Người đăng: Nickclone2
Rút thưởng là một việc phi thường kích động.
Nghiêm Quang đương nhiên cũng có thể lựa chọn về đến Hạ Bì mới rút thưởng
nhưng hắn có ngàn phần trăm chắc chắn là khi về đến Hạ Bì toàn bộ Nghiêm phủ
đều sẽ quấn lấy hắn, hắn muốn rút thưởng chỉ sợ cũng phải đợi đến tối thậm chí
là ngày mai.
Cái này cũng giống đập hộp vậy, kích động là việc không cần nói.
Tân tân khổ khổ mua được một món đồ về sau đó lại không được mở ra ?, phải
đợi một ngày mới có thể mở, mới có thể sử dụng ?, ai đợi được ?.
Ai đợi được thì hắn không biết nhưng mà hắn thật sự không muốn đợi.
Thế là Nghiêm Quang trực tiếp nhận thưởng, dù sao trên đường đi về Hạ Bì, thất
thần một chút cũng không có gì, chưa kể Nguyễn Chế Nghĩa bên cạnh hắn sẽ không
ngã ngựa.
Có lần đầu rút thưởng, Nghiêm Quang quen việc dễ làm nhắm mắt lại, tiến vào hệ
thống.
Một lần lựa chọn vật phẩm, thực sự rất kích động.
Một lần nữa lại đối mặt với khung cảnh quen thuộc, một lần nữa đối mặt cùng 5
cái rương nhỏ làm bằng hoàng kim.
Vẫn là cái loại chữ viết không ai hiểu, vẫn là cái hình đầu sói đầy ma mị
khiến Nghiêm Quang có ấn tượng rất sâu.
Nhắm mắt lại, bàn tay run lên, cho dù 5 cái hộp này giống hệt nhau thì Nghiêm
Quang vẫn cứ kích động.
Sau đó hắn xoay tròn nhiều vòng, dĩ nhiên tất cả vẫn là hình ảnh diễn ra
trong đại não của hắn.
Xoay tròn xong, không rõ đông tây nam bắc, Nghiêm Quang loạng choạng mà tiến
tới chỗ mấy cái hộp, đưa tay ra một chạm.
Hắn đang thuần túy dựa vào vận khí, hắn muốn biết vận khí của mình thế nào.
Sau khi tay hắn chạm vào cái hộp đầu tiên, bốn cái hộp còn lại đều biến mất.
Cái hộp bị hắn chạm vào cũng biến mất, đợi khi Nghiêm Quang mở mắt ra, hắn
nhìn thấy một tấm thẻ màu tím.
Nghiêm Quang hít một hơi lãnh khí, thật kỹ quan sát tấm thẻ này.
Chỉ thấy dòng chữ ‘Thẻ triệu hoán danh tướng’.
Nghiêm Quang lần này hai mắt tỏa sáng nhưng hắn lại có chút sợ hệ thống hố
mình.
Mở thẻ mà thôi, ai cũng quen thuộc nhưng mà hắn sợ nhất cái trò mở thẻ random.
Ai biết hệ thống giới hạn danh tướng thế nào ?.
Sử Việt không thiếu ngưu nhân nhưng mà cũng không thiếu . . . phế tài.
Đấy là còn chưa kể triệu hoán ngưu nhân lỡ người ta không phục hắn thì làm thế
nào ?, giả sử cho Nghiêm Quang triệu hoán ra Lê Lợi, vậy chỉ sợ ông trực tiếp
quay đầu rời đi.
Nếu cho Nghiêm Quang triệu hoán ra Nguyễn Huệ . . . cho dù hắn cực kỳ thần
tượng Quang Trung Hoàng Đế nhưng mà hắn cũng cảm thấy mình không có bất cứ cái
gì để khiến nhân vật bậc này trung thành, chí ít là hiện nay.
Cầm tấm thẻ trong tay, Nghiêm Quang vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Hệ thống, giới thiệu một chút tấm thẻ này cho ta”.
