Tỉnh Giấc


Người đăng: mranex

Tiểu An bật dậy dưới ánh nắng mặt trời rọi thẳng vào phòng cùng với tiếng chim
líu lo chào ngày mới. Ngồi một hồi lâu, hắn cảm nhận cơ bắp có chút mỏi mệt,
có chút khát khao được hoạt động. Cố gắng lục tìm trí nhớ, hắn không nhận ra
mình đã ngủ bao lâu rồi, còn trong tâm trí hắn, giấc mộng kia chỉ kéo dài chưa
đến một đêm.
Sau một hồi lâu bất động, hắn duỗi chân ra, đặt một bước xuống sàn để tìm lại
cảm giác đi lại. Chân vừa chạm nền đất lạnh, một luồng điện bắn thẳng từ điểm
giao của chân hắn với mặt đất lên tận sâu trong não hải. Nó không gây đau cho
hắn, ngược lại là một cảm giác khoan khoái đến kỳ lạ. Hắn bỏ một chân còn lại
xuống, cảm giác kia lại một lần nữa lặp lại. Ngồi tịnh dưỡng một chút cảm nhận
năng lượng kì lạ kia, tiểu An bắt đầu buông người xuống để bước đi, ban đầu có
hơi loạng choạng, nhưng sau hai ba bước thì đã vững vàng trở lại, năng lượng
kia gia trì giúp hắn không cảm thấy mệt mỏi sau nhiều ngày không ăn uống.
- Năng lượng thật thần kỳ.
Sau khi đi dạo một hồi trong phòng, hắn cảm thấy bản thân như một chú chim mới
thoát sổ lồng, có thể bay nhảy đến mọi phương trời. Chợt hắn nhớ ra chuyện đã
hứa với Tiêu Thiên, liền vội vàng cầm một bộ quần áo sạch rồi phi thẳng đến
nhà tắm, cước bộ cực kỳ nhanh chóng.
Tắm rửa sạch sẽ và thay vào cơ thể một bộ quần áo mới, tiểu An cước bộ chậm
lại tiến đến phòng Tiêu Thiên. Tuy nhiên, phòng Tiêu Thiên ở cách đại sảnh
Tiêu gia chỉ hơn hai mươi bước chân, vì vậy tiểu An chợt trông thấy phía trong
đại sảnh có một người nam tử to cao đang bắt nạt Tiêu Phi và Tiêu Phỉ, xung
quanh còn hơn hai mươi người đang đập phá nhà hắn.
- Dừng tay!
Tiểu An hét lớn rồi long hành hổ bộ bước tới đại sảnh. Nghe tiếng hét oanh
động cả một vùng kia, Trình Kim, Tiêu Phi Tiêu Phỉ cùng toàn bộ những người
thợ của Vạn Sự Điếm lập tức dừng tay, hướng nơi thanh âm vừa phát ra mà ngoái
đầu nhìn. Đến chỗ Trình Kim đang đứng, hắn đanh mặt, trầm giọng.
- Ngươi là ai mà dám đến đây giương oai diễu võ?
Rồi tiểu An hướng Tiêu Phi cùng Tiêu Phỉ, nói.
- Không phải sợ, có ta ở đây, không ai có thể hại các ngươi.
Bất chợt Tiêu Phi cười rộ lên, đôi mắt híp lại như một đường chỉ, nó quay qua
nói với Trình Kim, người hiện tại đang đứng hình trong giây lát.
- Trình thúc thấy chưa, gia chủ là oai phong vô lượng, thần võ anh minh.
- Đúng vậy, gia chủ là oai phong nhất nơi này.
Tiểu An nghe hai tiểu tử nói vậy, mặt có chút khó hiểu giãn ra, hai tên này bị
bắt nạt mà còn cười đùa với người kia. Hắn ra lệnh.
- Hai đứa qua đây.
Trình Kim thoát khỏi trạng thái đứng hình, vội chắp tay cười nói.
- Hóa ra là Tiêu gia chủ, hân hạnh hân hạnh, chỉ là tại hạ cùng hai đứa nhóc
đùa vui, không có ý mạo phạm.
- Đúng vậy gia chủ, Trình thúc là người tốt.
Tiểu An nghe vậy, không khỏi ngẩn người, hỏi tiếp.
- Vậy những người đang phá nhà chúng ta là ai?
Tiêu Phỉ vội lắc lắc hai bàn tay.
- Đó là người của Trình thúc, sư phụ thuê họ về để sửa nhà ạ.
Nhận ra được sự thật, tiểu An gật đầu, buông lỏng phòng ngự đi rồi hỏi Tiêu
Phi.
- Sư phụ ngươi hắn đang ở đâu?
- Bẩm gia chủ, sư phụ về phòng rồi ạ.
Nghe vậy, hắn ôm quyền chào Trình Kim một cái rồi bước về phía phòng Tiêu
Thiên.
- Được, vậy ta đi đây. Trình huynh, thứ lỗi đã làm phiền.
- Không có gì, không có gì.
