Bắc Phương Cư Sĩ (3)


Người đăng: Nickclone2

Nguyễn Chế Nghĩa cũng không lớn tuổi gì cho lắm, cho dù Nguyễn Chế Nghĩa có
thể coi là văn võ song toàn thì bản thân cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi,
lúc này nhìn Nguyễn Chế Nghĩa một mặt xoắn xuýt chạy theo Nghiêm Quang trên
ngựa, quả thực có vài phần khôi hài.

Rốt cuộc thì tốc độ của Nguyễn Chế Nghĩa vẫn là đủ, hắn một lần nữa đưa tay ra
giữ được dây cương ngựa của Nghiêm Quang, đương nhiên đây là vì Nghiêm Quang
cố tình thả chậm tốc độ mà thôi.

Sau khi nắm dây cương ngựa lại, Nguyễn Chế Nghĩa thở hổn hển, trên người nhễ
nhại mồ hôi.

Khác với vẻ trầm tính bình thường khi ở trong quân đội Cam Ninh, Nguyễn Chế
Nghĩa lúc này biểu cảm càng giống với một thiếu niên, càng giống với độ tuổi
của hắn.

“Tiểu tử, đừng có đi nữa, ngươi nói lại một chút, phụ thân ngươi là ai ?”.

Nghiêm Quang ngồi trên ngựa cảm thấy cực kỳ buồn cười bất quá vẫn phải làm
thành bộ dạng ruột để ngoài da, bĩu môi mà nhìn Nguyễn Chế Nghĩa.

“Không ngờ ngươi còn bị lãng tai, ta thật sự hoài nghi phụ thân ta báo mộng
sai rồi, phụ thân ta gọi là Nghiêm Minh, có gì không ?”.

Nguyễn Chế Nghĩa cho dù nghe thông tin này lần thứ hai thì hắn vẫn cứ bị sock
bất quá tốt hơn lần trước hắn vẫn ghìm dây cương ngựa lại, không để cho Nghiêm
Quang thừa cơ thúc ngựa chạy đi.

Hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, không làm rõ không được.

Thậm chí lúc này Nguyễn Chế Nghĩa còn quên mất luôn đại ca Cam Ninh đang gặp
nguy hiểm.

Ánh mắt khóa chặt lấy Nghiêm Quang, giọng nói Nguyễn Chế Nghĩa mang theo vài
phần run rẩy.

Nguyễn Chế Nghĩa lúc này nghĩ đến một điều.

Người đời nói hổ phụ không sinh khuyển tử, câu nói này Nguyễn Chế Nghĩa đương
nhiên tin tưởng.

Nghiêm Kiêu rất mạnh, là cận vệ mạnh nhất của Nghiêm Minh thậm chí có thể coi
là đệ nhị cao thủ của Lạc Việt Tộc, cho dù bản thân Nguyễn Chế Nghĩa cũng cảm
thấy mình hiện tại cũng không phải là đối thủ của Nghiêm Kiêu tuy nhiên Nghiêm
Kiêu có mạnh hơn nữa vẫn chỉ là đệ nhị mà thôi, còn xa lắm mới đạt đến sức
mạnh của Nghiêm Minh.

Lúc trước khi biết Nghiêm Quang là con trai Nghiêm Kiêu bản thân Nguyễn Chế
Nghĩa bất ngờ không ít.

Nghiêm Quang có thể đánh bại Tôn Sách, toàn bộ trận chiến đó Nghiêm Kiêu đều
nhìn trong mắt thậm chí có thể dùng chữ kinh tâm động phách mà hình dung.

Nghiêm Kiêu không yếu nhưng mà . . . Nguyễn Chế Nghĩa cảm thấy vẫn bất ngờ vô
cùng.

Tất nhiên nếu Nghiêm Quang không phải là con trai Nghiêm Kiêu mà là con trai
Nghiêm Minh thì mọi việc lại cực kỳ hợp lý.

Nghiêm Minh năm xưa đánh cho Giang Đông Mãnh Hổ không thành hình người, vậy vì
cái gì mà con trai Nghiêm Minh không thể đánh cho Tiểu Bá Vương không thành
hình người ?

Suy nghĩ của Nguyễn Chế Nghĩa cực kỳ đơn giản nhưng cũng cực kỳ trực tiếp.

