Người đăng: mranex
Cầm trên tay Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong Tiêu Thiên biết bao nhiêu kĩ niệm ùa về.
Tấm bản đồ da Địa Mạch Hoàng Giao vẫn tỏa ra một màu nâu nhàn nhạt, dù bao năm
tháng trôi đi vẫn không hề phai mất. Năm chữ Sơn Hà Xã Tắc Đồ do chính tay
Long Quân đề lên vẫn yên vị nơi đó, vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt kì lạ.
Năm đó, trước khi hắn lần đầu tiên ra trận, Long Quân đã giao cho hắn một
chuyện, Đại Việt thắng đến đâu, cương thổ mở rộng đến đâu thì đều ghi chép lại
trong tấm bảo đồ này. Hắn không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng vẫn tuân theo
mệnh lệnh, mỗi một lần Đại Việt san bằng một địa danh, hắn đều cất vó ngựa đến
từng nơi lưu lại ấn ký. Sau khi thống nhất Vô Tận Đại Lục, Sơn Hà Xã Tắc Đồ
gần như đã ghi lại hoàn toàn từng đường đi nước bước của đại lục. Lúc này Long
Quân mới cho hắn biết rằng nó không chỉ là một tấm bản đồ, mà là một bảo vật
có thể sánh ngang Cửu Long Ngọc Tỷ.
Trong lúc Tiêu Thiên đang bận nhớ về chuyện xưa, Nguyễn An cùng tiểu Lang đang
đào bới dưới sàn nhà nát vụn. Mồ hôi nhễ nhại trên trán của tiểu An cùng bộ
lông trắng muốt đã bị nhuộm nâu của tiểu Lang cho thấy đây không phải việc nhẹ
nhàng gì. Dứt khỏi dòng suy nghĩ, Tiêu Thiên mới cất tiếng hỏi.
- Bệ hạ, thật ra thì ngài đang làm gì vậy?
Một người một sói gần như đào xới toàn bộ nền đất của căn nhà lên làm Tiêu
Thiên thật sự vô cùng khó hiểu, rốt cuộc thì có bao nhiêu tiền, tại sao lại
chôn một cách kỳ quái như vậy.
- Đừng sốt ruột… hự… đây là mấy thứ… hự… chú Thiên Minh để lại cho ta…
Mỗi câu là một lần bới đất lên, sau một đoạn thời gian, đã sắp rộng bằng sàn
nhà cũ rồi.
Cộc.
Móng chân tiểu Lang cào trúng một thứ gì đó bằng gỗ, ngay lập tức nó kêu lên
ra hiệu. Tiểu An nhanh chóng chạy lại, một người một sói lại tiếp tục hò dô ta
kéo cái thứ bằng gỗ kia lên khỏi mặt đất.
Cạch.
Một hòm gỗ nho nhỏ văng ra khỏi mặt đất rồi đáp xuống, làm cả hai theo quán
tính văng ra một đoạn nhỏ, bùn đất đầy người. Nhìn thấy hòm gỗ, tiểu An tươi
cười, phủi phủi bùn đất quanh mình rồi tiến tới nó.
- Nào, lại đây.
Hắn ra hiệu cho Tiêu Thiên bước tới, đoạn, hắn mở hòm gỗ ra. Tuy rằng bị chôn
dưới đất mười mấy năm, nhưng hòm được chế tác từ Thiết Mộc nên không hề bị mối
mọt chọc thủng. Hòm gỗ vừa mở, một hương thơm nhẹ nhàng bay lên, hiện ra trước
mắt tiểu An, Tiêu Thiên cùng tiểu Lang là một túi gấm nhỏ, bên cạnh là một
chiếc nhẫn bằng ngọc tinh xảo và một miếng ngọc bội màu đỏ nhạt. Cầm lấy túi
gấm, tiểu An bắt đầu giải thích.
