Người đăng: mranex
Sau khi một mạch rời khỏi biệt viện mới mua, tiểu An sải bước trên con đường
lớn của Tinh Cương thành. Hắn đã đi lại trong thành nội này không rõ bao nhiêu
lần, chỉ nhớ là thời niên thiếu của hắn đều ở tại nơi này.
Hắn đã từng mặc cả bán đi mười cân Thất Vị Trư với một lão già ở góc đường
đằng kia, đã từng lừa gạt một nữ tử chanh chua để đổi lấy tiếng cười cho một
tiểu tử bị bắt nạt, hắn cũng từng mang đồ thành nội ra tặng một số người nghèo
ở thành ngoại. Rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn đã làm ở đây, nhưng trong lòng
hắn lúc này, thành nội không còn là nơi để lừa gạt, để mặc cả, để hành hiệp
trượng nghĩa, mà là nơi hắn bắt đầu đứng dậy trên đôi chân của mình, để bước
đi làm những chuyện to lớn hơn, cứu nhiều người ở nhiều nơi hơn. Hắn cũng có
chút cảm khái, nếu không gặp Tiêu Thiên, không bị hắn quấy rầy, thì lúc này có
lẽ hắn đang vác một chút Thất Vị Trư đi bán.
Tiểu An nhớ về đoạn đường lúc trước, không khỏi cười một tiếng, về sau có lẽ
phải cố gắng hơn rồi.
- Tránh đường tránh đường, có nghe không, tránh ra…
Một đại hán cưỡi ngựa vừa lớn tiếng hét vừa thúc ngựa rẽ đôi dòng người đi
lại, phía sau đại hán là một cỗ xe ngựa nhỏ có rèm cửa.
- Ngươi điếc sao? Đại thiếu gia ta đa có việc gấp, tránh ra.
Đại hán hét lớn lên làm nhiều người giật nảy mình né xa ra, tạo thành một con
đường rộng rãi cho xe ngựa đi qua.
- Thật quá bá đạo, đường này của hắn chắc.
- Ngươi nói nhỏ chút, đó là xe của Lưu Hiên và con chó Lê Tín, lọt vào tai
chúng là không yên đâu.
- Ngươi lại chả nói to.
Tiểu An có chút khó chịu, vốn hắn không ưa những hành động bá đạo ức hiếp
người khác nên hành động lúc nãy của Lưu gia khiến hắn không thuận mắt cho
lắm, nhưng người thì cũng đã đi, hắn cũng không để ý, chỉ lưu lại trong sổ đen
một chữ Lưu.
Xe ngựa vừa qua, mọi người lại trở lại công việc của mình, tiểu An lại len lỏi
qua dòng người. Mục tiêu lúc này của hắn là đến võ đường báo danh tuyển chọn,
xong rồi đi một vòng thăm hỏi vài người bằng hữu. Hắn kết bạn có một quy tắc
lớn, chỉ kết bạn với những người chung ý chí, chung suy nghĩ, dù giàu có thấp
hèn ra sao, miễn ý chí chỉ chung một hướng là được. Ngược lại, hắn cực kỳ
không thích nói nhiều với loại người ỷ mạnh hiếp yếu, mạnh được yếu thua, dù
rằng đó là luật bất thành văn của đại lục, nhưng không được quá mức bá đạo.
Hắn rẽ qua hai con đường nữa thì võ đường của Tinh Cương thành, Tinh Cương
Đường đã xuất hiện. Võ đường luôn là một trong những nơi cao quý nhất của
thành trì, sự tồn tại của nó chỉ thua phủ thành chủ, một ít phân bộ của tông
môn, tuy nhiên thành chủ làm việc cũng phải nể mặt đường chủ một hai. Ở Tinh
Cương thành võ giả yếu nhược thế này, kể cả các tông môn nhỏ cũng không muốn
đặt phân bộ, cho nên là võ đường của triều đình mới được nước làm tới, chiếm
cứ một chỗ thật lớn ở võ khu thành nội.
Tiểu An sải bước thoải mái tiến đến Tinh Cương Đường, hôm nay không rõ vấn đề
gì mà cổng lớn tập trung thật nhiều người, hầu hết niên kỷ đều chưa đến hai
lăm, ăn mặc chỉnh tề. Tháng này hắn không vào thành nội một lần nào nên không
hiểu rõ tình hình hiện tại cho lắm. Hắn tò mò lại gần, nâng quyền hỏi một
người nam tử đứng ở vòng ngoài đang cố gắng ngước cao cổ ngóng nhìn.
- Vị huynh đệ, Tinh Cương Đường là xảy ra chuyện gì?
Nam tử kia nghe hỏi, quay sang nhìn tiểu An bằng ánh mắt lạ lùng.
- Ngươi bị ngốc từ bé à, hôm nay là ngày sơ tuyển võ giả, cả thành ai chẳng
biết, né né ra ta nhờ.
Tiểu An không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi đi vòng qua đám đông. Thật không ngờ
việc này lại thuận lợi như vậy, hắn chỉ muốn báo danh chờ ngày tuyển chọn mà
lại trùng hợp là ngày sơ tuyển. Hắn ngẩn đầu nhìn trời cao một chút, không
khỏi cảm khái.
