Người đăng: mranex
Trong thế giới võ giả, miễn là không phải giao vật thứ gì quá quý giá, hay là
những thứ vừa tay tiện trao đổi thì hoàn toàn trực tiếp tiền trao cháo múc,
không cần phải giấy tờ khế ước gì quá lằng nhằng. Nhưng những thứ to lớn như
nhà ở hay thú cưỡi phải có một bước giấy tờ được quan ấn đóng dấu mới được
công nhận là tài sản cá nhân.
Tiểu An cùng Tiêu Thiên hai người áo trùm áo choàng đang sải bước đến giao
dịch phường nhằm mua đứt một căn biệt viện để gầy dựng thế lực Tiêu gia. Thấy
tiểu An thoải mái bước đi mà không cần hỏi đường, Tiêu Thiên mới kỳ lạ hỏi.
- Tiểu An, không phải trước đây ngươi chỉ sinh sống ở thành ngoại, sao ở
thành nội có thể đi lại thoải mái như vậy?
Rẽ vào một ngã bên tay phải, hắn đáp.
- Mùa đông yêu thú không hoạt động nhiều, tiểu Lang lại không chịu ăn thịt
gia súc tầm thường ở thành ngoại.
- Ra vậy.
Không nói gì nữa, cả hai tăng tốc cước bộ, không đến nửa canh giờ sau đã đến
trước cửa giao dịch phường.
Giao dịch phường, đúng với cái tên của nó, là nơi giao dịch gần như mọi thứ
trước sự chứng kiến của Hộ Ty Tinh Cương thành. Hộ Ty là một cơ quan trong
thành nội, đảm nhiệm toàn bộ các vấn đề từ giao dịch, thuế, nhập xuất hàng của
cả thành.
Giao dịch phường trải dài cả một con phố sầm uất, lúc nào cũng có người ra
người vào nhộn nhịp. Tiểu An đi trước dẫn đường, hắn tiến vào một căn nhà được
ốp bên ngoài bằng gỗ màu đỏ, bóng loáng, phía trên cửa có gắn biển hiệu Định
Thự Phòng. Nơi này có vẻ khác với những căn nhà khác trong giao dịch phường,
không khí giao dịch nhộn nhịp trong phòng khá ít ỏi, không có quá nhiều người
đang thực hiện giao dịch ở các quầy, nhân viên hướng dẫn khách thì đứng tụm
lại ngáp ngắn ngáp dài.
- Hoan nghênh quý khách!
Vừa trong thấy tiểu An bước vào, một nam nhân viên mặt mừng rỡ như bắt được
vàng bước ra từ hàng ghế nhân viên đến trước mặt cả hai, tươi cười chào hỏi.
- Định Thự Phòng có thể giúp gì cho hai vị, hai vị muốn bán hay mua nhà, xin
cứ tự nhiên.
Tiểu An thoải mái ném vào tay tên nhân viên một viên bạc nhỏ, cười nói.
- Chúng ta đến đây là mua nhà, vị huynh đệ, có thể tìm cho ta một căn tốt
không?
Nam nhân viên chìa tay ra chụp lấy hòn bạc, mắt hắn sáng rỡ, trong lòng hắn
đích thị là nở hoa, vị khách đầu tiên trong ca trực của hắn lại là một người
hào phóng như vậy. Đám nhân viên còn lại thì trố mắt ra nhìn, thầm tiếc hận
lúc nãy không nhanh chân tiếp đón vị khách này. Hắn cười cười nói nói.
- Tiểu huynh đệ thật quá sảng khoái, nào, đến ngồi, ta sẽ mang một vài khế
ước ra đây.
Tiểu An cùng Tiêu Thiên an tọa xuống một bàn gỗ cách đó không xa, chợt Tiêu
Thiên hỏi.
- Nơi đây là?
- Đây là nơi chuyên giao dịch nhà cửa đất đai, chỉ cần có tiền, mua cả phủ
thành chủ cũng được.
Tiểu An cười nói, hắn rót một ly trà từ bình trên bàn, vừa chờ vừa nhâm nhi.
Trà tiếp khách ở Định Thự Phòng cũng không tệ, có chút linh thảo làm con người
cảm thấy sảng khoái.
Không lâu sau, nam nhân viên mang theo một xấp giấy tờ ra đặt xuống bàn, rồi
hắn cũng ngồi xuống, nói.
- Tiểu huynh đệ, ở đây có bốn xấp, một là nhà nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ, một
phòng khách và một sân nhỏ, ở phía bắc thành nội và cả thành ngoại. Giá thường
là một trăm đến năm trăm lượng bạc.
Nói xong, hắn gỡ năm sáu tờ giấy trên cùng của xấp giấy rồi đặt lên bàn. Đúng
như hắn kì vọng, tiểu An không thèm nhìn lấy một cái. Thấy ánh mắt tiểu An như
vậy, hắn nói tiếp.
- Xấp thứ hai là dãy nhà vừa ở phía tây thành nội, đầy đủ nhu cầu của ba đến
bốn võ giả sinh sống. Giá khởi điểm là một ngàn lượng bạc, hoặc một trăm lượng
vàng.
Tên nhân viên lại tiếp tục dò xét thái độ của tiểu An, hắn biết người trước
mặt có chút tiền, nhưng lại còn quá trẻ, có thể sẽ mua một căn nhà vừa mà
thôi. Nhưng trong lòng hắn thì cầu mong khách nhân không chọn mấy căn giá rẻ
này, vì càng bán được nhà đắt tiền, hắn càng được thưởng lớn.