- Đây là túi trữ vật mười thước vuông, bên trong chứa đầy ngân phiếu, vàng
bạc và một bạch sắc linh thạch, Thiên Minh muốn ta dùng số tiền này sống một
cuộc đời bình lặng, nhưng không may, ta lại chọn rừng già.
Đeo chiếc nhẫn vào tay, hắn lại nói tiếp.
- Linh Nhẫn, tượng trưng cho thân phận linh giả, của ta là xanh ngọc bích,
đẹp chứ? Kỳ thật ta đã khai thông ngũ huyệt, đạt đến Linh Sĩ Ngũ Trọng, nhưng
sống ở trong rừng với tiểu Lang, ta không nhất thiết phải dẫn động linh khí.
Tiêu Thiên vờ vịt gật đầu, kì thật hắn không hề biết về Linh Nhẫn, thời đại
hắn không hề có xuất hiện. Vuốt ve đầu tiểu Lang một chút, Nguyễn An tiếp tục
đeo miếng ngọc bội lên người.
- Còn đây, là tín vật của quân khởi nghĩa. Nếu tìm được họ, không chừng chúng
ta có thể tranh thủ một ít sự giúp đỡ.
- Ngài không sợ bị triều đình phát hiện?
Tiểu An cười ha hả trả lời.
- Không sao, những ai cũng sở hữu nó mới biết đối phương đang đeo thứ gì. Nếu
không phải ngươi mạnh như vậy, ngươi chỉ nghĩ đây là cục đất sét thôi.
Lúc này Tiêu Thiên mới hiểu ra, tại sao một món đồ nguy hiểm như vậy mà tiểu
An lại không chần chừ đeo nó lên người. Hắn thử thu liễm một chút linh hồn lực
về, liền nhìn qua người tiểu An, quả thật miếng ngọc bội kia đã biến thành đất
sét, một cục đất sét khô không có giá trị.
- Thật kỳ diệu.
Tiểu An cười cười rồi đóng hòm đồ lại, đặt nó về vị trí cũ, xóa hoàn toàn dấu
vết đào bới. Xong xuôi, hắn mới quỳ xuống, dập đầu ba cái, rồi ra hiệu cho
tiểu Lang và Tiêu Thiên bước theo mình.
- Bệ hạ, bây giờ người định đi đâu?
Tiêu Thiên bước sau lưng hắn, cất tiếng hỏi.
- Cái nôi của quân khởi nghĩa ở đâu, chúng ta bắt đầu ở đó, lặp lại một bước
của ông nội ta. Dù sao thì ta vẫn thích Tinh Cương thành.
Hắn chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói. Chợt hắn liếc qua Tiêu Thiên một cái.
- Ngươi nữa, sau này trong thành, cứ gọi ta là tiểu An, không nên gọi bệ hạ,
và cũng đừng dùng giọng điệu của thần tử, rõ chứ?
Tiêu Thiên ôm quyền, gật nhẹ đầu.
- Tuân lệnh. À còn một vấn đề nữa, người định để con sói này vào thành sao?
Tiểu An lắc đầu, hắn dừng lại ngẫm nghĩ gì đó một hồi rồi quăng túi trữ tiền
cho Tiêu Thiên.
- Tiền này ngươi giữ, sau cần gì ta sẽ nói. Còn tiểu Lang hiện tại ta không
nghĩ ra cách nào, ngươi tính sao?
Tiêu Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi.
- Bệ hạ, à không, tiểu An, ta có một cách. Người có thể lấy ngọc tỷ ra được
không?
Tiểu An nghe vậy, dùng linh hồn thâm nhập bên trong não hải, nơi Cửu Long Ngọc
Tỷ trôi nổi giữa không gian. Cửu Long Ngọc Tỷ đang chầm chậm xoay vòng, tản
mát ra một cỗ tinh thần năng lượng làm đầu óc Nguyễn An chầm chậm thoát thai
hoán cốt, trở nên thông minh xuất chúng. Khi bị kích thích, ngọc tỷ rung lên
một chút rồi lập tức xuất hiện trên tay tiểu An.
