Một Năm


Người đăng: Nickclone2

Nghiêm Quang vốn không hiểu âm thanh thế giới này lại càng không hiểu chữ viết
thế giới này, kiếp trước hắn cực kỳ lười học ngoại ngữ, ngay cả Tiếng Anh sau
khi trải qua không biết bao nhiêu thầy cồ thì đến gần 30 tuổi cũng chỉ dừng ở
mức giao tiếp, cũng may cho hắn là hệ thống liền phi thường tốt bụng mà trợ
giúp hắn.

Hệ thống đương nhiên sẽ không như bánh mỳ chuyển ngữ trong Doremon, sẽ không
giúp hắn đùng một cái đọc thông viết thạo nhưng mà nó cũng giúp Nghiêm Quang
hiểu được ngôn ngữ thế giới này, chí ít là tiếng mẹ đẻ.

Tiếng mẹ đẻ ở đây vẫn cứ dừng lại ở tiếng bộ tộc Lạc Việt, bản thân Nghiêm
Quang cũng hiểu dân tộc Bách Việt mỗi bộ tộc lại có chữ viết riêng, lại có
tiếng nói riêng thậm chí tập tục riêng, cũng chính vì nguyên nhân này mà tộc
Bách Việt quá khó để hợp nhất.

Lại nói đến Nghiêm Quang, hắn lúc này hoàn toàn chú ý vào vị danh nhân Chu Văn
An kia, phải biết được nhìn thấy vị hiệu trưởng ở Quốc Tử Giám này bản thân
Nghiêm Quang đã cực kỳ kích động, kích động còn vượt xa Yết Kiêu.

Chu Văn An lúc này cũng không nhận ra Nghiêm Quang đang chú ý mình, ông hai
tay chắp về phía trước, sống lưng thẳng tắp, đối với Mị Cơ lại có chút cúi
đầu, trong ánh mắt của ông mang theo sự hổ thẹn.

“Phu nhân, Chu An đến muộn rồi ”.

Câu nói này vang lên mang theo hàm nghĩa rất lớn, cũng như Yết Kiêu, khi
Nghiêm Minh chiến tử bên người cũng không có Chu lão.

Nếu khi đó bên cạnh Nghiêm Minh có Chu lão, Nghiêm Quang có chút tin tưởng phụ
thân của mình sẽ không thua trận đơn giản như vậy.

Hắn vừa mới sinh ra, có rất nhiều việc hắn chưa hiểu, có rất nhiều việc hắn
không biết nhưng hắn từ bảng chỉ số của Chu lão có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Đầu tiên Chu lão phân dạng là văn nhân.

Danh tướng được triệu hoán có rất nhiều phân dạng, ví dụ như Yết Kiêu là gia
thần hoặc võ tướng còn Chu lão lại là văn nhân.

Văn nhân không phải mà mưu sĩ, mưu sĩ thường thường chú trọng vào trí tuệ còn
văn nhân lại chú trọng vào nội trị.

Điểm nội trị của Chu lão cao đến 94, trong mắt Nghiêm Quang thì đây có lẽ là
cấp độ bộ trưởng một bộ, một mình Chu lão có thể lo một cái hành tỉnh, một
cái thành phố của hậu thế cũng không phải việc lớn gì.

Tiếp theo là điểm mị lực cũng cao bất thường đạt đến 85, điểm mị lực này cao
không phải bởi thân phận của Chu lão cũng chẳng phải nhờ dung mạo của ông mà
đây chính là vì Chu lão làm người cương trực, trước sau như một, ghét ác như
thù từ đó được toàn bộ người Âu Lạc Tộc kính nể, đây là điển hình của một vị
đại thanh quan.

Cuối cùng làm Nghiêm Quang chú ý mới là điểm trí tuệ, trí tuệ của Chu lão chưa
thể đột phá 90 nhưng 88 đã là cực kỳ không tệ, Chu lão cũng không phải là
người thích bày mưu tính kế kẻ khác, ông lại càng thích hợp ở phía sau làm nội
chính, ở phía sau âm thầm trợ giúp chủ thượng.

Một người như Chu lão chỉ cần ngày đó có mặt trong tộc chí ít có thể đoàn kết
tất cả tộc nhân cùng đám quân Tôn gia chiến một trận hoặc ít nhất cũng phải
nghĩ cách khiến cho phụ thân của hắn – Nghiêm Minh có thể thoát khỏi vòng vây
quân Tôn gia, đáng tiếc Chu lão không tại.

