Người đăng: mranex
Tiêu Thiên sắc mặt âm trầm nói.
- Thần không rõ ý của Long Quân là gì, nhưng thần có cảm giác có chuyện gì đó
không ổn.
Ngập ngừng một chút, hắn lại nói.
- Nhưng không sao, thần sẽ cố tìm hiểu rõ, người chỉ cần cẩn thận chút là
được. Lại nói, chuyện bệ hạ ở võ đường như thế nào?
Tiểu An mới sực nhớ ra lí do mà hắn đến đây, liền nói.
- Được ta sẽ cẩn thận. Ta thuận lợi vượt qua, lại không để lộ quá nhiều lực,
cho nên không ai chú ý.
Hắn gõ gõ lên bàn, sắc mặt có chút âm lãnh.
- Ta đến gặp ngươi để nói về một chuyện khác.
Tiêu Thiên ngồi ngay ngắn, hỏi.
- Chuyện gì làm bệ hạ bận tâm?
- Ta có một người bằng hữu ở thành nội này, hắn đã từng giúp đỡ ta rất nhiều,
tuy nhiên gần đây hắn lại bị người ta ám hại, vừa mất đi hồng nhan tri kỉ, còn
bị đánh tàn phế, bây giờ chỉ có nằm yên một chỗ trên giường.
Tiểu An lần lượt kể lại mọi chuyện của Châu Trung cho Tiêu Thiên nghe. Nghe
xong, không khỏi nổi giận, Tiêu Thiên sắc mặt cũng trầm xuống, tay không đập
xuống bàn nhưng lại bóp chặt tay vịn ghế.
- Đáng chết, cả Lưu gia lẫn lũ quan lại u nhọt này, tất cả đáng chết.
Tiển An thở dài một hơi, nhìn vào xa xăm.
- Ta cũng đã nổi giận giống ngươi, tuy nhiên sau khi nghe một chút về thực
lực Lưu gia thì ta không dám vọng động.
- Bệ hạ, người nói một chút về chúng?
Tiêu Thiên tò mò hỏi.
- Nhà họ Lưu có nhiều võ giả, chúng lại còn có gia chủ thực lực Linh Sư trung
kỳ, lại còn có quan hệ với Tinh Cương Đường, thật sự có bản lĩnh.
- Bệ hạ còn tin tức khác không?
Tiểu An nói tiếp.
- Còn, mặt khác Lưu gia thu mua dược thảo trong thành rồi bán cho thành khác.
Đó là kinh tế chính của Lưu gia.
Chợt Tiêu Thiên cười lên một tiếng làm tiểu An giật mình. Hắn khó hiểu hỏi.
- Ngươi cười chuyện gì?
- Bệ hạ người muốn trả thù cho bằng hữu và trừng trị Lưu gia?
Tiêu Thiên vừa cười vừa hỏi. Tiểu An gật nhẹ đầu.
- Bằng hữu của bệ hạ hiện đang tàn phế?
Hắn tiếp tục hỏi.
- Đúng là như vậy.
- Tốt, tốt, đúng là thiên thời địa lợi.
Tiểu An khó hiểu, hỏi.
- Ngươi nói một chút, sao lại tốt?
Tiêu Thiên lại giở tờ giấy ghi chép nguệch ngoạc của mình ra rồi chỉ tay vào
mấy dòng chữ ở giữa.
- Trong những kí tự mà Long Quân để lại, thần chỉ mới dịch được một đoạn về
Đan Các trong Cửu Long Tỷ mà thôi, tuy nhiên, nếu khởi động được Đan Các, một
Lưu gia nhỏ bé không đủ chống lại chúng ta.
Tiểu An nghe vậy, tuy không giống những gì hắn mong đợi, nhưng hắn cũng vô
cùng tò mò về các tòa kiến trúc trong ngọc tỷ của mình.
- Ngươi nói cho ta một chút, nó có khả năng gì?
Tiêu Thiên chăm chú nhìn vào tờ giấy, nói.
- Đan Các có chứa vô cùng vô tận đan phương cùng luyện dược kỹ năng, tuy
nhiên chủ nhân của Cửu Long Ngọc Tỷ sẽ không thể dùng được.
Nghe tới đây, tiểu An sửng sốt.
- Sao lại như vậy? Ta là chủ nhân nhưng không được dùng?
Tiêu Thiên gật đầu, tiếp tục.
- Chỉ có thần tử sau khi đọc Thệ Ngôn Quân Thần, được Thiên Điện và thiên tử
công nhận mới có thể nhận được Đan Các truyền thừa.
- Thệ Ngôn Quân Thần?
Tiêu Thiên nhăn mặt một chút, dường như không đọc được chữ tiếp theo, hắn liền
ghé sát tờ giấy đến gần mình rồi tiếp tục đọc.
