Tiến Nhập Thành Nội


Người đăng: mranex

Tinh Cương thành không phải là nơi lạ lẫm gì đối với tiểu An, hắn đã sinh hoạt
ở đây cũng hơn mười hai mười ba năm, kể từ lúc Thiên Minh mang hắn ra khỏi
Hoàng Thành để trốn tránh Lê Dục Tông truy sát.
Sở dĩ được gọi là Tinh Cương vì thời điểm xây dựng, vị quan chủ trì có một
người cháu ngoại bị hư hỏng đan điền bẩm sinh, cả đời không có khả năng tu
luyện, cho nên ông dùng hết tài vật xây dựng tường thành cao hơn mười lăm
thước, mặt ngoài được phủ một lớp tinh cương nóng chảy dày gần một thước. Bốn
bức tường thành đứng sừng sững tại đó, hơn trăm năm chưa có dấu hiệu rạn nứt,
hoàn toàn che chở cho Tinh Cương thành khỏi yêu thú, và người cháu của vị quan
kia an toàn sống cho đến hết đời, lập nên gia tộc Tần thị.
Nhưng có một điều mà vị quan kia không ngờ tới. Khi tinh cương nóng chảy được
đổ vào tường thành để tăng cường sức chống chịu, nó lại vô tình cách ly dòng
chảy linh khí đến với thành nội, hậu quả là làm mức độ linh khí của Tinh Cương
thành quá mức là mỏng manh, không thể sản sinh ra nhiều Linh giả mạnh mẽ, trở
thành một thành trì tầm thường.
Là một thành trì hẻo lánh, ba mặt giáp rừng, đất đai cằn cỗi, linh khí cùng
điều kiện tu luyện hạn chế, Tinh Cương thành chính là vùng trũng tu luyện của
cả quận Đông Xương. Suốt bao nhiêu năm, người dân ở đây chỉ kiếm sống bằng
những nghề của phàm nhân như chăn nuôi, trồng trọt, một số người có khả năng
cảm thụ linh khí thì mưu sinh bằng nghề săn bắt một số thú rừng cũng như yêu
thú nhỏ.
- Đi lại nhiều lần, ta vẫn không thể tin nổi trên đời có người ngu như thế.
Tiêu Thiên ngước nhìn cổng thành cao mười lăm thước, không khỏi thốt ra một
câu cảm thán.
- Ý ngươi là sao?
Tiểu An quay sang thắc mắc. Hắn đã ở đây khá lâu, ra vào cổng thành cũng không
biết bao nhiêu lần, và giống như bao người dân ở đây, hắn không quan tâm gì
tới tường thành khổng lồ này.
- Bây giờ người chưa đủ khả năng nhìn ra, có nói cũng không hiểu.
Nói rồi hắn lại cùng tiểu An hòa vào dòng người tiến nhập thành nội. Ngày hôm
nay cũng giống như những ngày khác, dòng người ra vào cổng thành vẫn đông như
thường lệ. Tuy rằng Tinh Cương thành linh khí yếu nhược nhưng nhân khẩu không
phải là ít.
Không chỉ ở Tinh Cương, rất nhiều thành trì ở Đại Việt đều chia làm hai phần
là thành nội và thành ngoại. Thành ngoại là phần đất đai rộng lớn, có ruộng
vườn ao đầm, chủ yếu là do địa chủ sở hữu. Thường dân trong thành không có
linh khí sẽ thuê đất để canh tác, sau mỗi mùa vụ sẽ phải nộp một phần nông sản
về cho địa chủ, đó gọi là thuế đất. Trước khởi nghĩa Nguyễn Tuyên, dưới hai
mươi năm đầu Dục Tông trị vì, người dân phải chịu sưu cao thuế nặng, có những
mùa phải đóng đến chín phần, đã vậy còn gặp phải mất mùa, dịch hại, lúc đó dân
chúng lầm than, cuộc sống chìm trong bóng tối. Được lòng dân, ông nội của tiểu
An, Nguyễn Tuyên, gầy binh dựng sĩ khắp các quận thành, nổi dậy chống lại tên
hôn quân Lê Dục Tông. Tuy kết quả là thảm bại, nhưng nó cũng làm lung lay
Hoàng Thành, khiến các luật về thuế giảm bớt không ít, dân cư lúc này cuộc
sống mới có chút dư giả.
Còn nội thành, nơi mà tiểu An và Tiêu Thiên đang tiến đến, là nơi khác xa với
ngoại thành. Nội thành là nơi mà bộ máy quan lại, các gia tộc lớn cùng với võ
giả cư ngụ, họ họp nhau lại trở thành tầng lớp cao quý hơn so với dân thường.
Ở đây có rất nhiều thứ có lợi ích với võ giả, thông thường, khi xây thành nội,
người ta thường chọn vùng có linh khí dồi dào nhất thành, cho nên lợi ích đầu
tiên là tu luyện sẽ có lợi hơn. Thứ hai, vì là nơi tập trung võ giả, thành nội
sẽ có rất nhiều cửa tiệm bán vũ khí, đan dược, dược liệu và nhiều thứ dành cho
người bình thường như trang sức, trang phục đẹp và quý giá. Bình thường ngoài
những người có nhà ở thành nội, chỉ có võ giả, địa chủ là được ra vào cổng
thành một cách tự do, còn nếu không, phải có người bảo lãnh để ra vào.
