Trắc Thạch


Người đăng: mranex

Người trong đại môn Tinh Cương Đường vừa dứt câu, hơn trăm người tụ tập ở đây
thần sắc nghiêm túc hẳn lên, người ngồi đất như tiểu An thì đứng bật dậy,
người đã đứng rồi thì chỉnh sửa quần áo, nhưng tất cả đều có điểm chung là tay
cầm chắc tờ giấy danh tự trong tay, mặt hiện lên vẻ chờ mong.
Bởi vì một võ đường cấp thành trì như Tinh Cương Đường một lần tuyển chọn võ
giả được triều đình công nhận chỉ lấy ba mươi danh ngạch, không thể hơn được
vì chỉ có đúng ba mươi Linh Nhẫn được phát ra. Dù vậy đôi lúc vẫn có những
chuyến đi đêm giữa những thế lực lớn và võ đường để dàn xếp kết quả nhưng
thường không nhiều, kết quả tuyển chọn tương đối công bằng, cho nên dẫn tới
bao nhiêu mong chờ của những người không có thế lực chống lưng.
Đang là một tán tu bình thường không gia không thế, nhưng chỉ cần lấy được
Linh Nhẫn công nhận, liền một bước lên mây, có thể tùy ý lập thế lực, mua nhà
mua đất, làm đủ mọi chuyện mà trước đây không làm được. Hoặc đơn cử như Lê
Tín, được thân phận võ giả liền được Lưu gia mời chào làm khách khanh, cũng
coi như là có thế lực. Nói chung, thân phận của võ giả ở Tinh Cương thành là
vô cùng to lớn.
- Lê Văn Hữu!
Vị nam tử phía trong đại môn cầm một tờ giấy da, bắt đầu gọi tên, người tên
Văn Hữu lập tức lật đật bước vào trình lên tờ giấy danh tự của mình. Người kia
nhìn liếc ngang, gật đầu một cái, rồi tiếp tục hô to.
- Trình Nguyên.
- Có.
Người tên Trình Nguyên lập tức hô lớn rồi nối bước theo sau Lê Văn Hữu. Cả con
đường đầy ắp người lúc này chỉ nghe tiếng gọi tên từ vị kia, mọi người lần
lượt nối đuôi nhau tiến vào cổng lớn kia. Trong lúc chờ đợi tên mình, tiểu An
chợt nghe một cái danh tự khiến hắn ngước nhìn qua một cái.
- Lưu Hiên.
Rèm xe ngựa được một bàn tay dạt nhẹ ra, một thanh niên tầm hai mươi mốt, sắc
mặt âm lãnh, ánh mắt bén nhọn bước xuống. Thanh niên tên Lưu Hiên nhìn lướt
qua tất cả mọi người rồi tắc lưỡi một cái, vẻ mặt cao cao tại thượng bước tới
đưa ra tờ giấy của mình.
Màn này làm tiểu An cảm thấy buồn cười, khuôn mặt cao ngạo kia xuất phát từ
nội tâm coi thường người khác, lấy mình làm cao nhất không coi ai ra gì, nếu
có cơ hội chắc chắn phải dạy dỗ hắn một chút, dù gì dạy dỗ bọn công tử bột
cũng là một trò tiêu khiển của tiểu An. Tuy vậy nhưng hắn cũng không nghĩ gì
nhiều, chọc phải bè lũ cậu ấm cô chiêu chỉ có rước thật nhiều phiền phức không
đáng có.
- Người cuối cùng, Tiêu An, có mặt không?
- Có!
Cuối cùng cũng đến tên, tiểu An sải bước đến, đưa ra giấy tờ của mình rồi bước
theo người trước mặt mình. Không lâu sau khi tiến vào trong, tiểu An nhìn thấy
một quảng trường rộng lớn đang bố trí hơn một trăm chỗ ngồi. Tiến tới vị trí
còn trống cuối cùng, tiểu An khoanh chân ngồi xuống, mắt hướng lên đài cao.
Nơi hắn đang ở lúc này được gọi là võ trường, một quảng trường rộng, là nơi
quan trọng nhất của một võ đường. Bình thường, buổi sáng sẽ có một vị trưởng
lão đến để giảng giải về võ học cho chúng võ sinh, sau đó sẽ là lúc bọn họ
mang dụng cụ ra để thực hành. Võ đường khác tông môn ở một điểm, ở tông môn,
mỗi người sẽ có thạch thất tu luyện riêng, có các lớp võ kĩ khác nhau cho nên
mọi người sẽ ít gặp gỡ nhau, nhưng ở võ đường, vẫn có lớp riêng, nhưng sẽ có
một khoảng thời gian trong ngày để tập trung và luyện tập, các võ sư sẽ thông
qua đó để giảng dạy kĩ lưỡng hơn. Thông thường, nơi đây là nơi nhộn nhịp và
xảy ra rất nhiều chuyện của một võ đường.
Một lát sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, một người mặc võ bào màu đen xuất
hiện trên bục cao, tay chắp sau lưng, hắn nhìn một lượt tất cả mọi người rồi
gật nhẹ đầu, phát biểu.
- Chào mừng các vị, hôm nay là ngày sơ tuyển của Tinh Cương Đường, ta biết
