Về Nhà Thật Tốt


Người đăng: Nickclone2

“Hệ thống, có thể cho ta biết Phù Đổng Thiên Mão là gì không ?”.

“Đinh, xin lỗi ký chủ, ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ vậy Phù Đổng Thiên Mão
đều chưa hề tồn tại, vật phẩm chưa tồn tại, hệ thống không thể cho ký chủ
thông tin”.

Cảm thấy hệ thống nói tương đối có lý, Nghiêm Quang tố chất vẫn rất tốt, hắn
vẫn có thể bình ổn lại bản thân sau đó một mạch hướng về thành Hạ Bì.

Nghiêm Quang đương nhiên không phải loại đầu óc kém cỏi, hắn cũng không phải
là người chỉ thích dùng nắm đấm giải quyết tất cả.

Trước đây khi còn trong mái trường thì hắn đúng là như vậy nhưng khi vào quân
đội hắn đã thay đổi rất nhiều, hắn biết có nhiều việc dùng nắm đấm vốn là vô
ích, ví dụ như việc cứu Cam Ninh chẳng hạn.

Năm đấm hiện nay của Nghiêm Quang cùng lắm chỉ bắt nạt được Tôn Sách, căn bản
cứu không được Cam Ninh, muốn cứu được Cam Ninh hắn cần phải nhờ đến một người
giỏi hơn hắn nhiều, người này chính là Chu lão.

Trong số các danh tướng được Nghiêm Quang triệu hoán ra, nói về trí lực lấy
Nguyễn Bỉnh Khiêm làm đầu nhưng trí lực đôi khi không có tác dụng bằng kinh
nghiệm, kinh nghiệm thì ai qua được Chu lão ?.

Tại thời điểm hiện nay, vừa có kinh nghiệm, vừa có trí tuệ, Chu lão vẫn có thể
coi là đệ nhất mưu thần của Nghiêm Quang.

Thành Hạ Bì so với trước khi Nghiêm Quang bị bắt cóc thì thay đổi như trời với
đất.

Hạ Bì lúc này đã phòng ngự nghiêm ngặt gấp 10 lần, chí ít là từ mặt quân lính
canh cổng, vũ khí sáng loáng, giáp trụ che kín nửa phần trên, đây tuyệt đối là
tinh nhuệ Hạ Bì.

Dĩ nhiên tinh nhuệ hơn nữa thì Nghiêm Quang cũng không quan tâm, tại cái thời
điểm hiện nay thì Nghiêm Quang có thể coi là ‘bình vôi’, sẽ không ai đụng đến
bình vôi như hắn cả.

Vừa đi đến cổng thành, dĩ nhiên có binh lính cản hắn lại nhưng mà rất nhanh
bọn họ đều thu vu khí về vị trí cũ, trong đó có một tên cảnh binh bước đến, vẻ
mặt cười cười với Nghiêm Quang.

“Nghiêm gia tiểu tử ?, là ngươi ?”.

Nghiêm Quang nhận ra người này, người này gọi là Trần Bình.

Tất nhiên tại Tam Quốc cũng có một cái Trần Bình, hai người đương nhiên không
phải là một, đây chỉ là trùng tên mà thôi.

Trần Bình năm nay 20 tuổi, là một thân vệ của Chu Trị, bản thân Nghiêm Quang
đã có cả năm trời ở trong quân doanh hơn nữa hắn cùng Tôn Sách đều cực kỳ nổi
tiếng trong quân, binh lính đi ra từ quân doanh đa phần đều sẽ nhận biết hắn
hơn nữa đều sẽ dụng khuôn mặt tươi cười đón tiếp hắn.

Nghiêm Quang hiện nay được coi là tương lai sau này của Tôn gia chưa kể phụ
thân Nghiêm Quang cũng là một nhân vật không nhỏ tại Hạ Bì, binh lính bình
thường sao dám đắc tội hắn ?.