Hắn cảm thấy, lời Nghiêm Quang nói không giả, hơn nữa hiện nay Nguyễn Chế
Nghĩa lại có chút kích động.

Tại sao lại kích động ?, Nguyễn Chế Nghĩa thực sự tò mò, hắn không biết chiến
thần của Lạc Việt Tộc nói gì về mình.

Năm xưa khi nhập ngũ, Nguyễn Chế Nghĩa liền lập chí muốn trở thành một Nghiêm
Minh thứ hai.

Thế là Nguyễn Chế Nghĩa cũng kích động, hắn nắm dây cương ngựa, nhón chân một
cái liền nhảy lên ngựa.

Một tay đưa ra vẫn cầm dây cương, vẻ mặt đầy tò mò cùng hứng thú.

“Tiểu tử, cho dù ta không tin chuyện ngươi nói cho lắm bất quá phụ thân ngươi
nói gì về ta ?”.

Vừa nghe câu này, Nghiêm Quang căn bản gần như không nhịn được cười, bất quá
vì hệ thống, hắn thật sự không muốn tiếp tục kéo dài việc này.

“Phụ thân ta nói ?, lúc trước phụ thân ta nói ngươi tương lai là một viên hổ
tướng có điều lúc này ta căn bản nghi ngờ lời nói đó, ta cảm thấy ngươi rất
không đáng tin tưởng, đầu óc cũng bất thường, có chút ngốc, đợi ngươi làm
tướng ?, mơ đi”.

Nguyễn Chế Nghĩa quả thực bị Nghiêm Quang nói cho sinh khí, hắn làm sao có thể
chấp nhận Nghiêm Quang nói vậy.

“Tiểu tử ?, ngươi chính là nói kháy ta, có tin ta đánh ngươi hay không ?”.

Quay đầu lại nhìn Nguyễn Chế Nghĩa, Nghiêm Quang đơn giản liền bĩu môi.

“Không tin, có điều phụ thân trong mơ có nói, ngươi sử dụng giáo rất tốt ? “.

Nguyễn Chế Nghĩa nghe vậy, vô ý thức gật đầu tuy nhiên độ hoài nghi vẫn tương
đối lớn.

Trên lưng hắn có trường thương, kẻ ngu đi nữa cũng nhìn ra hắn sử dụng trường
thương, nếu đã dùng trường thương đương nhiên cũng phải biết dùng giáo, có gì
khó đoán ?.

Tiếp theo Nghiêm Quang lại nói.

“Phụ thân còn nói ngươi trước khi nhập ngũ thường xuyên dùng gậy gỗ làm giáo,
dạy lũ trẻ xung quanh chơi giả trận ?, ta thực sự có hứng thú rất lớn với
trường thương, sau này ngươi dạy ta thế nào ?”.

Khuôn mặt Nguyễn Chế Nghĩa lần này triệt để cau lại.

Nghiêm Minh dĩ nhiên chẳng nói gì với Nghiêm Quang, dung mạo Nghiêm Minh thế
nào hắn còn không biết nhưng không phải trong tiểu sử của Nguyễn Chế Nghĩa đã
nói rõ rồi sao ?, ít nhất Nguyễn Chế Nghĩa rất đam mê đánh gậy.

Nguyễn Chế Nghĩa bị Nghiêm Quang nói đúng, trong ánh mắt dần dần hiện lên sự
hốt hoảng, thậm chí hắn còn có mấy phần bắt đầu tin tưởng, Nghiêm Quang là con
trai Nghiêm Minh.

Đây thật ra là một loại nguyện ý, so với việc Nghiêm Quang là con trai Nghiêm
Kiêu thì hắn càng muốn Nghiêm Quang làm con trai Nghiêm Minh hơn.

Trong lúc Nguyễn Chế Nghĩa đang thả hồn theo mây không biết đang nghĩ gì,
Nghiêm Quang liền động thủ, hắn đưa bàn tay nhỏ bé lên, một quyền nện thẳng
vào trán của Nguyễn Chế Nghĩa.

Nguyễn Chế Nghĩa bị đụng liền trừng mắt với Nghiêm Quang.

“Ngươi làm gì ? “

Nghiêm Quang thản nhiên mà liếc hắn.

“Ai bảo ngươi bắt cóc ta ? “.