- Nó đây, nó thật sự là một vật thần kỳ.
Mới chỉ thu ngọc tỷ vào não hải chưa đầy 2 canh giờ nhưng tiểu An cảm nhận rõ
ràng tác dụng của món bảo vật vô giá này, quả thật là trấn quốc chi bảo của
Đại Việt cổ.
Tiêu Thiên nhìn thấy ngọc tỷ, lục tìm một chút trí nhớ về món đồ nghịch thiên
này.
- Khi xưa Long Quân đã từng nói qua, trong Cửu Long Ngọc Tỷ vốn có một không
gian thần bí, trong đó có luyện đan các, luyện khí điện, sủng vật sơn trang và
một số nơi khác.
Tiểu An giật mình, nhìn ngắm ngọc tỷ trong tay.
- Thần kỳ như vậy sao?
- Người thử quán chú một chút tinh thần lực vào trong thử xem.
Hắn gật đầu, nhắm mắt định thần rồi dẫn truyền một phần tinh thần của mình vào
trong Cửu Long Ngọc Tỷ. Hắn cảm giác được bản thân đang đi xuyên qua một màn
sương đen tối rồi tiến nhập vào một địa phương lạ lẫm. Tiểu An nhìn ngắm xung
quanh, có một số tòa tháp dáng dấp cổ xưa đang bị xích sắt khổng lồ khóa chặt
lại, chỉ có hai ba tòa là không bị.
Hắn liền bay gần đến ba tòa tháp không bị xích sắt khóa chặt. Bất chợt, ba tấm
bảng hiệu xuất hiện giữa không trung, lóe sáng rồi chia nhau đến từng nơi. Hắn
nhìn qua một chút, tòa tháp cao hơn mười mấy tầng mang theo bảng hiệu là “Đan
Các”, một tòa tháp kế bên có chút thấp hơn nhưng được dát bên ngoài bởi một
thứ kim loại gì đó có biển hiệu là “Khí Điện”. Còn một nơi cuối cùng, trông
giống một khu rừng nhỏ, nhìn qua khá là ưu nhã, vô cùng nên thơ, được đề tên
là “Ngự Thú Sơn Trang”.
Tinh thần thoát ra ngoài ngọc tỷ, hắn mới hỏi Tiêu Thiên.
- Quả đúng như ngươi nói, ta thấy được một số kiến trúc bị xích sắt khổng lồ
khóa lại, chỉ còn ba chỗ gọi là Đan Các, Khí Điện và Ngự Thú Sơn Trang.
Tiêu Thiên cũng không rõ chuyện gì xảy ra với ngọc tỷ, nhưng hắn vẫn nói tiếp.
- Về xích sắt thì ta không rõ cho lắm, nhưng nếu có Ngự Thú Sơn Trang thì quá
tốt. Người mau chạm tay vào tiểu Lang rồi hô “thu”. Mau lên.
Tiểu An gật đầu, cất ngọc tỷ vào não hải rồi đi tới cạnh tiểu Lang. Hắn vuốt
ve trấn an nó một chút rồi nói.
- Không sao đâu, ngươi cũng tin Tiêu Thiên mà phải không?
Rồi hắn hô to.
- Thu!
Một trận gió nhẹ nổi lên, tiểu Lang bị cuốn vào cơn gió đó rồi biến mất. Linh
thức của tiểu An chợt cảm thấy có một sinh mạng tồn tại bên trong ngọc tỷ, hắn
biết tiểu Lang đã thuận lợi tiến vào.
- Quả thật đã vào trong.
- Tiểu An, chúng ta mau lên đường, bây giờ cũng không còn sớm.
- Được, thẳng tiến Tinh Cương thành.
Giải quyết xong vấn đề của tiểu Lang, hắn vô cùng cao hứng, vừa bước vừa huýt
sáo thật tiêu sái.