Thấy bóng lưng tiểu An rời khỏi, Trình Kim thở phào một phen.
- Gia chủ các ngươi thật sự rất bá đạo đấy.
Tiểu An đến trước cửa phòng Tiêu Thiên, tay gõ cửa ba tiếng rồi lùi lại chờ,
không lâu sau cửa đã mở ra, thân ảnh Tiêu Thiên xuất hiện sau cửa.
- Bệ hạ.
Hắn gật đầu một cái rồi bước vào trong, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.
- Ngươi cho người sửa nhà cho việc gì vậy?
- Bước đầu cho kế hoạch của thần, nhưng nó sẽ không phải bước đầu nếu bệ hạ
không biến mất mấy ngày liền.
Tiểu An lúc này mới thở dài.
- Ta ngủ bao nhiêu ngày rồi?
- Tổng cộng là ba ngày ba đêm.
Tiêu Thiên ngồi bên cạnh pha trà. Tiểu An xoa xoa trán nói.
- Ta không giấu gì ngươi, mấy hôm nay ta mơ thấy một mộng cảnh, rất chân thực
và thu hút khiến ta không tỉnh lại được.
Vừa rót trà ra chén nhỏ, Tiêu Thiên vừa nói.
- Mộng cảnh cũng không quá xa lạ với người tu luyện Đế Vương chi đạo. Chính
Long Quân cũng đã rơi vào mấy lần. Tuy là có chút nguy hiểm, nhưng lợi ích rất
lớn.
Tiểu An hỏi dò.
- Ngươi nói một chút, lần đầu Long Quân rơi vào mộng cảnh, lấy được thứ gì?
Tiêu Thiên ngước đầu lên, mặt đâm chiêu một chút rồi ngập ngừng nói.
- Có lẽ, là khả năng cảm nhận địa linh khí. Ta thấy ngài ấy không thích mang
hài, chỉ ra trận mới cưỡng ép đeo vào.
- Địa linh khí?
Tiêu Thiên tiếp tục trầm ngâm.
- Trên là thiên, dưới là địa, quy luật mãi không đổi, linh khí cũng vậy, trên
là thiên linh khí, dưới là địa linh khí, người bình thường chỉ cảm thụ được
thiên linh, do nó bao la bát ngát, dung hòa cùng dưỡng khí.
Ngắt quãng một chút, hắn nói tiếp.
- Còn địa linh, chỉ nuôi dưỡng thực vật, tồn tại ẩn dấu dưới lớp đất dày, quá
khó để cảm thụ được. Mà người tu luyện Đế Vương chi đạo như ngài, trên đội
trời cao, dưới đạp đại địa, mắt bễ nghễ mà ngắm nhìn giang sơn, chuyện cảm thụ
được địa linh khí là vô cùng bình thường.
Tiểu An nghe nói như vậy, cảm giác mừng rỡ hiện lên trên mặt.
- Vậy là ta có thể hấp thụ địa khí để tu luyện?
- Địa khí, vốn là âm khí, nếu tu luyện nhiều quá sẽ dẫn đến nhập ma, thần
khuyên bệ hạ nên tu luyện dưới ánh nắng mặt trời, dung hòa thiên địa nhị khí.
- Được, ta hiểu rồi. Còn chuyện ngươi nhờ ta làm, ta đi đây.
Tiểu An thoải mái đứng dậy rời khỏi phòng Tiêu Thiên. Tâm tình hắn đang rất
thoải mái, tuy trong mộng cảnh trải qua vô cùng vô tận không gian khác nhau,
khắc nghiệt có, nguy hiểm có, nhưng hắn lại nhận được một khả năng vạn người
có một, cảm nhận và hấp thụ địa linh khí. Có được địa linh khí dung hòa cùng
thiên linh khí sẽ khiến cơ thể cân bằng về âm dương, một đường tiến thẳng mà
không gặp khó khăn gì. Vậy mới thấy sức mạnh kinh hồn của thiên cấp thánh giai
công pháp, chỉ mới một chút da lông đã có biến hóa kinh người.
Trong mộng cảnh, tiểu An còn có một chút cảm ngộ khác về Đế Vương chi đạo, môn
công pháp này không chỉ đem lại công năng đặc dị cho bản thân hắn mà còn có
thể giúp linh khí trong thể nội của hắn tinh thuần hơn, giúp việc vận chuyển
linh khí trong cơ thể êm xuôi và thoải mái hơn. Có lẽ hắn cần phải nghe Tiêu
Thiên giảng giải về môn công pháp này thêm nếu muốn trở nên mạnh hơn, còn bây
giờ hắn phải hoàn thành việc của mình, mua về cho Tiêu Thiên mấy phần dược
liệu và đi dò hỏi một chút về đường làm ăn của Lưu gia.


Đại Việt Thiên Đế - Chương #24