“Đinh, bảo rương mà ký chủ mở là hoàng kim bảo rương, nhiệm vụ thu phục Nguyễn
Chế Nghĩa độ khó chỉ là 2 sao, căn bản không thể nhận được phần quá là hoàng
kim bảo rương, ký chủ có thể nhận được hoàng kim bảo rương vì bản thân hệ
thống cực kỳ chú trọng lần đầu tiên”.
“Đinh, nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ cũng thu được hoàng kim bảo rương, còn đây
là nhiệm vụ ký chủ tự mình thu phục một danh tướng phản bội đầu tiên, cũng thu
được hoàng kim bảo rương”.
“Đinh, xin ký chủ đừng hoài nghi phẩm chất đồ vật trong hoàng kim bảo rương,
trong tay ký chủ là Tử Tinh Triệu Hoán Thẻ Bài, đây là cấp độ thẻ bài triệu
hoán cao nhất của hệ thống, xin ký chủ không cần lo lắng”.
Hệ thống vừa nói, Nghiêm Quang biết mình được đại vận, tất nhiên chỉ sợ tất cả
nhiệm vụ sau này khó lòng nào lại có cơ hội này.
Nghĩ kỹ một chút, nhiệm vụ gia tăng thiện cảm với Lê Chân không phải đồng dạng
như Nguyễn Chế Nghĩa sao ?, Nghiêm Quang có thể thu được hoàng kim bảo rương
có lẽ thật sự cũng vì hệ thống ‘bonus’.
Cầm trong tay tử tinh thẻ, Nghiêm Quang đương nhiên lập tức triệu hoán.
“Hệ thống, lập tức triệu hoán”.
Nghiêm Quang tin tưởng hệ thống này cường đại.
Nghiêm Quang cũng thật sự muốn nhìn cái hạn mức cao nhất của hệ thống là như
thế nào ?.
Là nhân vật nào trong sử Việt, chỉ số ra sao ?, có thể ‘ngưu’ đến mức nào ?.
. . . ...
“Đinh, hệ thống triệu hoán danh tướng thành công”.
“Đinh, mời ký chủ đợi trong chốc lát, bảng chỉ số của danh tướng lập tức hiển
thị”.
. . . . . . . ..
“Này, cẩn thận”.
Nguyễn Chế Nghĩa đột nhiên đưa tay ra, ôm ngang hồng Nghiêm Quang.
Nghiêm Quang vậy mà ngã ngựa ?, đương nhiên xuất phát từ việc Nghiêm Quang
mới 5 tuổi thì việc ngã ngựa cũng hết sức bình thường.
Nguyễn Chế Nghĩa chỉ không hiểu, khuôn mặt Nghiêm Quang triệt để dại ra, cười
ngóc cả miệng thậm chí vì miệng cười quá lớn, nước dãi còn chảy ra.
Sau đó Nghiêm Quang dùng ánh mắt đầy lửa nóng nhìn Nguyễn Chế Nghĩa, cái nhìn
này thậm chí làm Nguyễn Chế Nghĩa tương đối không thoải mái.
Nghiêm Quang xin thề, hắn rất có xúc động muốn ôm Nguyễn Chế Nghĩa một cái,
rất muốn cảm tạ vị danh tướng này.
Hắn quả thực triệu hoán ra ‘ngưu ‘ nhân.
. . . . . ...
Nơi Nghiêm Quang ở là phương nam.
Lúc này ở phương Bắc, có một người mở mắt ra.
Người này mái tóc búi cao, ăn mặc một thân áo vải nhưng khí khái bất phàm, ánh
mắt trong suốt tinh minh, vừa nhìn cũng có thể nhận ra đây là một văn sĩ.
Văn sĩ tuổi tác không lớn, có lẽ mới 30 tuổi hoặc ngoài 30 tuổi nhưng tuyệt
chưa đến 40.