“Trần Bình ca ca, hôm nay ngươi dĩ nhiên bị đẩy ra gác cổng ?, chẳng nhẽ lại
làm việc sai trái gì nên mới bị Hàn tướng quân đuổi ra đây ? ”.

Trần Bình một mặt đen lại, đưa tay ra quơ quơ trước mặt Nghiêm Quang.

“Tiểu tử muốn ăn đòn chăng ? ”.

Trần Bình đương nhiên sẽ không nói cho Nghiêm Quang biết việc xảy ra trong
thành hiện nay, hắn cảm thấy Nghiêm Quang chỉ là một đứa trẻ, sẽ không cần
biết mấy việc này.

Về phần Nghiêm Quang, hắn đương nhiên sẽ phải giả vời là không biết, dù sao
cũng không thể nói mình bị bắt cóc cùng Tôn Sách chứ ?, nếu thông tin này lộ
ra thì giải thích ra sao việc hắn quay về còn Tôn Sách vẫn bị bắt ?.

Lúc này Nghiêm Quang thực sự thấy may mắn, may mắn vì Tôn Sách từ đầu đến cuối
đều bất tỉnh nhân sự.

Thể chất của Tôn Sách tuyệt không kém Nghiêm Quang nhưng mà nắm đấm của Cam
Ninh có sát thương hơn Tiên Vũ Đan nhiều lắm lại thêm bất kể tinh thần hay sức
chịu đựng của Nghiêm Quang đều hơn Tôn Sách, hắn có thể tỉnh lại sớm cũng là
việc bình thường.

Lại nói Trần Bình, phát hiện ra Nghiêm Quang vào thành, Trần Bình đương nhiên
sẽ không ngăn cản, lập tức ra hiệu mở cổng thành, Nghiêm Quang liền có thể dễ
dàng đi vào trong.

Trần Bình phất tay với đám thuộc hạ có điều hắn như nhớ ra cái gì đó, lập tức
quay đầu lại.

“Tiểu tử, đứng lại một chút ”.

Vốn đã sắp bước vào cổng thành, nghe thấy một tiếng gọi này Nghiêm Quang liền
nhíu mày nhưng mà hắn vẫn có thể phi thường trấn định, làm như không có gì mà
quay đầu lại.

“Trần đại ca, có việc gì chăng ?”.

Nhìn khuôn mặt non nớt của Nghiêm Quang, Trần Bình cười cười.

“Không có gì, ta chỉ thắc mắc .. . từ hôm qua ta liền được phái ra cửa thành,
ai ra ai vào đều sẽ được ghi lại, hôm qua ta cũng không thấy ngươi đi ra, sao
ngươi lại xuất hiện ở ngoài ?”.

Đây đương nhiên không phải hoài nghi Nghiêm Quang, đây đơn giản chỉ là thắc
mắc của Trần Bình mà thôi.

Nghiêm Quang quả thật thở ra một hơi, từ tiếp xúc với Trần Bình vài câu thì
hắn đã biết việc mình bị bắt cóc vẫn được gia đình che dấu, nếu không lúc này
thật sự tương đối phiền phức.

“A ?, tại sao phải ghi lại xuất nhập ?, hơn nữa hôm nay trong thành cũng
nghiêm trang dị thường, có biến động gì sao ? ”.

“Hôm qua . . . chiều hôm qua . . . đệ chốn ra khỏi thành, sau đó ở ngoài thành
cả đêm”.

Trần Bình nghe vậy, cảm thấy không biết nói gì, liền dơ chân đá về hướng
Nghiêm Quang, tất nhiên là Nghiêm Quang tránh được.

“Tiểu tử, lại dám chốn nhà ra khỏi thành chơi ?, lại còn dám chơi cả đêm, gan
thật sự rất lớn a, nói cho ta biết đêm qua ngươi trốn đi đâu ?, hơn nữa cha
ngươi sao lại không tìm ngươi ?”.

