Mộng Cảnh


Người đăng: mranex

Chương 22:
Sau khi rời khỏi phòng Tiêu Thiên, tiểu An bị Tiêu Phi và Tiêu Phỉ bắt đi tắm
rửa cơm nước, xong xuôi hết mọi thứ mới tha cho hắn đi ngủ. Sau một ngày dài
quá nhiều chuyện xảy ra với môi trường mới, tiểu An có chút chưa thích nghi
tốt đâm ra có chút mệt mỏi nên vừa mới đặt lưng lên giường, cơn buồn ngủ nhanh
chóng ào tới ôm trọn lấy hắn.
Sau nhiều đêm trằn trọc vì quá khứ, vì hận thù, vì những câu tự vấn bản thân,
hắn đã có một đêm ngon giấc, có lẽ chỉ có cơ thể là thấy vậy. Hiện tại, linh
thức của hắn đã bị triệu hồi tới một nơi kì lạ, một đạo đài bằng thứ gì đó
trong suốt, nhìn xuống thấy được vô tận thiên hà, phía trên thì hoàng kim vân
vụ dạo quanh, khói hồng miên man bất tận, nơi này hệt như chốn bồng lai tiên
cảnh.
Hắn ở đó, bình tâm, tĩnh lặng, cả người như hòa vào sương khói hư ảo của nơi
này. Chợt, tiếng trống hào hùng vang lên, đập thẳng vào trong tim trong óc hắn
làm hắn bừng tỉnh. Mở to đôi mắt của mình, hắn nhìn lên trên hoàng kim vân vụ,
liếc xuống dưới tinh hà bao la, hắn cảm nhận một cổ cảm giác thân thuộc tràn
về, một cảm giác mà chỉ khi ta hòa vào làm một với nó ta mới có thể cảm nhận
được.
Ta từng là ai, ta đã là gì, ta đã ở đâu, ta đã làm gì, ta mạnh mẽ như thế nào…
Rồi, trước đôi mắt mông lung của hắn, trong đám vân vụ tuyệt trần kia, một
thành trì uy nga tráng lệ hiện ra, vô cùng uy mãnh, vô cùng bá đạo, kinh diễm
tuyệt trần giữa nơi tinh không mờ ảo.
Một lá cờ tung bay phấp phới, một tiếng rồng ngâm nhè nhẹ não lòng.
Hắn nhắm mắt, hắn không thể nhớ, hắn không thể biết được bất cứ thứ gì. Khung
cảnh xung quanh lại biến ảo một lần nữa, lúc này không còn là tinh không vô
tận, không còn khói hồng của bồng lai tiên cảnh, lúc này chỉ là một nhà tre
xanh ngát, một căn nhà bé nhỏ giữa dòng thác hùng vĩ. Nơi đó lúc này là rừng
xanh mát rượi, đất đai ẩm ướt, cây cối tươi tốt, chim non réo mừng. Nơi đó lúc
này là thác ngâm trầm bổng, là tiếng sột soạt của chúng sinh. Một bức tranh
tuyệt cảnh, không gì có thể so sánh, một nhân gian tiên cảnh.
Nơi đó, có một lão già tóc bạc, một đám trẻ tóc đen, một nụ cười hiền lành,
nhiều nụ cười tươi sáng.
Quang cảnh lại thay đổi lần nữa. Một khoảng không tối tăm, u ám, mù mịt, không
thể xác định phương vị, không thể định nghĩa được thời không. Nó lớn mạnh, nó
lan tràn, không gì có thể ngừng nó lại. Rồi, một lần nữa hắn mở mắt, nhưng lần
này không phải tiếng trống hào hùng vang dội, mà là tiếng thét thất thanh,
tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng khóc nỉ non, tiếng cười man rợ, chúng hòa lẫn vào
nhau, kinh dị, ma mị, và vô cùng thu hút.
Không, không bao giờ, nhất định là không, không thể nào…
Mọi thứ dừng lại, không còn bất kì âm thanh, không còn bât kì tối tăm u ám,
lúc này đây, hắn đang ở đây, một căn phòng nhỏ, một thạch thất, không có gì
ngoài một bức tượng, bức tượng của một nam tử, ánh mắt lóe ra một tia hào
hùng, một tia oai vệ, một tia chấn nhiếp, một tia nhân từ, một tia quyết liệt.
- Thế nào?
- Không.
Hắn trả lời trong vô thức. Bức tượng thở dài, không hẳn là thở dài, mà là một
cơn gió thoảng. Rồi nó lại lặng im quan sát hắn, quan sát nhất cử nhất động,
không một chi tiết, không một thứ gì được phép bỏ qua.
- Khó, vô cùng khó.
Thanh âm bức tượng lại trầm bổng, không một bộ phận nào của nó cử động, tuy
nhiên có thể nghe được rõ ràng đến tuyệt đối.
- Thật.
Hắn mở miệng, đôi mắt khép hờ lại, không còn chú ý xung quanh, không chú ý đến
bức tượng, dần dần chìm vào quên lãng.
Ảo cảnh lại một lần nữa thay đổi, bức tượng biến mất, thạch thất biến mất,
không còn một chút gì vương vấn lại, kể cả những cơ gió thoảng nhẹ kia.
Hắn đang ngủ, nhưng không phải ngủ, hắn cần thức, nhưng cũng không phải là
thức.
Hắn hiện tại, đang ở trên một quảng trường lớn, một quảng trường tròn, rộng,
lớn, không vân vụ, không khí thế, không mạnh mẽ, không có bất cứ một thứ gì
đặc biệt, tuy nhiên nó lại đặc biệt, vì có hắn.
Đế Vương Chi Lộ, tuy dài mà ngắn.
Đế Vương Chi Lộ, tuy khó mà dễ.
Đế Vương Chi Lộ, tại thiên tại nhân.
Đế Vương Chi Lộ, tại võ, tại tâm, tại người nhận định.
Con đường của một đế vương, vô cùng gian nan khó nhọc, có bao nhiêu chông gai
cạm bẫy, có bao nhiêu hiểm nguy cần phải đối mặt, nhưng mà, nó lại vô cùng dễ,
chỉ cần một đạo ý niệm, chỉ cần một đạo cố chấp, chỉ cần một lòng tiến thẳng
là đã có thể bước đến tận cùng.
Con đường của một đế vương, không phải thiên có thể dẫn, mà thiên chỉ có thể
mở, không thể can dự vào, thiên có giới hạn của chính thiên, nhưng nhân không
phải thiên, nhân có vô tận con đường, nhân có vô tận đích đến, và nhân có thể
đi chứ không thể mở.
Hắn ở đây, cảm nhận từng câu từng ý, lý giải từng từ từng chữ. Hắn ở đây, hòa
làm một với thiên, hòa làm một với vân vụ, hòa làm một với tinh hà, hòa làm
một với thác thiêng, hòa làm một với sâm lâm hoang dã.
Hắn mở mắt, đứng đó mà ngước nhìn thiên địa, theo tầm mắt hắn, thiên địa trào
dâng, từng tầng từng lớp, nối đuôi nhau mà mở rộng đến vô cùng vô tận. Này là
thiên, có vân vụ, có thiên khí, này là địa, có sâm lâm, có sơn phong, có sâm
lâm, có suối thác.


  • Sư phụ, gia chủ đã ngủ ba ngày ba đêm rồi ạ.

  • Đúng vậy, sáng nay đã là ngày thứ tư rồi.
    Tiêu Phi Tiêu Phỉ không ngại gọi cửa rồi lôi Tiêu Thiên đang ngủ ngon lành đến
    trước cửa phòng tiểu An. Hắn không khỏi khó chịu.

  • Hai đứa nhỏ này, không biết ta đang ngủ hay sao?

  • Nhưng mà sư phụ, gia chủ ngủ nhiều quá, nhỡ có chuyện thì sao?
    Tiêu Phi véo tai Tiêu Phỉ.

  • Ngươi cái nha đầu này, không nói gở không chịu được sao?

  • Huynh đánh muội…
    Tiêu Phỉ mếu máo chạy ra sau vạt áo Tiêu Thiên, hắn lắc đầu khổ sở.

  • Thôi im lặng chút, đế ta xem sao.
    Nói rồi hắn phóng ra một dòng tinh thần lực tinh thuần thâm nhập vào trong
    phòng. Mấy hôm nay được tịnh dưỡng thoải mái, cộng thêm công pháp ổn định tinh
    thần lực của Đan Các, Tiêu Thiên đã khôi phục được không ít sức mạnh. Hắn nhắm
    mắt định thần, theo dõi từng chuyển động nhỏ nhất trong phòng tiểu An, lúc này
    làm hắn bất ngờ một điểm, có một tầng hoàng kim khí bao bọc tiểu An bên trong.
    Tiểu An nằm trong bọc khí đó không những không có chút tổn hại nào mà ngược
    lại khí tức càng lúc càng cường thịnh. Thấy vậy, Tiêu Thiên không khỏi mừng
    rỡ, liền thu lại tinh thần lực. Hắn mở mắt ra, cười nói.

  • Gia chủ hiện đang có một chút kỳ ngộ, không được quấy rầy nữa, nghe rõ
    chưa?
    Tiêu Phi gãi đầu, mặt lộ ra ngơ ngác, hỏi.

  • Kỳ ngộ là gì hả sư phụ?

  • Là những thứ chỉ có mong, không có cầu được, trong đời hiếm gặp một lần.
    Lúc này Tiêu Phỉ ồ lên.

  • Giống như Lục sắc linh thạch vậy.
    Tiêu Phi thì gật gù trước ý kiến của muội muội, còn Tiêu Thiên thì lắc đầu một
    cái, rồi bước đi, hai người thấy sư phụ rời khỏi, cũng không ở lại nữa mà nối
    đuôi theo sau.

  • Sau này đi theo sư phụ, lục sắc linh thạch không khác cát bụi bao nhiêu. Đi
    thôi, ta cần giao cho hai đứa chút việc.


Đại Việt Thiên Đế - Chương #22