Vây Hổ (5)


Người đăng: Nickclone2

Chương 50 : Vây Hổ (5)

Cam Ninh chỉ cảm thấy một sức mạnh như bài sơn đảo hải quăng mình lên rồi đè
mình xuống.

Cả sống lưng va chạm mạnh vào nền đất cứng rắn, Cam Ninh nghe được cả tiếng
xương mình kiêu răng rắc.

Sau đó Cam Ninh cảm thấy như hai cái gọng kìm đang khóa chặt lấy tay mình,
Hoàng Trung đã đè hắn xuống, khuôn mặt cười dữ tợn hoặc ít nhất Cam Ninh thấy
nụ cười này dữ tợn.

Tiếp theo Cam Ninh nhận một trọng quyền của Hoàng Trung vào mặt.

Một quyền này không đủ đánh gục Cam Ninh nhưng đau đớn của nó có thể dùng từ
‘buốt tận óc’ để mà hình dung.

Cũng chính cái đau đớn này, làm đầu óc Cam Ninh tỉnh táo hơn không ít đồng
thời cũng làm Cam Ninh nhận ra.

Nếu hắn không thoát ra được, hắn liền bị tên Hán Tướng này đánh chết tại chỗ.

Lúc này những vết thương mà Trương sư gây ra trên người Cam Ninh mới bắt đầu
phát tác.

Trên người Cam Ninh đâu thiếu vết thương ?, toàn bộ đều là nắm đấm do Thần
Binh gây ra, lúc trước hắn vẫn cắn răng chịu đâu, thể năng cùng tinh thần của
hắn vẫn chống cự được nhưng hiện tại thì khác, Cam Ninh gần như bị dồn vào
đường cùng.

Càng bị dồn vào đường cùng, Cam Ninh lại càng không thể lui nữa.

Tiếp theo hắn vậy mà nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt Hoàng Trung.

Với tư cách là đầu lĩnh tặc binh, một chiêu này không có gì là sai trái.

Hoàng Trung thực sự không ngờ Cam Ninh giở cái trò này ra, cánh tay liền thu
lại mà che mặt.

Một tay vừa thu lại, Cam Ninh đột ngột gầm lên, cả người đang bị Hoàng Trung
đè xuống lại dùng hết sức mà xoay ngang.

Động tác này của Cam Ninh khiến thân thể Hoàng Trung lảo đảo, tiếp theo Cam
Ninh dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Hoàng Trung, giật mạnh về phía mình, nguyên
đỉnh đầu của hắn cũng nện thẳng vào mặt Hoàng Trung.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, Hoàng Trung cũng chỉ kịp đưa cả
hai cánh tay làm thành thủ thế mà ngăn cản Cam Ninh.

Một cái húc đầu này làm Hoàng Trung ngã ngửa ra phía sau nhưng Hoàng Trung
cũng rất nhanh bật dậy, trong lòng nộ khí trùng thiên.

Theo Hoàng Trung suy nghĩ, tên tặc này thực sự đáng chết vô cùng.

Hoàng Trung vừa đứng dậy nào ngờ Cam Ninh đã đợi sẵn, hắn lập tức quét trụ một
cái, cả người Hoàng Trung lại ngã rầm xuống đất, sau đó Cam Ninh đưa chân ra
một cước hướng từ trên trời xuống, đạp thẳng vào mặt Hoàng Trung.

Hoàng Trung rất nhanh làm ra động tác né tránh mà xoay tròn trên mặt đất, kéo
dài khoảng cách với Cam Ninh.

Cam Ninh cũng mượn thế cúi người, hạ thấp trọng tâm mà bỏ chạy, một tay không
quên quơ xuống đất nhặt lên Truy Hồn Nhận, một tay nắm lấy dây cương ngựa ,
điên cuồng hét lên.

“Rút lui, rút lui, toàn quân rút lui”.

