Người đăng: mranex
Trên đường đi, tiểu An không ngừng suy nghĩ về Lưu Hiên cùng quan lại thành
nội cấu kết lẫn nhau hãm hại dân thường. Tuy nhiên vốn không ở thành nội
nhiều, hắn không biết nhiều về thế lực của Lưu gia cho lắm, vì thế, hiện tại
hắn không hướng trở về nhà mà rẽ vào một quán rượu đông đúc.
Quán rượu, là nơi tập hợp gần như đủ mọi thành phần của một khu vực sống, từ
bợm nhậu, võ giả, thường dân cho đến binh lính quan lại, mặt khác có thể đào
mọi thông tin trên trời dưới đất, miễn không phải quá bí ẩn.
Hắn đang đứng đây là Hồng Cương Lâu, quán rượu lớn nhất Tinh Cương thành nội,
tuy là quán lớn nhất nhưng đặc biệt là phục vụ cả khách quý lẫn người bình
thường.
Tiểu An đeo Tinh Võ Linh Nhẫn lên tay rồi bước vào, sau đó đến và ngồi xuống ở
một bàn thường dân đang có ba người trung niên nam tử đang uống lấy uống để.
Ba người ngước lên nhìn hắn một cách quái lạ.
- Tiểu tử, chuyện gì đây?
Thấy người lạ mặt ngồi vào bàn mình, tên ngồi giữa cất tiếng hỏi. Tiểu An đặt
tay phải lên bàn, lộ chiếc nhẫn của mình ra, hắn cười hỏi.
- Ta ngồi đây được không?
Ba tên kia cũng không phải kẻ ngu, vừa nhìn thấy Linh Nhẫn, cả ba đang có chút
men trong người đều phải tỉnh táo, vẻ mặt lo sợ hiện rõ ra ngoài. Một tên thấp
giọng, mặt có chút gấp gáp nói.
- Ba huynh đệ ta có mắt như mù, đại gia ngài đừng chấp nhất, chúng tôi đi
ngay, này là bàn của ngài.
Nói đoạn, cả ba lập tức cùng nhau đứng dậy định quay người rời đi. Tiểu An
phất tay.
- Chậm đã. Ta có chuyện muốn hỏi.
Vừa nghe thanh âm, cả ba run nhẹ một cái, cúi gầm mặt xuống bàn, tên ở giữa
đang cực kỳ căm hận bản thân lúc nãy quá lỗ mãng, ở Tinh Cương, võ giả địa vị
cực cao, một tên tép riu như hắn lại dám mạo phạm, hắn thực sự muốn đánh mình
một cái thật mạnh. Tên bên trái run run cất lời.
- Đại… đại gia… chúng ta đã xin… xin lỗi ngài rồi… tha chúng ta đi… nha…
- Không cần phải vội, ngồi xuống đã.
Tiểu An ra vẻ phật ý, tay gõ nhẹ xuống bàn một cái, ba tên kia thấy động lập
tức ngồi xuống, không dám cãi lời. Tiểu An lúc này mới quăng lên bàn ba viên
bạc trắng, cười nói.
- Không cần sợ, ta chỉ muốn biết một chút tin tức, ai nói tốt, ta thưởng.
Nhìn thấy ba viên bạc lăn trên bàn, ba tên trên đầu đều có chút mồ hôi, đại
gia à, ngài muốn cái gì bọn ta đều nói, không cần thưởng đâu. Tiểu An lại tiếp
lời.
- Nói cho ta nghe, ở thành nội, Lưu gia có thực lực ra sao?
Tên bên phải thức thời, lập tức phát biểu.
- Đại gia, Lưu gia ở thành nội là một phương thế lực, nếu phủ thành chủ và võ
đường xếp thứ nhất và hai, Lưu gia chắc chắn thứ ba.
- Mạnh như vậy.
Tên ở giữa gật đầu.
- Tiểu nhân nghe nói trong gia tộc có hơn ba mươi võ giả võ nghệ cao cường,
cao nhất là gia chủ Lưu Tâm, Linh Sư trung kỳ, lại có người làm việc cho võ
đường.
Tiểu An nhăn trán một chút.
- Tiếp theo, Lưu gia sinh sống ra sao?
Nhìn thấy sắc mặt tiểu An, cả ba tên thoáng sợ một phen, liền trả lời một cách
đầy đủ nhất.
- Lưu… Lưu gia chủ yếu là kinh doanh dược thảo, là đối tác làm ăn với một gia
tộc ở Hạ Kim thành, họ chủ yếu thu mua dược thảo từ thành ngoại và một số gia
tộc nhỏ thành nội rồi vận chuyển sang Hạ Kim.
- Đại gia à, đó là toàn bộ mọi thứ chúng tiểu nhân biết, đại gia tha mạng.
Lắc đầu một cái, tiểu An đứng dậy đẩy ba lạng bạc cho ba người kia.
- Đủ rồi, các ngươi cầm lấy.
Nói rồi hắn xoay người rời khỏi Hồng Cương Lâu. Sau khi ra khỏi cửa lớn, hắn
băng ngang dòng người, hướng biệt viện Tiêu gia mà trở về.
Trời đã sập tối, người qua lại cũng thưa thớt dần, đường lớn của Tinh Cương
thành được thắp sáng bằng những ngọn đèn lồng. Không mất bao lâu thời gian,
tiểu An đã về đến Tiêu gia, hắn thấy cổng lớn còn mở liền cảm thấy quái lạ,
chẳng lẽ đám người Tiêu Thiên đi đâu đó?
Hắn bước vào trong thì nhìn thấy Tiêu Phi Tiêu Phỉ hai huynh muội đang khoanh
chân ngồi trên đường, mắt nhìn chằm chằm vào cổng. Trông thấy tiểu An, cả hai
trịnh trọng đứng dậy ôm quyền.