Tiếp theo Nghiêm Quang cũng không tiếp tục đoán mò, hắn chỉ yên lặng nghe câu
chuyện ban đêm này mà thôi.

Cũng giống với Yết Kiêu, Mị Cơ căn bản không thể trách cứ Chu lão thậm chí nếu
không phải nàng mới hạ sinh hài tử thì nhất định sẽ đứng lên đỡ Chu lão, Mị Cơ
biết Chu lão khác với Yết Kiêu, Yết Kiêu vừa là thần vừa là bạn với phu quân
nhưng Chu lão thì lại là thầy của phu quân.

Võ lực của Nghiêm Minh cao đến dọa người là đệ nhất dũng sĩ Lạc Việt Tộc thậm
chí trong cả tộc Bách Việt, võ lực dĩ nhiên không liên quan đến Chu lão nhưng
mà ngoại trừ võ lực ra tài năng về nội chính của Nghiêm Minh cũng cực cao, đây
đều là công của Chu lão dạy dỗ.

‘Chu tiên sinh, Mị Cơ xin người . . . Mị Cơ biết tiên sinh có nhiệm vụ tại
thân, sao có thể trách tiên sinh hơn nữa mạng của Mị Cơ cùng . . . hài nhi đều
là do tiên sinh cùng Yết cứu về, Mị Cơ căn bản không dám trách cứ hai người”.

Chu lão nghe vậy thở ra một hơi, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Nghiêm Quang.

Chu lão thật ra khác với võ tướng như Yết Kiêu, ông là một vị danh sư, một vị
danh sư hàng đầu lịch sử VIệt Nam, vừa nhìn Nghiêm Quang, trong mắt Chu lão
toát lên một tia vui mừng, Chu lão bản thân còn có tài xem tướng.

Nhìn đến Nghiêm Quang, Chu lão mới phát hiện ra Nghiêm Quang cũng đang nhìn
ông liền lập tức giật mình nhưng cũng rất nhanh mỉm cười, khuôn mặt tuổi đã
ngoài tứ tuần, khuôn mặt vốn không có sự vui vẻ liền bừng lên sức sống.

“Phu nhân, công tử . . . công tử sau này chỉ sợ bất phàm hơn nữa ánh mắt của
công tử cực kỳ thông tuệ, ánh mắt ẩn chứa thần thái bức người, sau này chỉ sợ
không kém gì chủ thượng, chủ thượng sau này liền có người kế nghiệp, thực sự
là đại vận, là đại vận, trời thường tộc ta”

Chu lão càng nói càng có chút kích động hơn nữa càng nói càng nhìn kỹ Nghiêm
Quang, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Ông đã mất một người học sinh, bản thân Chu lão lần này đến đất Ngô liền muốn
xem Mị Cơ, liền muốn nhìn cốt nhục của học sinh mình, nếu có thể Chu lão cũng
sẽ thay phụ thân nó dạy nó nên người, không thể làm một nam nhân đỉnh thiên
lập địa như phụ thân thì cũng có thể là một nam nhân không thẹn với lòng.

Chu lão ngày đó rời khỏi Lạc Việt Tộc liền để lại cho Yết Kiêu một túi nhỏ,
Chu lão nói với Yết Kiêu ‘Lạc Việt Tộc không thua, không thể mở ra’ sau đó một
mình đến Dương Việt Tộc.

Chu lão biết bằng sức Lạc Việt Tộc chưa hẳn đã thua quân Tôn gia nhưng nếu
đánh tiếp chỉ sợ Lạc Việt Tộc nguyên khí đại thương, nếu đã vậy không bằng
mượn lực Dương Việt Tộc cùng nhau đánh đuổi giặc ngoại xâm.

Chu lão không hổ là Chu Văn An, ông bằng tài trí của mình, bằng năng lực của
mình thật sự thuyết phục tộc trưởng Dương Việt Tộc mang quân trợ giúp Lạc Việt
Tộc nhưng Chu lão tuyệt không ngờ Nghiêm Minh lại bại nhanh như vậy, bại nhanh
không hợp thói thường.

