Người đăng: mranex
Hôm nay vừa biết kết quả thi, tuy không rớt nhưng làm ta quá thất vọng, bút
pháp ảnh hưởng câu chữ không trôi, mong đồng đạo không chê cười
Keng!
Một tiếng kẻng vang vọng giữa không trung, ngay lúc mà nén hương kia không
cháy nữa, mang tín hiệu cho hàng trăm người ở đây sơ tuyển đã kết thúc. Nghe
thấy tiếng kẻng, có người nhìn viên Trắc Thạch mà mỉm cười, có người gào khóc
gọi cha gọi mẹ, trong tiếng khóc có hoan hỉ tâm tình len lỏi vào, cũng có
người gục đầu xuống nền đá lạnh lẽo, khuôn mặt già đi mấy tuổi, không còn chút
khí sắc. Đối với một số người, đã gần hai mươi tám, tu luyện đến thế đã là cực
hạn, cả đời chỉ có thể làm tán tu, và hai mươi lượng vàng cũng không phải là
một số tiền nhỏ.
Vị áo bào màu đen kia vỗ tay hai cái, lập tức toàn trường yên tĩnh, sau đó ông
ta phát biểu.
- Sơ tuyển đến đây là chấm dứt, chúc mừng chín mươi vị đã vượt qua. Tuy nhiên
đây chỉ mới là sơ tuyển, không nên vội mừng. Một tuần sau tuyển chọn chính
thức, ta mong các vị chuẩn bị kỹ càng.
Rồi ông vung hai tay lên, ra hiệu cho mọi người đứng dậy, chuẩn bị giải tán.
Thấy vậy, mọi người cũng lục đục đứng dậy, chỉnh lại bộ dáng của mình rồi chắp
quyền trước mặt, đây là lễ cáo từ của một võ giả. Vị kia cũng nâng quyền,
thanh âm vang vọng.
- Mọi người giải tán, một tuần sau gặp lại.
Mọi người theo hàng nối đuôi nhau rời khỏi võ trường, để lại hơn một trăm viên
Trắc Thạch nằm lăn lóc trên sân. Tiểu An cũng không để ý nhiều, hắn theo chân
mọi người hướng đại môn mà rời khỏi võ trường, tuy nhiên, trong một khoảng
khắc, hắn cảm thấy một ánh nhìn dõi theo hắn.
- Quái lạ? Ta một mực ẩn thân mà.
Hắn không khỏi thắc mắc một chút, tuy nhiên sau khi rời khỏi đại môn, không
còn ai dõi theo hắn, lúc này hắn mới thở phào rồi hòa vào dòng người Tinh
Cương thành biến mất.
Một lát sau, người mặc võ bào đen kia mới gọi một chấp sự đến. Tên chấp sự
được gọi tới cung kính nâng quyền.
- Trương trưởng lão có gì phân phó?
- Ngươi lấy qua cho ta viên Trắc Thạch ở bên kia.
Vừa nói, Trương lão vừa chỉ tay về vị trí mà tiểu An vừa rời khỏi. Không lâu
sau, tên chấp sự kia đã mang đến viên Trắc Thạch hồng hào kia. Nhận được vật,
Trương lão vung tay cho tên chấp sự được lui.
Viên Trắc Thạch bề ngoài thì có vẻ bình thường, cũng đổi màu như bao viên khác
trên võ trường, tuy nhiên, khi cầm nó lên, một cảm giác ấm áp xộc vào tay của
Trương lão. Đây chính là Trắc Thạch khi bị dòng linh khí kích thích quá nhanh
và mạnh sẽ sinh ra dị biến, làm gia tăng nhiệt độ và cường độ sáng. Tùy theo
đẳng cấp và khả năng điều khiển linh khí sẽ làm cho Trắc Thạch thay đổi khác
nhau, tuy chỉ là một thay đổi nhỏ, đối với người ngoài như tiểu An sẽ không
phân biệt được, nhưng với nơi đã từng tổ chức thí luyện vô số năm như các võ
đường thì sao lại có chuyện không rõ. Đã từng có nhiều gián điệp của tông môn
hoặc các tán tu ác độc định trà trộn vào võ đường, nhưng lại bị phát giác là
nhờ Trắc Thạch.