Nghiêm Quang nhoẻn miệng, vừa cười vừa đáp.

“Ta đi đâu, ta mới không có nói ”.

Sau đó lại phi thường thần bí mà nhìn Trần Bình.

“Trần ca ca, ngươi từ hôm qua có gặp cha ta không, thấy biểu cảm của cha ta
thế nào ?, hôm qua ta . . . ta cho hạ nhân đến báo cáo với cha rồi, có lẽ
cũng không sao đi ?”.

Nghiêm Quang kiếp trước không giỏi đóng kịch cho lắm nhưng mà kiếp này hắn
đóng kịch càng ngày càng giỏi.

Hắn hoài nghi nếu trở về thế giới cũ, nếu được làm lại có khi hắn sẽ thi sân
khấu điện ảnh, khả năng đỗ vẫn là rất cao.

Trần Bình nhìn thấy bộ dạng non nớt cộng thêm rụt cả đầu lại của nghiêm Quang,
nào còn hỏi gì, trong lòng chỉ thấy buồn cười liền đưa tay ra phất về phía hắn
.

“Về nhà nhanh một chút đi, bất quá ta đãm bảo phụ thân ngươi sẽ đánh gãy chân
ngươi”.

Nghiêm Quang dĩ nhiên sẽ không ở lại đây, dù sao trong lòng hắn không yên,
cũng thực sự sợ bị ai nhìn ra cái gì, cố gắng biểu hiện sợ hãi rồi lập tức
chạy về phía Nghiêm phủ để lại Trần Bình nhìn theo thân ảnh của hắn mà cười
cười.

. . . . . ..

Khép lại việc Trần Bình, Nghiêm Quang chạy một mạch về trong phủ, bên ngoài
đúng là không có ai cản hắn lại.

Đừng nghĩ nơi nào cũng có người quen, Hàn Đương hôm nay đã mang 500 quân đội
ra ngoài, đây toàn là binh lính tinh nhuệ hàng đầu Hạ Bì, hầu hết là người ở
lại quân doanh, đám người này mới có thể thường xuyên thấy mặt Nghiêm Quang,
có thể coi là quen biết Nghiêm Quang.

Binh lính còn lại của thành Hạ Bì đa số là binh lính thời vụ, được đào tạo qua
loa, không ở trong quân doanh, sau mỗi ca trực hay sau mỗi nhiệm vụ đều trở
về nhà của mình, những binh lính này được gọi là dân binh, dân binh thực sự
không có mấy người nhớ mặt Nghiêm Quang.

Thành Hạ Bì mạnh là vì thành Hạ Bì có quân đội chính quy, về phần dân binh
chiến lực cũng rất bình thường, trù số lượng hơi nhiều một chút ra thì chiến
lực chẳng khác quái gì dân binh huyện Diễm Độc cả.

Nghiêm Quang vừa chạy đến của, gia nô nhà hắn liền nhìn ra, hai tên gác cổng
vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn, sau đó liền muốn chạy vào trong báo cho gia
chủ.

Trong Nghiêm Phủ cũng không có mấy người biết Nghiêm Quang bị bắt cóc nhưng
rất nhiều người biết thiếu chủ cả đêm không về, nay thấy thiếu chủ nhất định
phải chạy vào báo cho gia chủ.

“Không cần báo”.

Nghiêm Quang nói ba chữ này như có định thân thuật, quả thực khiến tên gia nô
kia dừng lại.

“Cha ta có trong phủ không ?”.

Tên gia nô nghe vậy liền cung kính đáp.

“Công tử, đại nhân có ở trong phủ, từ hôm qua đến giờ đại nhân vẫn chưa rời
phủ”.

Nghe được thông tin muốn nghe, Nghiêm Quang một đường chạy vào nội phủ.

Vào đến nội phủ gần như không có ngoại nhân, đồng thời người đầu tiên mà hắn
thấy cũng là Nghiêm bá bá.