Tiểu An không thân không thích ở thành nội, cho nên hắn phải đeo Linh Nhẫn để
chứng minh thân phận võ giả của mình. Thứ này không phải ai cũng được sở hữu
mà phải thông qua khảo hạch của võ đường hoặc một tông môn nào đó có chứng
nhận của Hoàng Thành. Chiếc hắn đang mang là của Tinh Võ Đường Hoàng Thành
công nhận, với thứ này, hắn có thể tiến nhập bất cứ thành trì nào mà hắn
thích.
Hôm nay có khá nhiều tên địa chủ mà trước đây hắn từng cướp bóc, cho nên hắn
lấy ra hai cái áo có mũ trùm rồi đưa cho Tiêu Thiên một cái để che mái tóc bạc
dễ gây chú ý kia đi. Cả hai nhập vào một hàng dài võ giả, ai nấy cũng đều đeo
Linh Nhẫn nên dễ trà trộn hơn.
- Người tới, khai tên họ.
Quan binh đứng trước cổng thành nhìn tiểu An và Tiêu Thiên rồi lớn giọng ra
lệnh.
- Tiêu An, còn đây là nô bộc của ta.
Họ Nguyễn đang là một họ vô cùng cấm kỵ ở Đại Việt, tiểu An không ngu ngốc đến
mức khai đúng tên mình. Quan binh kia nghe danh tự rồi dò qua một loạt giấy da
trên bàn. Không phát hiện Tiêu gia, hay là có người tên Tiêu An, hắn mới hỏi.
- Không thấy. Không được vào thành.
Hiểu ý hắn, tiểu An chìa tay ra sau ra hiệu cho Tiêu Thiên lấy ra một lượng
bạc đặt lên bàn giấy rồi chìa tay trái ra.
- Huynh đệ, ta là võ giả.
Nhìn thấy thỏi bạc trên bàn, lập tức thái độ của tên quan binh thay đổi một
trăm tám mươi độ.
- Hóa ra tiểu huynh đệ là võ giả. Đúng là tuổi trẻ tài cao, mời vào mời vào.
Tiểu An cũng không muốn nói nhiều, ra hiệu cho Tiêu Thiên bước theo mình. Qua
khỏi cổng thành nội, trước mắt cả hai lúc này là phường thị tấp nập người qua
lại, dân thường có, võ giả có. Tiểu An lúc này mới tháo chiếc nhẫn của mình
ra, cất vào trong người. Tiêu Thiên thấy lạ nên hỏi.
- Tiểu An, sao lại cất nó đi?
Lúc này tiểu An vừa cất bước vừa nói.
- Ta không rõ Tinh Võ Đường bây giờ còn không, nhưng nếu chúng ta định làm
việc lớn, không nên để người khác tra ra tung tích.
Tiêu Thiên hiểu đạo lý này, gật đầu một cái rồi nói tiếp.
- Hiện tại chúng ta nên tìm một nơi để nghỉ ngơi trước, ta thấy nhà trọ phía
trước có vẻ khá ổn.
Tiểu An lắc đầu, hắn rẻ vào một con đường lớn khác.
- Lúc này còn sớm, ta định mua một căn nhà, ngươi nghĩ sao?
Tiêu Thiên bước đằng sau, ngước mắt khỏi áo choàng, trả lời.
- Tốt, ta vừa chợt nảy ra một ý hay.
- Ngươi nói.
Tiểu An cước bộ vẫn không dừng lại, chỉ hơi liếc ra sau một cái rồi chuyển ánh
mắt trở lại.
- Tiểu An, lúc nãy ngươi tự xưng mình là họ Tiêu, nhưng tên quan binh kia lại
nói trong thành không có họ Tiêu, ta nghĩ họ Tiêu thật sự rất ít.
- Ta cũng nghĩ vậy, ta thấy họ này khá giống người ở Thiên Sa Quốc.
Tiểu An lúc nhỏ là gia đình quyền quý, tuy không như vương tôn quý tử được đi
đó đây mở mang tầm mắt nhưng hắn cũng được tiếp xúc người đến từ quốc gia khác
cũng như từ truyện kể của ông nội. Tiêu Thiên nói tiếp.
- Với lại hiện tại người cũng cần nhận một chiếc nhẫn mới?
- Đúng vậy.
- Ý của ta, ngoài sáng, ngươi gây chú ý bằng danh tự Tiêu gia, như một thiên
tài Tiêu gia, trong tối ta sẽ gầy dựng một thế lực tên là Tiêu gia. Hai bên hô
ứng, Tinh Cương thành võ giả yếu như vậy, ta không tin không về tay chúng ta.
Nguyễn An dừng bước, hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi quay lại nhìn Tiêu Thiên.
Người này, quả thật là một cái giảo hoạt ma đầu, mới vào thành nội chưa đầy
một canh giờ mà hắn đã tính đến bước này. Lộ vẻ tán thưởng chưa được lâu, tiểu
An lại lâm vào trầm tư.
- Hay, rất hay. Nhưng không phải khiêm tốn, nhưng kinh mạch ta có chút không
ổn, lâu như vậy ta không tu luyện…
Lúc này Tiêu Thiên mới cười, thì ra không phải hắn sợ không thành công, mà vì
vấn đề cỏn con này.
- Người cứ yên tâm, Cửu Long Ngọc Tỷ không gì không làm được. Chuyện còn lại,
cứ để ta.
Cảm nhận được sự cường đại của ngọc tỷ trong não hải mình, hắn mới thả lỏng
tâm tình một chút rồi tiếp tục cất bước.
- Đi, tìm một căn biệt viện, bắt đầu nghiệp lớn của chúng ta.
- Được!


Đại Việt Thiên Đế - Chương #11