- Gia chủ đã về.
- Chuyện… chuyện gì đây?
Khóe miệng tiểu An có chút co giật, hai tên nhóc này làm trò gì ở đây, đừng
nói là Tiêu Thiên bắt chúng làm vậy, tên này thật sự quá đáng. Tiêu Phi dõng
dạc nói.
- Là sư phụ căn dặn, nói phải chờ gia chủ về.
Tiêu Phỉ tiếp lời đại ca.
- Nước vẫn còn ấm, gia chủ tắm rửa một chút, sau đó tiểu nữ sẽ mang cơm đến
phòng.
Tiểu An cười cười lắc đầu, hắn cốc đầu mỗi tên một cái, tình cảnh này thật
giống với ngày xưa, khi hắn là thiếu gia nhà họ Nguyễn, cơm bưng nước rót,
người hầu tận tình chu đáo. Nhưng mà sống mười mấy năm bên ngoài, hắn đã sớm
không quen với việc này.
- Sau này không cần phải chờ ta như vậy. Nhưng mà tại sao hai ngươi không đi
theo sư phụ mà lại ở đây?
Hai huynh muội xoa đầu, mặt có chút ấm ức.
- Lão nhân gia ngài ấy nói có việc phải làm, không cho phép bén mảng đến gần.
Tiểu An mới gật gù, hắn cười nói.
- Được rồi, đi chuẩn bị một chút cơm cho ta, ta phải qua phòng hắn một chút.
Tiêu Phi và Tiêu Phỉ vội cúi đầu rồi nhanh chóng chạy đi chuẩn bị cơm nước,
Còn tiểu An thì bước tới căn phòng đang phát ra ánh đèn của Tiêu Thiên. Chắc
chắn là hắn đang nghiên cứu Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sợ làm tổn thương đến hai đứa
học trò của hắn nên mới đuổi chúng đi. Bảo đồ là một vật thần kì nhưng lại vô
cùng đáng sợ, có Tiêu Thiên và Cửu Long Ngọc Tỷ bảo vệ tiểu An mới được an
toàn, còn hao huynh muội Tiêu Phi Tiêu Phỉ không có bực này thần vật bảo vệ,
lại gần chỉ có đường chết.
Không nhanh không chậm, tiểu An kích hoạt Cửu Long Ngọc Tỷ, làm nó phóng thích
ra một luồng năng lượng uy nghiêm, bao phủ quanh bản thân tạo thành một tầng
sáng vàng nhạt, lúc này hắn mới tiến gần đến căn phòng kia.
- Tiêu Thiên.
Nghe được thanh âm, Tiêu Thiên trong phòng dứt sự chăm chú của mình ra khỏi
Sơn Hà Xã Tắc Đồ, hắn ngóc đầu lên, đáp lời.
- Bệ hạ, chờ thần một chút.
Nói rồi, hắn vẽ ra một vài pháp ấn, Sơn Hà Xã Tắc Đồ lập tức thu nhỏ lại thành
một cuộn giấy da bình thường. Thu lại bảo đồ, hắn mới nói.
- Đã không có chuyện gì, bệ hạ vào được rồi.
Tiểu An nghe vậy liền thôi không kích hoạt ngọc tỷ, tầng ánh sáng không còn
được duy trì dần tan mất, lát sau hắn đưa tay mở cửa rồi tiến vào bên trong.
Phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên lại hơi đơn sơ, chỉ có một tủ quần
áo, một giường ngủ, một cái bàn chữ nhật và vài cái ghế.
Ngồi xuống một cái ghế, hắn hỏi Tiêu Thiên đang đứng đằng kia.
- Ngươi lại nghiên cứu Sơn Hà Xã Tắc Đồ sao?
Nhìn thấy tiểu An đã ngồi, Tiêu Thiên mới ngồi xuống ghế. Hắn gật nhẹ đầu.
- Đúng vậy, lúc nãy thần có nhìn ra được một chút kì lạ bên trong bảo đồ.
- Thứ gì kì lạ?
Tiêu Thiên nghiêm mặt, đưa ra một tờ giấy ghi chép nguệch ngoạc.
- Sau khi dùng tinh thần lực dò xét một hồi, thần có thể cảm nhận được vị trí
của thiên tài địa bảo, tuy vậy lại không nhìn thấy được, tầng sương mù kia quá
lợi hại.
Hắn ngừng một vài giây rồi lại tiếp tục.
- Tuy nhiên có một chuyện kì lạ hơn. Khi thần cố ý dò tìm vị trí của bệ hạ,
thì bảo đồ lại gửi ra một số kí tự lung tung, sau một hồi lâu cố gắng diễn
giải thì có thể tạm dịch nó ra tờ giấy này.
Tiểu An cầm tờ giấy mà Tiêu Thiên đưa ra, nhìn trước nhìn sau rồi nói.
- Chữ này ta không đọc được. Nó có ý gì?
Tiêu Thiên cầm lại tờ giấy rồi giơ mặt có ký tự lên cho tiểu An xem.
- Đây là chữ cổ, không phải người sống ở thời đại thần thì không viết ra
được. Còn ở ngay vị trí này, là hình đại diện cho Cửu Long Tỷ thời xa xưa.
Hắn chỉ tay vào ký tự giống hình vuông ở cuối dòng đầu tiên.
- Theo như thần đoán, đây là bút tích của Long Quân, và câu đầu tiên ngài ấy
nói, là “Giải thích của ta về Cửu Long Tỷ”.
Tiêu Thiên ngừng lại, nuốt một ngụm khí lạnh rồi nói tiếp.
- Nhưng câu thứ hai lại là “Tuy nhiên, hãy cẩn thận nó”.