Đám tặc binh nghe lão đại nói vậy cấp tốc ổn định trận hình rồi bỏ chạy.

Thân là tặc binh, trước khi học phối hợp, học giết người thì trước phải học bỏ
chạy, phải học giữ mạng, đám tặc binh này bỏ chạy vẫn phi thường nhanh.

Cam Ninh trên lưng ngựa, cảm nhận cả cơ thể đau như muốn nứt ra, hắn biết
huyện Diễm Độc là không chiếm được.

Huyện Diễm Độc dù gì cũng có vài trăm quân, đã mất đi yếu tố bất ngờ để quân
đội Diễm Độc tập trung được thì liền không dễ công phá tòa huyện thành này,
đấy là chưa nói quân đội chính quy đột nhiên chui ra cùng kẻ gọi là Hoàng
Trung.

Cam Ninh không biết quân đội là từ Du Huyện đến nhưng qua chiến đấu cùng trang
phục hắn đương nhiên vẫn nhìn ra đây là quân đội chính quy, hắn cũng không
biết số lượng binh lính chính quy là bao nhiêu, vì vậy lại càng không dám đánh
tiếp.

Về phần người gọi là Hoàng Trung, Cam Ninh âm thầm nhớ cái tên này.

“Hoàng Trung đúng không, đợi thương thế trên người mỗ gia tốt, mỗ gia nhất
định giết chết ngươi trả mối nhục hôm nay”.

Cam Ninh thúc ngựa mà chạy ra ngoài, hơn nữa tỷ lệ hắn bỏ chạy thành công vẫn
là rất lớn.

Đầu tiên binh lính Diễm Độc quá mức tệ hại, nghiệp dư đến không thể nghiệp dư
hơn, cho dù Cam Ninh đã tiến vào Diễm Độc đại khai sát giới một khoảng thời
gian nhưng binh lính vẫn chưa thể tập hợp đủ, nếu thay toàn bộ quân trong
huyện Diễm Độc thành quân đội Du Huyện chỉ sợ Cam Ninh liền thành ba ba trong
rọ, muốn ra cũng ra không được.

Thứ hai là nhờ đội ngũ bên cạnh Cam Ninh, ở trong toàn cõi Giang Đông cũng là
tinh nhuệ hùng binh, ngay cả thân binh của Tôn Kiên cũng chỉ đến thế mà thôi,
đấy là chưa kể bên cạnh Cam Ninh còn một cái Tiên Vu Đan.

Tiên Vu Đan thực lực rất mạnh, xếp trong thời đại loạn thế võ lực của hắn cũng
được coi như thượng lưu, tuy so với dàn hổ tướng các phương chư hầu còn kém
rất nhiều nhưng tuyệt đối đủ sức bắt nạt đám binh tôm tướng cua.

Có Tiên Vu Đan bảo hộ dẫn đường lại thêm vài chục anh em liều chết giữ cửa ban
đầu, Hoàng Trung vẫn là để Cam Ninh chạy ra khỏi thành Diễm Độc.
. . . . . ..

Hoàng Trung chạy lên tường thành, chỉ thấy Cam Ninh cùng đoàn đội đã thúc ngựa
bỏ đi, trong lòng Hoàng Trung liền cảm thấy tức giận khó bình.

Hoàng Trung không gặp phải một Cam Ninh toàn vẹn nhưng như thế cũng không làm
Hoàng Trung đánh giá thấp Cam Ninh, trong mắt Hoàng Trung cho dù hắn không
nhận ra Cam Ninh thì chỉ sợ Cam Ninh cũng là một phương ác tặc, một kẻ cùng
hung cực ác gây hại cho nhân gian.

Chỉ tính riêng việc dám mang người ngựa xuyên phá Diễm Độc đã nói lên, Cam
Ninh tuyệt không phải tiểu nhân vật cũng tuyệt chẳng tốt lành gì.