Nhìn ngắm và cảm nhận viên đá trong tay, Trương lão gật gù.
- Còn trẻ như vậy mà khả năng khống chế linh khí đã cao như vậy. Chắc chắn
không phải tán tu, nhất định là tông môn cử đến. Phải chú ý quan sát một chút.
Rồi lão lớn tiếng gọi.
- Tiểu Tam, đến đây cho ta.
Sau mười mấy hơi thở, người gọi tiểu Tam đã xuất hiện trước mặt Trương lão.
- Trương trưởng lão khỏe, có chuyện gì?
- Ngươi mau đi một vòng, điều tra cho ta một người gọi là Tiêu An.
- Tiêu An? Dạ được, tiểu Tam đi ngay.
Nói rồi tiểu Tam chạy vút ra khỏi đại môn, để lại Trương lão đang nheo mắt
nhìn theo.
Tiểu An không rõ nhiều chuyện như vậy, hắn đang thong dong trên đường phố
thành nội. Trời đã ngả chiều, cả thành trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, người thì
dọn hàng để trở về nhà, người thì tranh thủ đi mua một chút thức ăn cho buổi
tối, người thì đến tửu lâu, kẻ thì đi kỹ viện. Thành nội quả thật làm hắn nhớ
lại hồi ở Hoàng Thành, dù lúc đó mới năm sáu tuổi, nhưng hắn đã cảm nhận được
sự nhộn nhịp, hối hả của đô thành, nó khác hẳn với mười mấy năm yên tĩnh trong
rừng.
Hắn đang tiến tới là khu nhà nghèo phía bắc thành nội, tuy nói là nghèo, nhưng
nhà cửa vẫn khang trang, chỉ có điều ở đó tập trung chủ yếu là hộ gia đình làm
ăn buôn bán nhỏ, ít có tiếng nói ở thành nội. Ở đó hắn có một người mà hắn
muốn thăm, trong một lần đến thành nội, hắn vô tình cứu người này, sau vì tính
cách hợp nhau mà cả hai kết giao thành bằng hữu. Sau đó có nhiều lúc hắn không
tiện vào thành nội buôn bán, liền nhờ người này làm cầu nối, nhờ vậy mà đời
sống của người đó cũng được nâng lên đôi chút.
Sau một đoạn đường dài, tiểu An đã đứng trước cổng một căn nhà nhỏ, hắn liền
gõ cửa rồi cất tiếng.
- Châu huynh, có nhà không?
- Là ai tới?
Một giọng khàn khàn vang lên.
- Châu đại thẩm, quên ta rồi sao?
Sau đó cửa cổng được một đại thẩm mở ra, trông thấy tiểu An, đại thẩm cười
nói.
- Tưởng là ai, hóa ra tiểu An đến chơi, nào, vào đây.
Tiểu An cũng cười đáp rồi theo chân Châu đại thẩm bước vào nhà, thấy đại thẩm
khỏa cửa cẩn thận, hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Châu thẩm, sao lại phải cẩn thận như vậy?
Mặt Châu thẩm có chút buồn rầu, vừa đi vừa nói.
- Vào đây, vào đây…
Tiểu An bước theo, suốt mười mấy năm sống ở Tinh Cương, hắn đã đến đây không
nhớ bao nhiêu lần, đường đi nước bước đều rõ ràng, đường mà Châu thẩm dẫn hắn
tới chính là phòng của Châu Trung, bằng hữu của hắn.
Châu Trung vốn là một thanh niên trẻ khỏe, có chí cầu tiến, nhưng gia cảnh quá
nghèo khó, cha mất sớm để lại một khoản nợ lớn làm hai mẹ con hắn làm lụng vất
vả trả nợ, tuy vậy mà hắn không một câu oán than, chỉ có đôi lúc mượn rượu
giải sầu. Thông thường khi tiểu An đến, hắn thường tự mình ra tiếp đón, chứ
không để mẹ già đi lại nhiều, nhưng lần này hơi kì lạ.