“Còn nữa, ngươi chỉ là một tiểu binh trong quân Lạc Việt, tốt nhất không nên
tự cho mình là đúng”.

Nguyễn Chế Nghĩa không hiểu lời Nghiêm Quang nói cho lắm, nhưng hắn dần dần
cảm thấy không ổn.

Thứ nhất hắn bắt cóc Nghiêm Quang là thật, về phần Nghiêm Quang tại sao biết
hắn động thủ, cái này Nguyễn Chế Nghĩa không quan tâm.

Nếu Nghiêm Quang thật sự được chủ tướng báo mộng, thật sự là cốt nhục của chủ
tướng, bản thân Nguyễn Chế Nghĩa tất dốc lòng vì thiếu chủ, đây là khí khái,
là lễ tiết của cái thời đại này.

Giống như Gia Cát Lượng, Triệu Vân, hai người cho dù biết Lưu Thiền không
được nhưng vì cốt nhục của Lưu Bị, vẫn sẽ thề chết theo phò.

Nguyễn Chế Nghĩa sau này nếu theo Nghiêm Quang, bị Nghiêm Quang ghi hận thì
làm sao bây giờ ?.

Thứ hai, Nguyễn Chế Nghĩa cũng không phải kẻ ngu si, ông là điển hình văn võ
song toàn chỉ là tuổi trẻ bồng bột mà thôi, nếu Nghiêm Quang thật sự là con
trai Nghiêm Minh, vậy sự việc Nghiêm Kiêu thì sao ?.

Nguyễn Chế Nghĩa sẽ không quên Nghiêm Đề, nếu Nghiêm Minh chủ tướng có cốt
nhục, chỉ cần đứa bé này ở lại trong Lạc Việc Tộc chắc chắn phải chết, cách
duy nhất là mang đứa bé này rời đi.

Mang đứa bé này rời đi đâu thì an toàn đây ?, Nguyễn Chế Nghĩa không biết
nhưng nhìn vào Nghiêm Kiêu, nhìn vào Nghiêm gia trạch viện ở Hạ Bì, hắn thậm
chí có thể đại khái hiểu được suy nghĩ của Yết Kiêu, thậm chí lý do cải họ hắn
cũng hiểu.

Yết Kiêu thân là gia nô, cho dù thân với Nghiêm Minh như huynh đệ ruột thịt
thì vẫn cứ là gia nô, gia nô không cho phép có họ.

Nghiêm Quang trên danh nghĩa sẽ là con trai một gia nô, con trai một gia
tướng, cũng sẽ không có họ . ..

Nếu Nguyễn Chế Nghĩa đặt mình vào địa vị của Nghiêm Kiêu, cho dù thiên hạ phỉ
nhổ thế nào hắn cũng sẽ đổi về họ Nghiêm, đây là đạo gia tướng.

Tướng có thể bị nhục nhưng không thể để chủ bị khinh.

Nguyễn Chế Nghĩa trong lòng có đấu tranh rất lớn, hắn cảm thấy những lời lúc
này hắn nghe quá mức huyền diệu cũng quá mức khó tin nhưng từ trong chân tâm
hắn lại nguyện ý tin tưởng.

Nghiêm Quang ngồi trước mặt Nguyễn Chế Nghĩa, hắn cũng nhận ra tâm trạng không
ổn định của Nguyễn Chế Nghĩa, hắn liền ném ra con át chủ bài cuối cùng.

“Thế nào ?, ngươi bắt cóc ta lại còn không dám nhận ? . Cũng may ta còn có
chỗ dựa cứng nếu không tuyệt đối sẽ bị đám tặc binh các ngươi hành đủ thảm”.

Cũng không để Nguyễn Chế Nghĩa kịp lên tiếng, Nghiêm Quang hơi hơi quay đầu,
đầy tự hào mà chỉ về phía sau.

“Ngươi thấy Hương Hương tỷ cùng Thu Thu tỷ chứ ?, nói cho ngươi biết bọn họ
đều là thân vệ của cô cô, cô cô ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Âu Việt Lê Chân
– Lê đô đốc, thế nào sợ chưa ? “.

“Tốt nhất ngươi biết điều một chút, nếu không sau này gặp cô cô, cô cô nhất
định dạy cho ngươi một bài học”.

