Trình Kim Vạn Sự Điếm


Người đăng: mranex


  • Sư phụ, người có chuyện gì cần bọn con làm?
    Thấy Tiêu Thiên thong thả ngồi xuống bàn ở đại sảnh, Tiêu Phỉ không chút chậm
    chạp vừa phục vụ trà vừa hỏi. Thổi nhẹ ly trà, Tiêu Thiên cười nói.

  • Không cần khẩn trương, đều ngồi xuống đi.

  • Dạ.
    Vâng lời Tiêu Thiên, cả hai huynh muội ngồi xuống ghế nhỏ ở hai bên hắn, mắt
    ngước nhìn lộ ra chút ít vẻ hiếu kỳ.

  • Hai con còn nhớ chuyện hôm trước ta kể về Lưu gia chứ?
    Danh tự Lưu gia làm cả hai hiện lên vẻ mặt khó chịu, chúng xuất thân từ tầng
    lớp thấp kém nhất xã hội, dĩ nhiên những chuyện bất nhân bất nghĩa của Lưu gia
    làm chúng vô cùng ghê tởm.

  • Dạ nhớ rõ.

  • Đừng thể hiện ra mặt như vậy.
    Tiêu Thiên lắc đầu một cái rồi xoa đầu hai thiếu niên.

  • Chúng ta là người làm việc lớn, dễ dàng hiện nét mặt chẳng khác nào tự sát.

  • Vâng, sư phụ.
    Nghe Tiêu Thiên dạy bảo, biểu tình cả hai trở nên hòa hoãn hơn đôi chút, tuy
    nhiên vẫn còn nét khó chịu dễ nhìn thấy được. Tiêu Thiên trầm ngâm.

  • Còn nhớ thì tốt, ta bây giờ không tiện ra ngoài, nên ta cần hai con làm
    chút việc.
    Tiêu Phi gãi đầu, ánh mắt chăm chú.

  • Sư phụ cứ nói, con sẽ làm mọi thứ giúp đỡ cho gia chủ.

  • Đúng vậy, con sẽ đi với đại ca.
    Tiêu Thiên cười cười, xoa đầu hai thiếu niên rồi rút trong tay áo ra một chút
    ngân phiếu đặt lên bàn.

  • Các con biết nơi nào có thể trang trí phòng ốc nhà cửa chứ?
    Tiêu Phỉ lanh lợi gật đầu, môi nhỏ cong cong.

  • Con biết, ở giao dịch phường có một cửa hàng như vậy, nhưng sư phụ định làm
    gì?
    Tiêu Thiên nhìn quanh một chút.

  • A Phỉ, a Phi, cả hai cầm số tiền này, đi thuê người đến đây cho sư phụ, bào
    là nhà chúng ta cần phải trang trí đẹp một chút.

  • Vâng thưa sư phụ.
    Tiêu Phi nhanh chóng lấy ngân phiếu trên bàn cho vào túi nhỏ, cúi chào Tiêu
    Thiên một cái rồi nhanh chóng dắt Tiêu Phỉ chạy như bay ra khỏi Tiêu gia.

  • Hai đứa nhỏ này…
    Tiêu Thiên nhìn theo hai người rời khỏi, không khỏi thở dài một tiếng. Rồi hắn
    đả tọa thân thể, nhắm mắt tĩnh thần, tiếp tục nghiên cứu đan đạo truyền thừa
    từ Đan Các.
    Chưa đầy một canh giờ, Tiêu Thiên cảm nhận có hơn hai mươi người lần lượt nối
    đuôi nhau kéo đến trước cổng Tiêu gia, hắn liền đình chỉ nghiên cứu, thu lại
    tinh thần rồi mở mắt, lẳng lặng nhìn ra cổng lớn.

  • Sư phụ, chúng con về rồi.
    Đại môn mở ra, Tiêu Phi chạy đằng trước kêu lớn, bỏ lại đằng sau là Tiêu Phỉ
    cùng mười mấy người đang mang đủ loại dụng cụ sửa chữa, trang trí đi theo sau.
    Tiêu Thiên bước ra khỏi đại sảnh đường, hướng đến trước hàng người đang tiến
    vào, hướng về phía hai huynh muội đang đứng sát mình hỏi.

  • Những người này là?

  • Là người của Vạn Sự Điếm, họ chuyên làm những việc như lau dọn nhà cửa,
    trang trí phòng ốc, cắt tỉa cây cảnh hay dắt thú cưng đi dạo họ cũng nhận.
    Nghe vậy, Tiêu Thiên hướng tới đám người kia, chắp tay chào một cái rồi hỏi.

  • Cho ta hỏi, trong các người ai là người dẫn đầu?
    Tiêu Phi nhanh nhẹn lại gần một người rồi quay lại nói với Tiêu Thiên.

  • Sư phụ, đây là Trình thúc, đại ca của họ. Trình thúc, đây là sư phụ con,
    cũng là đại trưởng lão của Tiêu gia.
    Người họ Trình kia nghe Tiêu Phi giải thích như vậy trong lòng hắn cũng đỡ
    khúc mắc. Vốn lúc nãy hai tiểu tử này đến Trình Kim Vạn Sự Điếm của hắn yêu
    cầu trang trí cùng dọn dẹp nhà cửa mà nằng nặc đòi thật nhiều người, hắn đã
    cảm thấy có gì đó không ổn, không phải vì Tiêu Phi liên tục quấy rầy còn Tiêu
    Phỉ đưa ra một xấp ngân phiếu không nhỏ thì hắn đã không đến đây, đến khi thấy
    được biệt viện to lớn này và nghe giới thiệu về Tiêu Thiên, hắn không còn nghi
    ngờ gì nữa, tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn còn chút kỳ lạ, tại sao Tiêu Thiên
    trông thì còn trẻ nhưng mái tóc lại bạc trắng như thế. Hắn vừa định bước ra
    một bước chào hỏi thì Tiêu Phỉ nói nhỏ với hắn.