Tiểu An lại tiếp tục lắc đầu.
- Quá nhỏ, tiếp.
Nam nhân viên mắt sáng rực.
- Tiểu huynh đệ ánh mắt tốt, đây là xấp thứ ba, một số tiểu viện phía đông
thành nội, ngoài phòng ốc rộng rãi thoáng mát, có sức chứa gần hai mươi người,
còn có một sân cỡ vừa. Giá vô cùng phải chăng, chỉ có năm trăm lượng vàng.
Tiểu An lại lần nữa lắc đầu, xua tay tỏ ý không được. Tên nhân viên sắp xỉu
tới nơi, hắn mở to hai con mắt của mình nhìn cho kỹ tiểu An xem là đại nhân
vật nào mà hắn không nhận ra, làm sao một thiếu niên trẻ như vậy lại muốn tiêu
tiền một cách thoải mái như vậy. Hắn run run nói tiếp.
- Tiểu huynh đệ, đây là năm căn đại viện cuối, sức chứa gần năm mươi, phòng
ốc cao cấp, thoáng mát sạch sẽ, phong cảnh hữu tình, chỉ từ một ngàn đến ba
ngàn lượng vàng.
Muốn xây dựng một lực lượng nho nhỏ, căn biệt viện hai ba ngàn lượng vàng này
có lẽ là quá đủ, tiểu An lúc này mới quay sang hỏi Tiêu Thiên.
- Ngươi thấy sao?
- Phục vụ, tại sao trên bàn còn sáu tờ, nhưng sao chỉ nói là năm?
Nhân viên nghe vậy liền nhìn xuống một cái, vẫn giữ vẻ tươi cười, hắn ngước
lên trả lời.
- Đây là ta lấy nhầm, căn biệt viện này có chút quá rộng lớn, lại có một ít
đặc thù nên không tiện mang ra bán.
- Ngươi chê ta không có tiền?
Tiểu An cau mày, kỳ thực hắn cũng khá tò mò, nếu lúc nãy Tiêu Thiên không nói
chắc hắn cũng không để ý tờ khế ước kia.
- Tiểu huynh đệ đừng nóng, tiền mua lại là một vạn năm ngàn lượng vàng, còn
nếu tiểu huynh đệ muốn biết thì ta đây liền kể.
Uống một ngụm trà, hắn mới từ từ phân tích.
- Vốn căn biệt viện này nằm ở nam thành nội, hai mặt giáp đường lớn, lại cách
cổng thành không xa, vị trí vô cùng đắc địa. Nhưng mà…
- Nhưng cái gì?
Tiêu Thiên hỏi dồn. Tên nhân viên mới nhỏ tiếng, nói.
- Chủ nhân lúc trước của nơi này là một võ giả có thói quen hành hạ nô lệ,
đặc biệt là thiếu niên. Lão có nuôi bốn đứa nô lệ là trẻ mồ côi, một hôm lão
thua bạc, dùng chúng nó làm bao cát, hậu quả là chết hai đứa.
- Có chuyện này?
Ầm.
Tiểu An giận dữ đập bàn, một chút linh khí chưa thuần hóa theo nắm đấm của cậu
hạ xuống bàn làm hiện ra một khe nứt dài. Vốn cậu ở thành ngoại nổi danh với
danh hiệu đạo tặc chính nghĩa, cướp của bọn cường hào ác bá chia sẻ với dân
nghèo, lúc này nghe được chuyện này không khỏi khó chịu.
Thấy màn này, tên nhân viên giật nảy mình. Hắn không ngờ thiếu niên trước mặt
lại là một võ giả.
- Đúng như vậy…
- Hiện giờ tên đó ở đâu?
- Lão ta đã đi khỏi thành, nên để lại căn biệt viện đó lại, tại hạ nghe nói
do có liên quan gì đó đến phủ thành chủ nên hắn mới thong dong như vậy mà đi.
Tiểu An lúc này vô cùng khó chịu, tuy nhiên hắn cũng không phải dạng người
manh động, liền kiềm chế cảm xúc.
- Ngươi nói làm chết hai, vậy còn hai đứa nữa?
- À, tiểu huynh đệ, hai đứa nhỏ nô lệ đó được ký gửi ở phía sau phòng giao
dịch, lão nói chỉ cần mua lại nơi đó là được sở hữu chúng.
Tiểu An mới quay sang Tiêu Thiên, mặt nghiêm túc.
- Tiêu Thiên, đưa ta túi tiền.
Không chần chừ, Tiêu Thiên lập tức đưa túi trữ tiền cho tiểu An.
- Phục vụ huynh, đây là ngân phiếu một vạn và năm ngàn lượng vàng và chút
vàng, ngươi mau cho người mang ta đến nơi đó, sau đó dẫn hai người nô lệ đến
cho ta.
Nhìn thấy tiền, tên phục vụ hai mắt lại lần nữa sáng rực lên. Hắn kiểm tra
ngân phiếu một hồi rồi lập tức đứng dậy.
- Huynh đệ thật sảng khoái, đi, ta sẽ đích thân dẫn huynh đệ đi đến căn biệt
viện đó, còn chuyện kia cứ để một người khác, không để huynh đệ thất vọng.