Tiểu An cùng Châu thẩm tiến vào trong, lúc này trên giường đang là Châu Trung,
cả người bầm tím, mắt mũi sưng húp không mở ra được nửa điểm.
- Châu thẩm, cái này…
Hắn không khỏi hốt hoảng, hắn không nhìn ra được cái người bầm dập người không
ra người quỷ không ra quỷ kia là ai. Châu thẩm mới ngồi xuống cạnh giường, vừa
lấy khăn lau nước vừa nói.
- Châu Trung nó đắc tội người ta, bị người ta đánh, bây giờ không nói năng gì
được nữa.
Tiểu An bây giờ mới vỡ lẽ. Thì ra là bằng hữu của hắn, đánh người đến mức như
vậy thật sự quá đáng đi.
- Đầu đuôi ra sao, kể cho con nghe một lượt.
Châu thẩm lắc đầu, ánh mắt buồn hiu kể.
- Thằng Trung và một cô nương vốn có tình ý với nhau, cô nương kia cũng là
người thiện lương, những tưởng cả hai sẽ răng long đầu bạc, ai mà ngờ được,
thật là tội cho nó mà…
Tiểu An ngồi xuống ghế cạnh giường, hỏi tiếp.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Lưu gia Lưu Hiển, vì muốn thỏa mãn thú tính, cưỡng hiếp cô nương kia, phẫn
uất đến tận cùng, cô ta đã thắt cổ tự vẫn, thằng Trung báo quan xét xử, không
ngờ bị Lưu gia hãm hại, trên công đường bị đánh đập thậm tệ. Sau đó tên cầm
thú còn cho người chặn đường đánh đập nó, mới ra nông nổi như vầy.
Lời kể của Châu đại thẩm kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào, Châu Trung dường như
cũng nghe thấy, vết thương lòng lần nữa rỉ máu, khóe mắt của hắn có chút nước
chảy xuống.
- Thật sự có chuyện này?
Tiểu An trên mặt một đoàn hắc tuyến chạy ra, xung quanh hắn linh khí rung động
đến kịch liệt, hắn hiện tại chính là một tòa hỏa diệm sơn di động đang dần dần
tích tụ chuẩn bị phun trào. Không khí dao động quá mạnh làm Châu đại thẩm có
chút ngạt thở, dù gì bà cũng chỉ là một người bình thường.
- Tiểu… An… cậu… cậu…
Nhận thấy mình có chút quá trớn, tiểu An nén giận, lập tức thu liễm khí tức,
trả lại không khí vốn có.
- Châu thẩm, thẩm có chắc chính là tên Lưu Hiên cưỡng hiếp vị cô nương kia?
Châu đại thẩm hít hà một chút dưỡng khí, mặt u uất trả lời.
- Đúng là như vậy, hắn còn cấu kết với quan lại, hãm hại a Trung.
- Được, hay cho một tên thiếu gia, hay cho quan lại. Hay lắm.
Tiểu An hít một hơi lãnh khí, tay phải nắm chặt lại tạo thành nắm đấm, lần này
hắn để ý hơn, không phóng xuất linh khí bừa bãi nữa.
- Tiểu An, cậu ổn chứ?
Hắn lắc đầu rồi rút một ít lượng vàng ra đặt lên bàn, cười lạnh.
- Châu thẩm, cứ cầm một chút tiền này lo thuốc thang cho Châu huynh.
Châu thẩm lắc đầu.
- Gia đình ta đã mang ơn cậu quá nhiều, ta không thể nhận được.
- Thẩm cứ nhận lấy, sau khi Châu huynh tỉnh, nói huynh ấy đến Tiêu gia tìm
ta, cáo từ.
Nói rồi hắn quay lưng, cơ thể vận chuyển linh khí rồi nhảy vọt ra khỏi nhà
nhỏ, bỏ lại Châu thẩm đang ngơ ngác không rõ chuyện gì.