Mấy cái lời này tương đối não tàn, rất giống với nhị thế tổ, căn bản cũng
chẳng hợp với tính cách của Nghiêm Quang nhưng mà Nghiêm Quang biết, đây là át
chủ bài của hắn.

Để xác minh thân phận của bản thân mình, một câu nói của Nghiêm Quang tuyệt
đối không đủ nhưng một câu nói của người khác thì có lẽ sẽ đủ.

Lê Chân là đô đốc Âu Việt Tộc, vượt xa địa vị của Nghiêm Minh ở trong cộng
đồng người Nam Việt.

Nếu đến cả Lê Chân cũng phái người bảo vệ Nghiêm Quang, cũng chấp nhận thân
phận của Nghiêm Quang thì Nguyễn Chế Nghĩa còn có thể không tin sao ?, với
địa vị của Lê Chân, không cần nói dối.

Quả thực Nguyễn Chế Nghĩa gần như không tin được mà quay đầu lại, tất nhiên
không còn Hương Hương với Thu Thu cho hắn nhìn bất quá nội tâm Nguyễn Chế
Nghĩa vẫn cực kỳ kích động.

Âu Việt ?.

Lê đô đốc ?.

Lê Chân – Lê đô đốc bản thân Nguyễn Chế Nghĩa chưa từng gặp nhưng đây tuyệt
đối là nhân vật dậm chân một cái toàn bộ Nam Việt cũng run lên, chỉ cần một
lệnh của Lê Chân, muốn dẹp Lạc Việt cũng không phải là quá khó.

Thân hình run lên, Nguyễn Chế Nghĩa nhìn thật kỹ lấy Nghiêm Quang.

“Hừ, đừng lấy Lê đô đốc ra dọa ta, giả sử ngươi thật là con trai của Nghiêm
Minh đại nhân, vậy Nghiêm Minh đại nhân cùng Lê đô đốc cũng có quan hệ gì ?”.

Đáp lại câu hỏi của Nguyễn Chế Nghĩa, Nghiêm Quang lại đưa quyền gõ vào đầu
hắn.

“Hừ hừ, dám không tin lời của ta ?, ta mới khinh thường nói dối”.

“Ai biết cô cô cùng phụ thân có quan hệ gì, theo ta nghĩ chín phần là không có
quan hệ gì, bất quá nói ngươi đầu óc kém ngươi còn không chịu nhận, cô cô
không có quan hệ với phụ thân chẳng nhẽ không thể có quan hệ với mẫu thân ? “.

“Nói cho ngươi biết, mẫu thân ta họ Mị nha, cô cô hoặc là tỷ tỷ hoặc là muội
muội của mẫu thân, căn bản không sai được, dù sao ngươi bắt cóc ta, mẫu thân
liền gửi thư về tộc nhờ giúp đỡ sau đó cô cô liền đến rồi”.

Nhìn Nghiêm Quang một mặt tự hào, một mặt rõ ràng khoe khoang thậm chí có chút
ngốc nhưng Nguyễn Chế Nghĩa lại nhìn hắn không rời mắt.

Ánh mắt của Nguyễn Chế Nghĩa nóng đến mức, Nghiêm Quang thậm chí còn lạnh cả
sống lưng.

Cho dù hắn biết Nguyễn Chế Nghĩa là nam nhân trăm phần trăm nhưng mà cái nhìn
này cũng quá đáng sợ, thế là hắn chủ động quay đi, không dám quay đầu nhìn đối
phương thêm một lần nào.

. . . . . ..

Ngay lúc Nghiêm Quang quay đầu đi, hắn đột nhiên có xúc động muốn cười lớn.

“Đinh, điểm trung thành của Nguyễn Chế Nghĩa bắt đầu tăng lên, mời ký chủ
kiểm tra”.

“Đinh, thông số của Nguyễn Chế Nghĩa bắt đầu được hiển thị, xin ký chủ đợi
trong giây lát”.

- Tên : Nguyễn Chế Nghĩa

- Phân Dạng : Đại Tướng ( Võ Tướng – Văn Thần)

- Tuổi Tác : 18

- Võ Lực : 88 +

- Trí Lực : 81 +

- Mị Lực : 77 +

- Lĩnh Binh : 80 +

- Nội Trị : 74 +

- Trung Thành : 67 +

- Binh Chủng ( Kỵ Binh : S, Cung Binh : A, Kích Binh : A, Giáo Binh : S ,
Thủy Binh : B, Cơ Binh : C)

So với một năm trước, thực lực của Nguyễn Chế Nghĩa lại càng mạnh, tất nhiên
về mặt võ lực không tăng cường bao nhiêu bất quá trí lực, lĩnh binh, nội trị
đều gia tăng rất khả quan.