Chỉ có khi Chu lão nhìn thấy Nghiêm Đề được người Tôn gia giúp sức đoạt được
vị trí tộc trưởng Lạc Việt Tộc thì Chu lão mới vỡ lẽ mà hận đến nghiến răng.

Nghiêm Đề thật ra cũng sẽ không muốn buông tha Chu lão nhưng danh vọng của Chu
lão trong tộc là quá cao, Nghiêm Đề cũng không tiện tự mình ra tay với Chu lão
.

Trong mắt Nghiêm Đề thì Chu Văn An như cái gai trong mắt vậy, không nhổ đi
không được.

Nghiêm Đề vốn nghĩ dành thời gian củng cố quyền lực sau đó âm thầm xử quyết
Chu Văn An nhưng nào ngờ Chu Văn An khinh thường dưới quyền Nghiêm Đề tự mình
nộp sớ từ quan, sau đó một người một ngựa đi đến đất Giang Đông.

Ông đi một mình tất nhiên nhanh hơn đoàn người Tôn Kiên nhiều lắm, so với Yết
Kiêu thì Chu lão đã đến sớm hơn ròng rã 3 ngày, đến khi thấy đại quân Tôn Kiên
trở về, Chu lão lại lấy một số tiền lớn mua chuộc hộ vệ trong thành, rốt cuộc
cũng biết vị trí của Yết Kiêu dù sao . . . ông cũng là người bày mưu nghĩ kế
cho Yết Kiêu đầu nhập họ Tôn.

Yết Kiêu thật ra cũng là theo tờ giấy Chu Văn An để lại mà làm.

Không phải có mật thám báo vị trí của Yết Kiêu cho Trình Phổ mà là Yết Kiêu tự
mình cho người mật báo sau đó cũng tự mình bằng võ lực chứng minh khả năng ,
bằng võ lực làm Trình Phổ nể trọng.

Tiếp theo chỉ cần Mị Cơ xuất hiện sau đó . . . thuận thế trở thành điểm yếu
của Yết Kiêu trong lòng Trình Phổ, mọi việc liền dễ làm.

Tính mạng Yết Kiêu có thể không lo, tính mạng hai mẹ con Mị Cơ có thể không lo
, càng quan trọng hơn cốt nhục của Nghiêm Minh tộc trưởng có thể sinh ra an
toàn.

Đương nhiên Chu lão cũng tính trước đến dung mạo của Mị Cơ liền sớm chuẩn bị
bùn khô đắp lên khắp người nàng, nhờ một điểm này mới khiến dung mạo đệ nhất
mỹ nhân Lạc Việt không lộ ra trước mặt người ngoài, không ai nhận ra thân phận
của Mị Cơ liền sẽ không ai hoài nghi quan hệ của nàng cùng Yết Kiêu, thiếu
chủ tương lai lại càng được bảo đảm.

. . . . .. ..

Mị Cơ nằm trên giường, ôm lấy Nghiêm Quang, vẻ mặt cũng đầy tự hào nhìn con
mình, nàng là phận nữ nhi, nữ nhi như nàng là không được đọc sách viết chữ,
cho dù nàng len lén cũng biết đọc chữ, cũng đọc qua một chút kinh thư nhưng so
với Chu lão thì nàng biết mình kém xa nhiều lắm, lời Chu lão nói nàng liền tin
vô điều kiện.

Chu lão nói con trai nàng bất phàm thì con trai nàng nhất định sẽ bất phàm.

“Chu tiên sinh . . . Mị Cơ đọc ít chữ, cũng không thể dạy hài tử cái gì vậy
cũng chỉ cầu Chu tiên sinh thay Nghiêm Minh làm sư phụ hắn, dạy hắn nên
người”.

“Mị Cơ thật sự cũng không mong nó có thể vượt qua cha nó, ta chỉ mong nó sau
này một đời bình bình an an, có thể sống thật tốt, không cầu nó làm cái đỉnh
thiên lập địa nam nhân, chỉ cầu nó biết đọc sách viết chữ, biết đối nhân xử
thế liền là tốt rồi “.

Chu Văn An nghe vậy cũng không nói gì, ông hiểu tâm trạng của Mị Cơ lúc này,
cuộc đời của Mị Cơ vừa mất đi người nam nhân quan trọng nhất, nàng liền không
muốn người nam nhân của mình đi theo vết xe đổ cũ của cha hắn.

Chu Văn An thân là thần tử cũng sẽ không thể bắt ép Mị Cơ làm theo ý mình, ông
chỉ khẽ nhìn Nghiêm Quang, mang theo ánh mắt cực kỳ chờ mong nhìn thiếu chủ,
ông chỉ có thể đợi, đợi xem tương lai thiếu chủ muốn làm gì.

Thiếu chủ hiện nay còn quá nhỏ không hợp nói chuyện của thế hệ trước nhưng chỉ
cần hắn đủ lớn, đủ hiểu biết, Chu Văn An liền muốn thiếu chủ tự mình lựa chọn.

Thiếu chủ là người tộc Lạc Việt nhưng hiện nay lại sinh ra và lớn lên ở đất
Giang Đông, ở Hạ Bì.

Với Chu Văn An mà nói, đây là bi ai.

Nếu sau này Nghiêm Quang chọn quên đi cội nguồn, sống một cuộc đời bình bình
an an thì Chu Văn An cũng liền lựa chọn ở ẩn, sau này không hỏi thế sự.

Nếu sau này Nghiêm Quang chọn đi trên con đường của phụ thân hắn, Chu Văn An
liền dốc hết sức trợ giúp hắn như cách ông đã từng trợ giúp Nghiêm Minh.

Về phần Nghiêm Quang hiện nay thì sao ?, đại khái hắn lại nhắm mắt vào, hắn
liền ngủ thiếp đi, ngủ đến thật ngon ngọt, cái thân thể này thực sự quá mức
yếu nhược.

Nghĩ đến bản thân mình thời học sinh liền học trong ngôi trường lấy tên nhà
giáo Chu Văn An, mình kiếp nay lại được chính ông dạy dỗ, khi ngủ Nghiêm
Quang cũng không thể che dấu một nụ cười ngọt ngào.

. . . . ..

Cứ như vậy, thời gian bất tri bất giác qua một năm.

Xuân qua đông đến, một năm ở đất Giang Đông, Nghiêm Quang liền tròn một tuổi.

Một tuổi Nghiêm Quang cũng không lộ ra điểm gì đặc biệt hơn người, so với lúc
sinh ra hắn trái lại càng ngày càng nội liễm.

Một tuổi hắn cũng chẳng có khác biệt gì với những đứa trẻ khác, sự phát triển
của hắn bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ba tháng tuổi biết lẫy.

Bốn tháng tuổi biết nắm đồ vật.

Sáu tháng tuổi biết ngồi.

Bảy tháng tuổi biết bò

Mười tháng tuổi biết đi

Mười một tháng tuổi biết nói bập bẹ.

Tròn một tuổi, hắn cũng không biết làm gì thêm nhưng mà hắn lại biết, lần
triệu hoán danh tướng thứ 3 đến rồi.

. . . ...

Thật ra mà nói hắn 1 năm nay cũng không có bình thường cho lắm, hắn chỉ là cố
gắng hạn chế sao cho giống những đứa trẻ bình thường mà thôi, ví dự như hắn 1
tuổi có thể nói bập bẹ nhưng thực tế hắn đã nói được không sai bao nhiêu.

Một năm ở nơi này, hắn cũng quen thuộc với cuộc sống không có điện, không có
internet, nói chung ở thời cổ đại nhàm đến phát sợ.

Hắn biết mình chí ít còn phải đợi vài năm nữa, cũng may trong sinh nhật tròn 1
tuổi này hệ thống tưởng đã ‘tắt ngủm’ đột nhiên tự mình liên hệ với hắn, thông
báo cho hắn lần triệu hoán thứ ba bắt đầu.

Ngồi trên giường, vẻ mặt cực kỳ dễ thương xuất hiện một nụ cười như thiên
thần.

Nghiêm Quang trong đầu giao tiếp với hệ thống.

“Hệ thống, bắt đầu triệu hoán”.

“Đinh, hệ thống bắt đầu vì ký chủ triệu hoán danh tướng ngẫu nhiên, xin ký chủ
đợi chờ trong giây lát”.

“Đinh, hệ thống thành công triệu hoán danh tướng, xin ký chủ quan sát bảng chỉ
số”.

. . . . . ..


Đại Việt Giang Sơn - Chương #7