  • Cẩn thận sư phụ con đấy, ông ấy già lắm rồi.
    Họ Trình kia chấn kinh, thì ra không phải là người trẻ tuổi bị bệnh kín, mà là
    một lão quái vật lâu năm trẻ hóa. Cẩn thận lựa chọn từng câu từng chữ, hắn
    chắp tay chào lại Tiêu Thiên rồi nói.

  • Hóa ra đại trưởng lão Tiêu gia, tại hạ Trình Kim, đến từ Trình Kim Vạn Sự
    Điếm, được hai đồ đệ của ngài gọi đến đây, không biết có thể giúp gì được?
    Tiêu Thiên gật đầu, cười nói.

  • Hai đứa nó làm đúng là ý ta chỉ thị, hiện tại nhờ Trình điếm chủ giúp ta
    sửa sang nơi này một chút, làm cho nó trở nên đẹp như mới.
    Họ Trình cười ha hả trả lời.

  • Đại trưởng lão yên tâm, đây là nghề của bọn ta, ta cam đoan sau khi hoàn
    thành sẽ đáp ứng được nhu cầu của trưởng lão.
    Tiêu Thiên mỉm cười, chắp tay một cái.

  • Được, ta tin tưởng Trình huynh. A Phi, A Phỉ, hai đứa trông nom chỗ này, sư
    phụ về phòng.

  • Dạ.

  • Dạ sư phụ.
    Tiêu Phi Tiêu Phỉ hai huynh muội đồng thanh cất tiếng. Tiêu Thiên quay người
    rời đi trước câu nói của Trình Kim.

  • Huynh đệ, bắt tay vào làm việc thôi.
    Mười mấy người lần lượt gật đầu một cái rồi xách trên tay đồ nghề của mình mà
    tỏa ra mỗi người một góc bắt đầu làm việc. Ai ai cũng có việc riêng, một đại
    hán thì đang tìm ra một chút chỗ mục trong cột trụ, tay gõ gõ để xác định độ
    hư hại rồi đổ một chất lỏng đặc sệt vào đó, một người khác thì đang leo lên
    mái nhà, chỉnh lại một số viên ngói lệch vị trí, phía trong sân thì một đại
    hán lực lưỡng đang gỡ từng viên gạch bị sứt mẻ lên rồi thay thế chúng. Tất cả
    bọn họ đều hoạt động một cách nhịp nhàng, sửa từng lỗi từ dễ nhìn thấy như
    tróc sơn, sứt mẻ cho tới kín đáo như tổ mối, sụt đất, mà trục tâm của hệ thống
    này chính là vị Trình Kim kia, hắn ta sai sử hết người này tới người khác,
    liên tục không ngừng nghỉ, làm cho mọi người không có một chút thời gian nghỉ
    mà phải liên tục hoạt động một cách tích cực nhất.
    Tiêu Phi đứng một bên quan sát, không khỏi trầm trồ.

  • Trình thúc thật sự rất oai.

  • Thật sao? Nhóc con có thích trở thành một người như ta không?
    Nghe Trình Kim hỏi vậy, tiểu tử Tiêu Phi lắc đầu nguầy nguậy.

  • Thúc có oai phong, nhưng không bằng gia chủ và sư phụ.

  • Nhắc mới nhớ, ba người các ngươi ở một nơi rộng như vậy, không khỏi quá
    đáng sao?
    Trình Kim có hơi thắc mắc, một già hai trẻ như Tiêu gia mà lại chọn mua một
    căn biệt viện lớn như vậy, quả thực rất kì lạ. Tiêu Phỉ lắc đầu.

  • Không phải, là bốn người, gia chủ, sư phụ và huynh muội bọn con.
    Hắn nghe tiểu nữ tử trả lời như vậy, không khỏi buột miệng hỏi tiếp.

  • Sư phụ thì ta thấy rồi, còn gia chủ đâu? Hắn không phải là một lão già ham
    ngủ chứ?
    Động tĩnh lớn cỡ này, nhiều người như vậy vào nhà mà không thấy gia chủ đâu,
    khó hiểu lại gia tăng gấp mấy lần.

  • Gia chủ đúng là đang ngủ.
    Lần này Tiêu Phi gật đầu, cười nói.

  • Vậy hai già hai trẻ sống ở nơi này thật quá rộng phải không?
    Tiêu Phi cười nói với Trình Kim.

  • Trình thúc lại sai rồi, gia chủ còn rất trẻ, chỉ hơn con vài tuổi thôi.
    Nhưng lại mạnh không kém sư phụ đâu.
    Tiêu Phỉ mau chóng hùa theo đại ca.

  • Đúng đúng, sư phụ phải cung kính rất nhiều với gia chủ.
    Trình Kim lúc này ngẩn người, hắn lại đang bị hai đứa nhóc con chọc ghẹo. Một
    người mang danh gia chủ, võ công lại mạnh mẽ không kém gì lão bất tử đại
    trưởng lão, lại còn hay ngủ nhiều, vậy không phải là rất già sao? Nhéo tai
    Tiêu Phi một cái, Trình Kim khó chịu nói.

  • Tiểu tử, gạt ai hả? Gia chủ của ngươi mà chỉ hơn ngươi vài tuổi, ngươi cho
    ta là trẻ lên ba sao?


Đại Việt Thiên Đế - Chương #23