Văn sĩ ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm áp, khẽ vươn vai một chút, trong ánh mắt
như ẩn như hiện một tia mê mang.
Văn sĩ vừa làm quái mộng.
Giấc mơ không có cái gì cả, một giấc mơ hết sức nhảm nhí bất quá phải xem là
nhảm nhí với ai.
Trong giấc mơ, hình ảnh mà văn sĩ nhìn thấy chính là hình ảnh Nam Hoa Lão Tiên
thấy trước khi chết.
Một đầu lang rất lớn, toàn thân màu tím đầy ma mị.
Đầu lang này đang há miệng, trong miệng của nó chính là hoàng kim long.
Tham Lang Thôn Long.
Tham Lang Đoạt Vận.
Văn sĩ trong ánh mắt càng ngày càng sáng sau đó hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa
sổ.
“Là phương nam sao ?, một chặng đường dài đây”.
Văn sĩ cười cười sau đó bước xuống giường.
Khi đi ra ngoài xung quanh liền có hạ nhân cúi đầu.
Nơi văn sĩ ở hiện nay là Thiên Thủy Thành.
Thiên Thủy Thành là nơi nào ?.
Trong tộc Bách Việt có một vùng đất gọi là Thiên Thủy, đây là nơi đặt tổ đường
của Mị gia, vì vậy mới có câu Thiên Thủy Mị gia, người họ Mị đều xuất thân
Thiên Thủy.
Dĩ nhiên Thiên Thủy cũng không chỉ Bách Việt mới có, tại Tam Quốc có một tòa
Thiên Thủy Thành.
Thiên Thủy Thành hiện nay chưa quá mức nổi tiếng, trong mắt rất nhiều người
bản thân Thiên Thủy Thành chỉ là một tòa thành nơi biên cương phía Bắc không
lớn cũng chẳng nhỏ.
Tất nhiên nếu Nghiêm Quang nghe đến Thiên Thủy Thành, hắn tất nhiên sẽ cảm
thấy vài phần áp lực.
Không vì cái gì, chỉ vì người đứng đầu Thiên Thủy Thành hiện nay, họ Đổng tên
Trác tự Trọng Dĩnh.
Đổng Trác hiện tại như một con ác long đang chờ thời vậy.
Giặc khăn vàng chưa bị dẹp, vũ đài của Đổng Trác vẫn chưa hiện có điều tại
Thiên Thủy, địa vị của Đổng Trác tuyệt không kém Tôn Kiên ở Hạ Bì, đồng thời
quyền lực của Đổng Trác vẫn lớn hơn Tôn Kiên nhiều lắm.
Hạ Bì là đất Giang Đông, đất Giang Đông là đất cũ của Đại Sở, triều đình nhà
Hán quản Giang Đông rất nghiêm ngặt.
Thiên Thủy là đất Tây Lương, là đất nhà Tấn.
Tây Lương không như Giang Đông, đất đai khó làm nông nghiệp, chỉ thích hợp
chăn nuôi gia súc cùng ngựa.
Khí hậu khắc nghiệt vô cùng, vào mùa đông bốn phương tám hướng đều là tuyết,
lại càng không thích hợp phát triển nông nghiệp thậm chí đường xá cũng khó đi.
Tây Lương lại giáp với các bộ tộc phương Bắc, gần như tính là toàn thành biên
cương, chiến loạn liên miên.
Tổng kết lại, trong mắt rất nhiều người Tây Lương là gân gà, nếu được chọn
giữa thành cao Thiên Thủy cùng tiểu thành Hạ Bì chỉ sợ nhiều người còn chọn Hạ
Bì tuy nhiên bỏ qua hết khó khăn kia, Thiên Thủy có hai ưu thế lớn.
Ưu thế thứ nhất là kỵ binh.