Nghiêm bá bá không hổ là ‘vệ sĩ của vua’, gần như bất cứ biến động gì trong
nội phủ bản thân Nghiêm bá bá đều biết.

Nghiêm Quang vừa bước chân vào nội phủ, đi được vài bước thì Nghiêm Ích Khiêm
đã xuất hiện cản đường hắn lại đồng thời một Nghiêm Ích Khiêm không giỏi biểu
hiện tình cảm, cũng rất kiệm lời lại ôm lấy Nghiêm Quang.

“Tiểu Quang, là cháu, cháu rốt cuộc cũng về rồi, trên người có chỗ nào không
khỏe ?, trên người có làm sao hay không ?”.

Nghiêm Ích Khiêm đúng là kích động, ông là bác của Nghiêm Quang, nói không yêu
thích Nghiêm Quang đương nhiên là giả, máu mủ tình thâm sao có thể không có
tình cảm gì ?.

Nghiêm Ích Khiêm bình thường kiệm lời nhưng lúc này biết cháu yêu bình yên trở
về, không vui cũng không được.

Chỉ có Nghiêm Ích Khiêm mới biết bản thân mình hôm qua lo lắng cho đứa cháu
này thế nào.

Bị Nghiêm Ích Khiêm ôm đến có chút khó thở nhưng trong lòng lại ấm ấp vô cùng,
hắn đối với bá bá khẽ cười.

“Bá bá, cháu không sao, là Hiền ca cứu cháu ”.

Nói xong lại nghĩ đến Cam Ninh, nghĩ đến thời gian không đủ, Nghiêm Quang cũng
lập tức nói.

“Bá bá, cháu có việc gấp muốn gặp Chu lão, bá bá đưa cháu đến chỗ Chu lão đi”.

Nghiêm Ích Khiêm nghi hoặc nhìn Nghiêm Quang nhưng cũng phát hiện ra có điểm
không đúng.

Trương sư cùng Nguyễn Hiền đi ra ngoài vốn để tìm tung tích Nghiêm Quang,
Nghiêm Quang nói là Nguyễn Hiền cứu mình, đương nhiên cũng xác định đã gặp hai
người.

Lúc này Nghiêm Quang lại về một mình mà không có hai người đi theo, quả thực
rất khả năng có đại sự xảy ra.

Nghiêm Ích Khiêm không nói nhiều, cũng không hỏi gì liền ôm lấy Nghiêm Quang,
đi thẳng đến thư phòng.

. . . . ..

Thư phòng cũng chẳng có bảo vệ, Nghiêm Ích Khiêm bế Nghiêm Quang đến sau đó
không quên nói.

“Cha cháu cũng ở bên trong”.

Nói xong chậm rãi đẩy cửa ra.

Nghiêm Kiêu quả thật cũng được Nghiêm Ích Khiêm coi như đệ đệ. Lúc đầu Nghiêm
Kiêu tuyệt chẳng thân thiết gì với Nghiêm Ích Khiêm bất quá sự hy sinh của
Nghiêm Kiêu được Nghiêm Ích Khiêm nhìn rõ trong mắt, là Nghiêm gia nợ Nghiêm
Kiêu, đứa đệ đệ này Nghiêm Ích Khiêm tất nhiên cam lòng nhận.

Cửa vừa mở ra, Nghiêm Quang liền nhìn thấy Chu lão ngồi ở trung tâm, phụ thân
Nghiêm Kiêu của hắn ngồi bên phải, hai người rõ ràng đang bàn bạc gì đó, vừa
thấy Nghiêm Quang bước vào, cả hai liền lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng
hoàn toàn bị mừng rõ thay thế.

Ngay cả phụ thân bình thường rất ít ôm Nghiêm Quang cũng tiến đến, ôm chặt lấy
hắn, cảm nhận được sự xúc động của phụ thân, Nghiêm Quang chỉ có thể mỉm
cười.

Bất kể thế nào, về nhà thật tốt.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #59