cương và thịt yêu thú này nọ, nhưng mùa
này là mùa Thất Vị Trư xuất hiện rất nhiều nên ăn thịt thay cơm cũng dư sức.
Đi được một đoạn, hình như tiểu Lang nhớ ra cái gì đó liền ngoạm lấy áo hắn
kéo lại, đầu lắc lắc ra hiệu muốn nói gì đó.
Hắn vừa xoa xoa bụng mình vừa ra hiệu cho tiểu Lang. Tiểu Lang hú lên một
tràng rồi hú thêm nhiều tiếng nữa, nó còn dùng hai chân trước cào cào nguệch
ngoạc lên đất ra hiệu. Hắn ở chung với tiểu Lang đã lâu, hiểu được một chút
ngôn ngữ của nó nên cố gắng dịch.
Hắn tiếp tục cố gắng dịch ngôn ngữ sói của tiểu Lang.
Hiểu hết câu chuyện mà tiểu Lang kể, cứ tưởng là nó đào được rương vàng bạc
châu báu gì đó, ai dè là một cái cục gì đó chỉ to bằng cái lỗ mũi nó, nếu đó
là vàng bạc thì cũng chỉ khoảng một hai lượng, chả đủ làm cái gì cả. Hắn nhéo
tai tiểu Lang một cái rồi bước về nhà của cả hai. Tiểu Lang uất ức khó chịu,
tru lên một hai tiếng rồi cụp tai xuống, lủi thủi bước theo hắn.
Tiểu An từ lâu đã sống một mình trong rừng, một phần vì hắn sợ Dục Tông đuổi
cùng giết tận, một phần vì tiểu Lang. Nhiều lúc hắn muốn vào sống trong thản,
được học võ, dễ dàng mua sắm nhu yếu phẩm, nhưng hắn không thể bỏ mặc tiểu
Lang trong rừng, nhưng tiểu Lang mà vào thành thì nguy hiểm khó lường.
Tuy ở trong rừng nhưng hắn là một người khá giỏi trong việc xây dựng, từ những
thứ có sẵn trong rừng, hắn có thể xây nên một căn nhà ấm cúng cho mình, một
cái ổ êm ấm cho tiểu Lang. Nhưng căn nhà nhỏ này không hề bình thường, cả hai
đi khắp rừng tìm gỗ hương về lót sàn, mái thì dùng vỏ thiết mộc mà lợp, ấm mùa
đông mà mát mùa hè. Ổ tiểu Lang thì được làm từ gỗ hương, lót trong ổ là mười
mấy tấm lông Lưu Ly tiểu hồ yêu cực kỳ êm ái. Nhiêu tấm lông đó nếu đem bán
thì đủ để làm giàu ở một số thành thị Đông Xương quận. Hai đứa này mà dời nhà
ra đường lớn Tinh Cương thành có khi người ta lại tưởng nhà giàu mới nổi nào
đó.
Hắn về tới nhà, vung tay gạt chốt cửa ra rồi bước vào. Vừa mở cửa, hương thơm
ấm nồng của gỗ hương xộc vào mũi hắn, mặt hắn giãn ra một chút để tận hưởng.
Mùi gỗ này là hắn cùng tiểu Lang chọn lọc khắp rừng đông này rồi mới mang về
lắp vào, vừa khiến ổn định cơ thể, sảng khoái tinh thần, cực kỳ có lợi cho sức
khỏe. Bình thường vừa vào nhà tiểu Lang cũng hít vài hơi như hắn, nhưng hôm
nay nó khom người xuống, răng nanh lộ ra y, miệng phát ra tiếng gầm gừ âm ỉ,
tư thế hệt như tư thế săn mồi của họ nhà sói.
Thấy biểu tình của nó, hắn cũng khom người xuống thấp một chút, căng mắt ra mà
quan sát xung quanh. Tiểu Lang tiếp tục gầm gừ trong họng, tiến từ từ vào nhà.
Nhà của hai đứa chia làm hai phòng, phòng hắn thì nhỏ nằm bên trái, còn tiểu
Lang to nằm bên phải, kẹp giữa hai phòng là một hành lang nhỏ. Hắn thi triển
tuyệt chiêu siêu trộm của mình, bước nhè nhẹ đến cửa phòng tiểu Lang. Hắn biết
phòng hắn có khóa cơ quan chỉ có hắn mới mở được, người Tinh Cương không hề
biết mở, cho nên chỉ có phòng tiểu Lang là không có khóa mà thôi. Tiểu Lang
thì dùng bản năng của mình, từng bước nhẹ như lông hồng đi vào.
Hắn đứng trước cửa phòng tiểu Lang nghe thấy tiếng nhai bánh nướng nhồm nhoàm
liền biết là có người đột nhập. Liếc mắt qua tiểu Lang, cả hai khẽ gật đầu rồi
tung cửa bay thẳng vào.
Đứng im!
Ngao!
Hắn hét lớn, tay rút ra một con dao nhỏ, tiểu Lang cũng gầm lên, vuốt tay răng
nanh đều nhú dài ra.
Trong phòng lúc này là một nam thanh niên mái tóc bạc trắng, mặt mày thanh tú,
mũi cao, mắt phượng mày ngài cực kỳ tinh tế. Từ đầu đến chân phát ra một tầng
hào quang khó hiểu. Hắn đang ăn vụng một cái nướng của tiểu Lang, vừa nhìn
thấy một người một sói nhảy vào, hắn giật mình nuốt trọn cái bánh làm mắt mũi
trợn trắng, tay bóp cổ, tay đấm đấm vào ngực, nhìn vô cùng tức cười.
Ngươi là ai, hả?
Em... ực... lộn nhà...
Rồi hắn hóa thành một làn sương trắng mỏng manh rồi chui vào trong một hòn đá
trong ổ tiểu Lang. Lúc này tiểu Lang mới ư ử trong cổ, ý nói “Đã bảo mà không
nghe”.