Ưu thế thứ hai, Đổng Trác có thể phát triển binh lính, tất nhiên vẫn phải để ý
đến cái nhìn nhà Hán nhưng quân đội của Đổng Trác chắc chắn vượt xa liên minh
hai nhà Tôn – Chu.
Đây chính là vốn của Đổng Trác.
. . . . ..
Lại nói đến Đổng Trác, tại cái đất Tây Lương này văn thần thì ít, võ tướng thì
nhiều, võ tướng như mây bất quá văn nhân chẳng có mấy người.
Không rõ Đổng Trác tu mấy kiếp, dĩ nhiên tại cái nơi vốn không có mấy văn nhân
này bản thân hắn lại có hai vị siêu cấp ngưu nhân.
Người đầu liên là Lý Nho, người thứ hai là Giả Hủ.
Bất kể là ai trong hai người này đều là mưu thần hàng đầu thiên hạ, đặc biệt
là Giả Hủ.
Nói về mưu thần, tại thời kỳ đầu Tam Quốc, nếu phải chọn ra một người có thể
so tài cùng Quỷ Tài Quách Gia có lẽ cũng chỉ còn một mình Giả Hủ.
Tài năng của Giả Hủ là không phải bàn cãi.
Có được Gia Hủ cùng Lý Nho, Đổng Trác dã tâm càng ngày càng lớn, tất nhiên dã
tâm của Đổng Trác hiện nay còn lâu mới lớn được như sau này.
Đổng Trác ước mơ cũng chỉ là đại tướng quân.
Đổng Trác cảm thấy đại tướng quân đương triều cũng chỉ là thằng bán thịt lợn
mà ra, may mắn có một cô em gái gả cho hoàng đế, vậy cũng làm được đại tướng
quân ?.
Đối với Hà Tiến, Đổng Trác thủy chung không phục, đương nhiên đấy là nội tâm
hắn còn bên ngoài Đổng Trác đối với Hà Tiến xu nịnh có thừa, vàng bạc lễ vật
mang đi hiến tặng kể không hết, là nhân vật chủ chốt trong phe phái của Hà
Tiến, Hà đại tướng quân.
Ngày hôm nay, Đổng Trác tâm tình tương đối vui vẻ.
Lý do ư ?, Giả Hủ hôm nay vậy mà tự mình giới thiệu một người diện kiến hắn.
Đổng Trác hiện nay chưa phải Đổng Trác sau khi tiến vào Lạc Dương, bản thân
Đổng Trác vẫn có kính lễ rất lớn với văn nhân, với mưu sĩ.
Đổng Trác vẫn phải biết văn nhân tại thời đại này có lực lượng như thế nào,
mưu thần trong cái thời đại này có thể so với cả vạn binh mã.
Đổng Trác lưng dựa vào ghế da hổ, vẻ mặt không khỏi nhớ lại đêm hôm qua.
. . ..
“Văn Hòa, ngươi nói người này thế nào ?”.
Giả Hủ đối mặt với Đổng Trác, tự nhiên mà nhấp một ngụm trà.
“Bẩm tướng quân, người này đại tài, tài chỉ sợ không thua Văn Hòa”.
Đổng Trác nghe vậy mừng quýnh lên mà nói.
“Ngươi này gọi là gì ?, là nhân sĩ phương nào ?”.
Giả Hủ trầm thấp mà đáp.
“Bẩm tướng quân, người này gọi là Lương Vân, tự Trung Tân, là nhân sĩ Ba
Thục”.
Đổng Trác cảm thấy tên người này lạ liền nhíu mày nhưng cũng không nói thành
lời, dù sao nhân sĩ trong thiên hạ nhiều vô số, kỳ nhân không biết bao nhiêu
mà tính, sao Đổng Trác ai cũng có thể nghe thấy được ?.
Lại nói Ba Thục, Ba Thục là đất Thục tuy nhiên cũng đúng là gần Tây Lương, đi
từ Ba Thục đến Tây Lương cũng chỉ vài ngày thời gian, không tính quá xa, về
khoảng cách địa lý không làm Đổng Trác nghi ngờ gì.
“Văn Hòa, ngươi thấy người này thế nào ?, có thể tin dùng không “.
Giả Hủ lại nghĩ một chút, tương đối kiên định mà gật đầu.
Văn Hòa từng hỏi hắn
‘Trung Tân nghĩ là gì, hắn nói Trung nghĩa là Trung Chính . Giữ được toàn vẹn
Tính Thiện của mình là Trung, không giữ toàn vẹn được tính Thiện của mình thì
không phải là Trung’.
‘Tân tức là Bến . Biết chỗ dừng đó là đúng bến, không biết chỗ dừng thì là lạc
bến y. Như trung với vua, hiếu với cha mẹ, thân ái với anh em, hòa hợp vợ
chồng, tín với bạn bè, đó là Trung vậy. Đối diện với của cải mà không tham,
thấy lợi mà không tranh giành, vui với điều thiện mà bao dung được người, lấy
tình thực mà ứng đãi với mọi vật, đó cũng là Trung vậy... Nghĩa chữ Trung
chính là ở chỗ Chí Thiện ‘.
Văn Hòa sau đó lại hỏi hắn, hắn cảm thấy thế cục thiên hạ hiện nay như thế
nào.
Nói đến đây, Giả Hủ rõ ràng thấy ánh mắt Đổng Trác kích động liền khẽ cười.
“Hắn nói, thế cục thiên hạ đại loạn, phong vân nổi lên khắp nơi nhưng phong
này là tiểu phong”.
“Người làm đại sự phải biết nhìn thấy cái nghiệp lớn, đừng vì tiểu phong mà
không giữ được bản tâm, tiểu phong chân chính không thể làm nên đại động tác
gì, chân chính người thông mình liền ẩn mình như chân long đang ngủ, đợi
phong khởi liền theo gió mà lên, một đường thế không thể cản”.
“Hắn khi đó nói cũng rất chung chung, bất quá hắn lại nói, gió lớn sắp đến,
cơn gió đầu tiên đến từ phương Bắc”.
Văn Hòa lại thấy tò mò liền hỏi tiếp tại sao hắn biết gió lớn đến từ phương
Bắc”.
“Khi đó hắn chỉ cười cười nó rằng, mùa đông sắp đến không phải là lúc gió đông
về hay sao ?, cơn gió đầu tiên tất đến từ phương Bắc”.
Khi đó hắn cười lớn, ta cũng cười lớn bất quá câu nói tiếp theo của hắn làm
Văn Hòa thực sự muốn dẫn hắn đến gặp mặt chủ công.
Hắn nói.
“Gió lớn nổi lên bắt đầu từ phương Bắc, theo gió mà tiến thẳng xuống Trung
Nguyên, gió phương Bắc khác với gió phương Nam, khác với gió bất cứ nơi nào
khác”
“Gió phương bắc là cơn gió nhanh nhất, là cơn gió lạnh nhất . . . hướng về Lạc
Dương”.
Sau câu nói này của Giả Hủ, Đổng Trác lập tức vỗ bàn, mặt mày kích động.
“Gặp, nhất định phải gặp”.
“Chuyển lời của ta tới Lương Vân tiên sinh, nếu ngày mai Tiên Sinh có rảnh,
xin sắp xếp chút thời gian, Đổng Trác liền thiết yến đón tiên sinh tẩy trần”.
. . . . . . ..
Nghĩ lại cuộc nói chuyện với Giả Hủ hôm qua, Đổng Trác trong nội tâm cực kỳ
khó nhịn, thực sự muốn ngay lập tức đến gặp vị nhân sĩ Ba Thục này, đối với
mưu sĩ gọi là Lương Vân này nhớ mãi không quên.
Thiên hạ lại xuất ra một vị mưu sĩ, tài không thua Giả Hủ.