- Lời thề từ chính trái tim của thần tử trước sự chứng kiến của Cửu Long Ngọc
Tỷ, nếu thành công, nó sẽ tự công nhận và cho phép sử dụng một tòa kiến trúc.
Tuy vậy nếu thất bại, sẽ vạn kiếp không siêu sinh.
- Thì ra là vậy.
Tiêu Thiên thả tờ giấy xuống bàn, nhìn qua tiểu An.
- Nếu bệ hạ tin thần, xin hãy mang ngọc tỷ ra.
- Ngươi thật sự muốn nhận Đan Các truyền thừa? Nhưng nếu thất bại thì…
Hắn nhìn Tiêu Thiên hồi lâu, trong lòng có chút chấn kinh. Nhưng đáp lại câu
hỏi quan tâm của hắn là ánh mắt kiên định không có chút gợn sóng.
- Không vấn đề, nếu có chút tà tâm thì mới gặp phải Cửu Long trừng phạt, thần
tâm hướng bệ hạ, phò trợ người theo nghiệp lớn nên không việc gì phải sợ.
Quả đúng là vậy, Tiêu Thiên vốn không phải người thời đại này, hắn được một vị
đại năng đóng băng và cho sống lại để phò tá tiểu An, đã một lần hứng chịu uy
áp kinh hồn của vị đại năng kia hắn nào dám vọng động, tuy vậy hắn là một
trung thần của Đại Việt cổ, nay dù bị buộc phải đi theo người muốn chấn hưng
Đại Việt nhưng hắn lại không hề có một chút dị nghị.
Nghe được lời nói quả quyết ấy, cùng với hiểu biết của tiểu An về tên cuồng
“bệ hạ” Tiêu Thiên thì hắn vô cùng tin tưởng, hắn liền thúc dục não hải, chưa
đầy một hơi thở, Cửu Long Ngọc Tỷ đã ở trên tay hắn.
- Ngọc tỷ ở đây, ta tin ngươi.
Nói rồi hắn đặt ngọc tỷ lên bàn, mắt chăm chú dõi theo Tiêu Thiên. Tiêu Thiên
trông thấy ngọc tỷ, liền rời khỏi ghế, rồi quỳ một chân dưới đất, đầu cúi về
phía tiểu An. Hắn bắt đầu tuyên thệ.
- Thần, Tiêu Thiên, vốn là Thôn Thiên Ma Lang hóa hình nhân tộc, xin tuyên
thệ trước Cửu Long Ngọc Tỷ, sẽ phò trợ thiên tử đến hơi thở cuối cùng, xin
được chứng giám.
Từng câu từng chữ của Tiêu Thiên nói ra làm Cửu Long Tỷ đang nằm yên trên bàn
bỗng chốc trở nên lơ lửng giữa không trung. Tiêu Thiên vừa dứt lời, ngọc tỷ
rung động rồi bay đến trên đầu hắn rồi thả ra một luồng sáng màu trắng bạc bao
phủ lấy cả cơ thể. Tiểu An thấy ngọc tỷ cử động như vậy, không khỏi mừng rỡ
nói ra.
- Thành công rồi sao?
Bỗng Tiêu Thiên phát ra tiếng rên rỉ.
- A… cơ thể ta… a…
Luồng ánh sáng trắng bạc dần tan biến, tuy nhiên cơ thể của Tiêu Thiên cũng
biến mất theo. Tiểu An vội kéo hắn ra, nhưng tay tiểu An không chạm vào cơ thể
Tiêu Thiên mà là không khí.
- Tiêu Thiên!
Cửu Long Tỷ tự xoay vài vòng rồi quay trở lại não hải tiểu An. Còn tiểu An thì
đứng chết lặng ngay tại đó, Tiêu Thiên đã thất bại, và ngọc tỷ đã hoàn tất
trừng phạt, vạn kiếp không siêu sinh.
Bất chợt, trong đầu tiểu An vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Bệ hạ! Người có nghe thần không?
- Tiêu Thiên, là ngươi sao?
Nghe được thanh âm, hắn xoay người xung quanh tìm nguồn phát ra âm thanh kia.
- Đúng là thần, có lẽ thần đã thành công.
Giọng nói của Tiêu Thiên lại tiếp tục vang vọng.
- Nhưng ngươi đã chết, đã bị Cửu Long Tỷ trừng phạt mà.
Tiểu An khó hiểu trả lời, rõ ràng người đã tan biến ngay trước mắt hắn.
- Cả người thần vẫn lành lặn, không một chút vấn đề, thậm chí thần còn cảm
thấy vô cùng khỏe khoắn.
- Ngươi đang ở đâu?
- Có lẽ bệ hạ không tin, nhưng thần đang ở đại sảnh Đan Các!