- Ngài cưng chiều ta quá mức rồi…
Sau khi qua được bờ bên kia con đường bị đám đông che khuất, hắn thấy một bàn
đá dựng trước cổng lớn, trên bàn đề chữ “Nơi đăng kí”. Hắn liền tiến đến, cất
tiếng hỏi vị trung niên nam tử đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài.
- Đại thúc, nơi này đăng kí sơ tuyển?
Người kia nhìn hắn một cái từ đầu đến chân rồi lười biếng nói.
- Đúng vậy…
- Đông người như vậy mà thúc vẫn có thể rảnh rang ngồi ngáp như vậy sao? Thật
kì lạ.
Đại thúc buồn tẻ kia nhếch miệng.
- Ngươi thì biết cái gì, bọn chúng nghe võ đường ngày sơ tuyển liền vội vã
đăng kí hơn tháng trước. Nói cho ngươi biết, ngươi là người đầu tiên đến nói
chuyện với ta đấy.
Tiểu An lúc này mới hiểu ra, thì ra là do họ đã đặt chỗ trước, bằng không bàn
đăng kí sao có thể là chỗ vắng tanh như vậy được. Chợt tiểu An vào vấn đề
chính, hướng thẳng đại thúc mà hỏi.
- Đại thúc, ta muốn đăng kí được không?
Nghe có người muốn đăng kí, người kia ngồi dậy phủi phủi quần áo, dụi dụi hai
mắt rồi nói.
- Ai cũng được, nếu ngươi chưa ba mươi tuổi, có thể đả thông ít nhất một mạch
thì có thể đăng kí, phí hai mươi lượng vàng.
Lúc mua nhà ở Định Thự Phường, tiểu An còn để lại trong túi mình một ít vàng
rồi mới đưa túi trữ vật cho Tiêu Thiên. Hắn đặt lên bàn hai mươi lượng rồi
xưng tên.
- Tiêu An, hai mươi tuổi, đả thông…
Người đăng kí hí hoáy viết lên giấy da, chợt nghe đứt đoạn thì ngẩn đầu lên.
Tiểu An ngập ngừng một chút thì nói.
- …một đoạn.
Hắn quyết định không nói thực lực mình ra, cốt không để người khác chú ý quá
nhiều. Hai mươi tuổi mà đả thông năm đoạn ở nơi khác tìm qua vô cùng dễ, nhưng
ở Tinh Cương này thật sự tìm không ra nổi.
Nghe như vậy, đại thúc không khỏi nói.
- Ta khuyên thật, ngươi nên rút đi, không tranh nổi đâu.
Tiểu An lắc đầu cười.
- Đa tạ đại thúc, ngươi cứ đăng kí giùm ta, ta tự lượng sức mình.
Không nói nhiều, người đăng kí ghi chép một hồi rồi đưa cho tiểu An một tờ
giấy màu nâu.
- Xác nhận của ngươi, chờ quản sự gọi tên thì tiến vào trong.
- Đa tạ.
Hắn nhận tờ giấy rồi quay lưng đi khỏi bàn đăng kí rồi len vào trong đám đông
kiếm một chỗ ngồi xuống chờ đợi. Xung quanh hắn hơn trăm người người đứng
người ngồi, không khí có hơi chút ngột ngạt. Chỉ có ở gần cổng lớn, có một cỗ
xe ngựa chắn đường, xung quanh là một số nam nữ tử đứng kế bên nói cười với
người trong xe, bọn họ chiếm cả một khoảng không rộng lớn. Có người ý kiến
rằng đến họ đến trễ nên xếp hàng ở phía sau nhưng bị đại hán ngồi trước xe
lườm một cái, phải lùi lại không nói được gì nữa. Mọi người xung quanh tuy
không rõ chiếc xe đó là của ai nhưng cũng không dám vọng động.
Mọi người không rõ, nhưng tiểu An lại vô cùng rõ. Xe ngựa của Lưu gia thiếu
chủ Lưu Hiên, vừa mới gây náo động trên phố. Tiểu An cũng không phải người
thích gây sự chú ý, ra vẻ không quan tâm, nhưng âm thầm quan sát một chút, tuy
là gia tộc lớn, nhưng không phải muốn như thế nào là thế ấy.
Sau khi người kia nêu ý kiến với đám người Lưu gia bị đuổi về, không ai để ý
đến bọn họ nữa, bàn tán với nhau về đủ thứ trên trời dưới đất, từ đả thông
kinh mạch cho tới chuyện mùa màng, săn bắt.
Chợt, cổng lớn Tinh Cương Đường mở ra, một trung niên nhân bước ra làm im lặng
hơn trăm người đang cười nói. Người kia lớn giọng.
- Sơ tuyển chính thức bắt đầu, ta đọc đến tên ai, bước vào trong.
Một số người hưng phấn hét lên.
- Đến rồi, ta chờ lâu lắm rồi.
- Ta sẽ được võ đường công nhận.
- Chỉ bằng ngươi? Về nhà đi.