các vị vô cùng háo hức, cho nên ta sẽ không nói gì nhiều. Chấp sự, phát đá.
Một đội ngũ hơn mười người trên tay cầm một mâm gỗ chứa đầy những hòn đá cuội
nhẵn bóng nối đuôi nhau bước xuống nơi mà mọi người đang ngồi. Rồi họ chia
nhau mỗi người một hàng ngang, phân phát cho mỗi thí sinh một hòn đá cuội kia.
Trong lúc các chấp sự đang phân phát, vị áo đen võ giả kia tiếp tục nói.
- Đây là Trắc Thạch, một biến thể của Linh Thạch trong mỏ khoáng. Có khả năng
đổi màu khi gặp luồng linh khí. Bài kiểm tra vô cùng đơn giản, chỉ cần để Trắc
Thạch này trước mặt, vận chuyển hấp thụ linh khí, nếu nó chuyển sang màu đỏ,
tương đương các vị có tư cách tham gia khảo thí.
Vừa nói, vị kia trên tay là một viên Trắc Thạch đang màu xám u ám bỗng đỏ lên,
trông như cục than trong bếp lò. Cười một cái, hắn nói.
- Được rồi, bắt đầu thôi, thời gian là một nén hương.
Một cây hương nhỏ được một tên chấp sự đốt rồi cắm lên lư hương giữa võ
trường, biểu trưng cho sơ tuyển bắt đầu.
Tiểu An đã từng tham gia khảo thí một lần ở Tinh Võ Đường Hoành Thành, với tư
cách là thiên tài Nguyễn gia, chỉ mới sáu tuổi mà Trắc Thạch của hắn đã tỏa ra
hào quang màu đỏ, cho nên lần này cũng không khó khăn gì với hắn. Tuy nhiên,
muốn không để cho người khác chú ý quá nhiều, hắn không thể kích phát tiềm
năng như lúc nhỏ.
Lúc này hắn để ý quan sát xung quanh một chút, những người ngồi cùng hàng với
hắn thì đang vô cùng chật vật, dù họ có cố gắng hấp thụ linh khí hay để viên
Trắc Thạch gần người đến thế nào đi nữa, nó vẫn là hòn đá cuội màu xám nhẵn
bóng, không có bất kì một phản ứng nào. Nhưng ngược lại là ba bốn hàng đầu
tiên, chỉ cần một chút thời gian là đủ để kích hoạt viên Trắc Thạch đổi màu.
Các hàng tiếp theo cũng hơi chật vật một chút, tuy vậy vẫn có cơ hội.
- Mấy tên này cũng có tố chất, chỉ là do nơi này quá cằn cỗi.
Tiểu An trong thâm tâm thở dài, cùng lúc vị võ bào màu đen kia cảm thán một
câu. Nếu tiển An muốn báo thù, muốn giải phóng đất nước khỏi ách bạo chúa của
Dục Tông thì quân đội của hắn không thể yếu nhược như thế này được, phải có
một cách nào đó khác.
- Nhất định phải hỏi Tiêu Thiên về việc này.
Hắn thì thầm rồi nhìn lên trên lư hương, nén hương kia đã gần tắt, chỉ còn một
ít thời gian nữa.
- Tên kia nãy giờ hắn không vận chuyển linh khí mà chỉ nhòm ngó xung quanh,
quái lạ.
Vị chủ trì sơ tuyển kia nhìn qua tiểu An, cảm giác có chút quái lạ, hắn lập
tức gọi người phụ trách đăng kí lên để hỏi.
- Đại nhân có gì căn dặn?
- Ngươi có biết tên kia là ai không?
Đại thúc phụ trách đăng kí nheo mắt một chút nhìn về phía tiểu An rồi đáp.
- Bẩm đại nhân, hắn tên là Tiêu An, mới đả thông một mạch, và đăng kí khoảng
một canh giờ trước.
Lão giả gật đầu, phất tay ra hiệu cho đại thúc lui xuống. Hắn nói thầm.
- Một mạch, không lẽ là do hắn bỏ cuộc? Có lẽ ta quá nhạy cảm rồi.
Nói rồi hắn không chú ý đến tiểu An nữa.
Tiểu An lần này đã chọn sai nước cờ, vốn hắn không vận chuyển linh khí để
tránh Trắc Thạch sáng lên quá sớm bị người khác chú ý, nhưng không ngờ vì lẽ
đó mà lại bị người khác chú ý.
Vào thời khắc vết lửa cuối cùng trên thân nén hương biến mất, tiểu An nhanh
chóng vận chuyển linh khí, tuy nhiên hắn chỉ vận chuyển chưa đến một phần mười
năng lực. Nhận được dòng linh khí cuồn cuộn chảy qua, viên Trắc Thạch trước
mặt hắn đột ngột đổi sang màu đỏ, chứng minh hắn đủ thân phận vào vòng trong.
Vị áo bào đen bất chợt nhận thấy một màu đỏ mới xuất hiện liền đưa mắt nhìn
xem, hắn giật mình khi thấy dòng linh khí xung quanh tiểu An chỉ rung động nhẹ
một cái rồi biến mất, tuy vậy lại có thể làm Trắc Thạch đổi màu.
- Người này, phải chú ý.


Đại Việt Thiên Đế - Chương #17