Cái này quả thật cũng nhờ Cam Ninh, một năm qua Nguyễn Chế Nghĩa ở cùng Cam
Ninh gần như đóng vai của Chu Trị khi ở bên Tôn Kiên, võ lực không gia tăng
bao nhiêu nhưng chỉ số văn thần đều bắt đầu tăng trưởng.

Tất nhiên Nghiêm Quang quan tâm nhất, là con số 67+.

Tại sao lại là ‘+’, đơn giản vì nội tâm Nguyễn Chế Nghĩa chưa tin tưởng hoàn
toàn lời của Nghiêm Quang nhưng thật sự nội tâm của hắn đã có rất lớn ngả theo
.

Nghiêm Quang đè nén lại kích động trong lòng, âm thầm liên lạc với hệ thống.

“Hệ thống, ta muốn biết Nguyễn Chế Nghĩa đã coi như vì ta hiệu trung hay chưa
?”.

Hệ thống im lặng một chút sau đó liền trả lời.

“Đinh, Nguyễn Chế Nghĩa vẫn chưa vì ký chủ hiệu trung, điểm trung thành vẫn
còn quá thấp”.

Nghiêm Quang dĩ nhiên cũng biết, chỉ cần đến Hạ Bì, chỉ cần Nguyễn Chế Nghĩa
đối mặt với Chu lão, hắn tin tưởng vài câu nói của Chu lão cũng làm ‘thanh
niên’ Nguyễn Chế Nghĩa hoàn toàn hiệu trung với Nghiêm Quang nhưng mà hắn thực
sự có chút không đợi được.

Nghĩ mà xem, cái này thật ra cũng tương đối buồn cười.

Thấy một thứ mình thèm muốn quá lâu ở ngay trước mặt mình, sau đó có hai
phương án lựa chọn.

Phương án thứ nhất, bỏ ra giá cao hơn một chút rồi lập tức cầm về.

Phương án thứ hai, bỏ ra giá thấp hơn một chút rồi tuần sau đến lấy.

Cái này rất giống Iphone khi mới ra thị trường, Nghiêm Quang hắn vẫn luôn luôn
chọn cái phương án thứ nhất.

“Hừ, đã vậy ta tung sát chiêu”.

Nắm lấy dâu cương ngựa, nhẹ giật giật, Nghiêm Quang không quay về trước mặt
Nguyễn Chế Nghĩa, lời nói cũng không lớn cứ như ‘chỉ’ nói cho mình hắn nghe
vậy.

“Trở về nhanh một chút, mẫu thân nhất định một đêm không ngủ”.

“Còn có Chu lão, còn có phụ thân, còn có cả Nghiêm Ích Khiêm bá bá, nhất định
đều đang lo lắng cho ta”.

Cái câu nói này của Nghiêm Quang đương nhiên Nguyễn Chế Nghĩa cũng nghe thấy.

Không nghe thì thôi, vừa nghe xong Nguyễn Chế Nghĩa còn xuýt ngã ngựa.

Mẫu thân của Nghiêm Quang là ai ?, Nguyễn Chế Nghĩa không biết.

Chu lão là ai ?, hắn cũng không biết.

Phụ thân của Nghiêm Quang ?, Nguyễn Chế Nghĩa sẽ không để ý đến Nghiêm Kiêu,
căn bản không quan tâm.

Bất quá ‘Nghiêm Ích Khiêm bá bá’, năm chữ này tuyệt đối là đại sát khí.

. . . .. ..

“Đinh, chỉ số trung thành của Nguyễn Chế Nghĩa đã đạt đến 85, có thể tính là
vì ký chủ hiệu trung, nhiệm vụ hoàn thành, xin ký chủ chuẩn bị rút thưởng”.

Đi trên đường chạy về Hạ Bì, Nghiêm Quang suýt chút nữa phá lên cười.

Đại sát khí không hổ là đại sát khí.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #53