Truyền Thừa Từ Đan Các


Người đăng: mranex


  • Ngươi đang ở phía trong Đan Các?
    Nghe được lời của Tiêu Thiên, tiểu An nổi lên một chút phấn khởi cảm giác, hắn
    vội vội vàng vàng ngồi xuống rồi dùng thần thức tiến nhập vào không gian Cửu
    Long Ngọc Tỷ. Xuyên qua một vùng không gian tối đen, tiểu An linh thức đã đặt
    chân lên nền đá, trước mặt hắn hiện tại là các công trình cổ xưa uy nghiêm.
    Một trong số các công trình đó, tòa tháp cao nhất, Đan Các đang tỏa ánh sáng
    lung linh, không còn ảm đạm màu sắc như lần trước hắn đến.
    Tiểu An đến trước cửa Đan Các định nhìn ngó một chút, nhưng hắn vừa mới tới
    bậc tam cấp thì cửa lớn Đan Các chợt mở ra, hai hàng đèn lồng bậc tam cấp bừng
    sáng lên như chào đón chủ nhân trở về.
    Bước vào bên trong, tiểu An nhìn sơ qua xung quanh một chút rồi cất tiếng gọi.

  • Tiêu Thiên, ngươi đang ở đâu?
    Không có ai trả lời, lúc này hắn mới nhìn kỹ, hiện tại hắn đang ở chính là đại
    đại sảnh của Đan Các, kiểu bố trí, các vật dụng cùng hoa văn trang trí tản mát
    ra một cổ không khí vô cùng cổ xưa. Những thứ này làm tiểu An có cảm giác như
    đang sống ở một thời kì cổ xưa nào đó.
    Tiểu An chưa bao giờ được tiếp xúc với nghệ thuật luyện đan, tuy nhiên hắn đã
    tiếp xúc với nhiều loại dược liệu và đan dược, nhưng kể từ khi hắn cảm nhận
    không khí nơi này thì những loại kia chẳng khác gì rác rưởi. Không khí bên
    trong đan các mang theo một mùi dược liệu thơm nhẹ nhàng nhưng có một năng
    lượng gì đó từ từ bồi dưỡng cơ thể, tiểu An có thể cảm thấy rõ ràng kinh mạch
    thứ sáu đang khô cứng của mình có một chút hé mở. Tiểu An không khỏi cảm thán.

  • Dược khí thật thần kì!
    Tìm quanh đại sảnh một hồi không thấy một chút tin tức của Tiêu Thiên, hắn mệt
    mỏi thả người ngồi xuống chiếc ghế giữa đại sảnh. Bất chợt, thân ảnh Tiêu
    Thiên xuất hiện dưới một luồng sáng màu trắng bạc chiếu thẳng từ giữa trần
    phòng xuống đất. Nhìn thấy thân ảnh kia, tiểu An mắt sáng lên hỏi.

  • Tiêu Thiên, là ngươi sao?
    Quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt Tiêu Thiên hiện lên một tầng mừng rỡ nói.

  • Bệ hạ, thần đã được ngọc tỷ chấp nhận, thần đã nhận được truyền thừa của
    Đan Các.

  • Thật sao? Hiện tại ngươi đã là luyện đan tông sư rồi?
    Tiêu Thiên lắc đầu, hắn khổ sở cười nói.

  • Tuy là truyền nhân của Đan Các, nhưng thuật luyện dược của thần chỉ tăng
    lên khi thực lực bệ hạ tăng lên.
    Tiểu An mỉm cười đỡ hắn đứng dậy.

  • Không sao không sao, đó là chuyện lâu dài, ngươi không sao là tốt. Chúng ta
    nên ra khỏi đây thôi.

  • Vâng.
    Tiểu An tâm niệm khẽ động, Cửu Long Ngọc Tỷ liền cảm ứng được, đưa cả hai băng
    qua khoảng không đen tối rồi quay trở lại phòng Tiêu Thiên. Đã về đến nơi,
    tiểu An cũng không muốn nói gì nữa, liền định rời đi, nhưng chợt Tiêu Thiên
    cất giọng.

  • Sau khi nhận truyền thừa, thần không biết nên làm gì tiếp theo, nên đã nghĩ
    ra một cách để giúp bệ hạ đánh bại Lưu gia.
    Nghe như vậy, tiểu An đứng khựng lại rồi xoay người chăm chú nhìn Tiêu Thiên.

  • Ngươi nói một chút, là cách gì?

  • Bệ hạ bình tĩnh, ngồi xuống một chút.
    Tiểu An gật đầu, bước đến ghế lúc nãy rồi ngồi xuống, ánh mắt chăm chú.

  • Hiện tại, với thế lực của Lưu gia, chúng ta không thể động chạm được, bệ hạ
    còn quá yếu, thần thì không tiện ra mặt.

  • Đúng vậy, nếu chỉ dựa vào ngươi, mãi mãi ta không phát triển được.
    Nghe Tiêu Thiên phân tích, tiểu An cũng gật gù tán thành. Chuyện ở đời, dù có
    khăn ra sao, dựa vào bản thân nên là chủ yếu.

  • Chỉ có một mặt mà chúng ta có thể thoải mái động chạm mà không sợ chúng
    phản công, thậm chí thần có thể ra mặt nếu chúng vọng động.

  • Ý ngươi là?
    Tiêu Thiên lấy một tờ giấy khác, vừa ghi chép vừa nói.

  • Đó chính là kinh tế, và kinh tế chính của Lưu gia chính là dược.
    Ghi chú gì đó xong, Tiêu Thiên đưa tờ giấy cho tiểu An. Tiểu An cầm lấy, đọc
    qua thì thấy đây chỉ là mấy vị dược liệu đơn giản có thể tìm thấy rất nhiều ở
    thành ngoại. Tiểu An khó hiểu hỏi.

  • Đây là gì? Ta thấy chỉ là những vị thuốc bình thường ở thành ngoại.

  • Đúng là vậy, Tiểu Linh Thảo, Diệp Am Linh Chi là những thứ vô cùng bình
    thường, nhưng thông qua luyện dược đạo của Đan Các thì nó sẽ không bình
    thường.
    Tiêu Thiên mỉm cười bí ẩn. Hắn càng nói càng làm tiểu An tăng thêm một tầng
    sương mù.

  • Ngươi nó rõ một chút, chỗ này ta không hiểu lắm.

  • Dựa vào dược tính của hai thứ dược liệu bình thường đó, thần có thể luyện
    chế một phương thuốc có khả năng tẩy luyện cơ thể võ giả, cố bản bồi nguyên.
    Thậm chí…

  • Thậm chí gì?
    Thấy Tiêu Thiên ngập ngừng, tiểu An vội hỏi.

  • Có thể giúp bằng hữu của bệ hạ thoát thai hoán cốt, mở ra một cuộc đời mới.

  • Kì diệu như vậy!
    Tiểu An chấn kinh, một loại thuốc như vậy quá mức thần kì, vừa có thể cải tạo
    thân thể võ giả, vừa có thể giúp một kẻ tàn phế như Châu Trung mà có thể trở
    lại làm một con người bình thường, kì thật khó có thể tin tưởng được. Phải
    biết một loại thuốc luyện thể, dù là đẳng cấp thấp nhất thì giá của nó vàng
    bạc không thể sánh được, mà phải dùng đến linh thạch, muốn tranh đoạt đến tay
    ít nhất là trong túi phải có lục sắc linh thạch mới có thể có tư cách tranh
    với người khác.
    Tiểu An có chút thất thần nhìn Tiêu Thiên, miệng không nói nên lời.

  • Phương thuốc đó có thật?
    Nhìn thấy biểu tình của tiểu An, Tiêu Thiên không khỏi cười một tiếng.

  • Đúng là có thật, Đan Các truyền thừa, kì diệu là đương nhiên. Nhưng vì dược
    liệu chất lượng quá thấp, chỉ có thể cho Linh Sĩ trở xuống sử dụng.
    Hắn ngừng lại một chút, ngẫm nghĩ gì đó rồi nói tiếp.

  • Nhưng không sao, chỉ cần như vậy là đủ đánh chết Lưu gia nhỏ bé này rồi.
    Tiểu An nghe vậy cũng không khỏi mỉm cười, hắn ngả người thoải mái ra lưng
    ghế.

  • Ừm, chuyện này ta tin tưởng ngươi, nói cho ta biết, ta cần phải làm gì?
    Tiêu Thiên vuốt vuốt cằm.

  • Bệ hạ còn phải luyện công đề thăng thực lực, việc này không nên ảnh hưởng
    đến người nhiều.
    Rồi hắn trầm ngâm phân phó.

  • Bệ hạ người chỉ cần tìm hiểu một chút về việc làm ăn của Lưu gia như nguồn
    dược liệu ở đâu, giá cả thế nào, dùng phương thức nào thanh toán, vân vân. Chỉ
    cần như vậy là đủ.

  • Ngươi chắc chắn?
    Tiêu Thiên gật nhẹ đầu, cười nói.

  • Bệ hạ cứ yên tâm, thần đã từng đồ diệt biết bao nhiêu tông môn lớn nhỏ,
    hiện tại một Lưu gia nho nhỏ này không làm khó được Bạch Quỷ thần.

  • Được, ta tin tưởng ngươi. Chuyện kia cứ để ta tìm hiểu. Cũng trễ rồi, ta về
    phòng dùng cơm. Ta đi đây.
    Nghe Tiêu Thiên khẳng định vậy tiểu An cũng tin tưởng phần nào, hắn gật đầu
    rồi đứng dậy định bước ra. Chợt Tiêu Thiên nhớ ra gì đó, vội vàng gọi tiểu An
    lại.

  • Bệ hạ, thần còn quên một chuyện. Đơn thuốc mà thần đưa, bệ hạ dùng tất cả
    tiền này mua, được bao nhiêu phần thuốc thì hay bấy nhiêu.

  • Được.
    Chụp lấy túi tiền Tiêu Thiên quăng cho mình, tiểu An khép cửa phòng lại rồi
    bước ra sảnh lớn. Lúc này ở đây đã có sẵn Tiêu Phi và Tiêu Phỉ đứng chờ.

  • Gia chủ, người mau dùng cơm, cơm sắp nguội hết rồi.

  • Gia chủ người cũng mau đi tắm, nước cũng sắp lạnh hết rồi.
    Tiểu An cười khổ, xoa đầu hai thiếu niên rồi rảo bước theo sau.


Đại Việt Thiên Đế - Chương #21