Hoàng Trung không có quyền điều động binh lính, hắn cùng lắm cũng chỉ có thể
điều khiển 50 binh lính Du Huyện nhưng mà chính Hoàng Trung cũng biết binh
lính Du Huyện mang ra hù đám lâu la còn được, nếu muốn đao thật thương thật
chiến đấu với quân đội Cam Ninh chỉ sợ nhanh chóng mà bị đánh tan.

Thở dài một hơi, Hoàng Trung rốt cuộc lấy ra đại sát khí của mình, trong mắt
rực lửa quyết tâm.

Đại sát khí của Hoàng Trung là gì ?, đương nhiên là trường cung, một cây cung
7 thạch.

Phải nói rõ một chút đơn vị ‘Thạch’ của thế giới này.

Thạch là đơn vị đo thể tích, 1 thạch bằng 10 đấu tương đương với 100l tại hậu
thế.

Trong thế giới này, 1 thạch vẫn bằng 10 đấu, tương đương với khoảng 100 cân ,
nếu quy đổi ra thì 1 thạch là 50 kg tại hậu thế.

Cung 7 thạch tức là lực kéo căng dây cung lên tới 350 kg.

Lực tay cỡ này không phải là không có nhưng bất cứ thời đại nào đều đã vô hạn
tiếp xúc với hai chữ siêu nhân rồi.

May mắn cho Cam Ninh, Hoàng Trung vẫn không có Thần Binh.

Cung 7 thạch bắn tới, một mũi tên xuyên không mà ra, mang theo tiếng gió rít
gào đến đáng sợ.

Hoàng Trung có một thói quen, hắn thường thường mang theo hai cây cung.

Một cây cung 4 thạch lúc nào cũng mang bên người.

Một cây cung 7 thạch thì do thuộc hạ của hắn cất giữ, chỉ cần Hoàng Trung cần
nhất định phải mang cây cung này lên.

Truyền thuyết năm xưa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ sử dụng 9 thạch cung, Hoàng
Trung cũng rất muốn đi thử 9 thạch cung trong truyền thuyết là khái niệm gì
nhưng 9 thạch cung thế giới này vẫn là không có.

Chế tạo 9 thạch cũng không phải là không thể nhưng nó yêu cầu công nghệ cực kỳ
cao, còn yêu cầu nguyên liệu cực kỳ khó kiếm, bất kể là thân cung hay dây
cung, quan trọng nhất 9 thạch cung muốn kéo phải tốn một khoảng thời gian rất
lớn, phải tốn lực tay kinh khủng khiếp.

Uy lực cùng tầm bắn của 9 thạch cung dĩ nhiên lớn hơn 7 thạch cung bất quá
trong thời gian kéo 9 thạch cung chỉ sợ 7 thạch cung ít nhất cũng bắn ra 2
tiễn.

Hoàng Trung biết uy lực của 9 thạch cung xa xa không đủ bù vào tốc độ của nó,
nhược điểm tốc độ quá lớn khiến Hoàng Trung thậm chí không hề nghĩ đến phải
dùng loại cung tên này.

Đương nhiên trong cái thế giới này còn một loại 9 thạch cung khác gọi là Thần
Binh, Thần Binh dạng cung đa số đều là 9 thạch bất quá có thêm hiệu ứng của
Thần trợ giúp, loại Thần Binh này mới là Hoàng Trung khao khát, thậm chí thèm
thuồng.

Lại nói đến Hoàng Trung bắn tên, mũi tên xé rách không trung, cứ như được bắn
ra từ . . . máy bắn tên vậy.

Mũi tên này cực kỳ ghê người, mục tiêu của nó liền hướng thẳng đến Cam Ninh
đang dẫn ngựa chạy kia.

Cam Ninh hiện nay chỉ có một suy nghĩ, hắn muốn chạy ra khỏi nơi đây, sau đó
nghĩ cách bảo đảm toàn quân.

Cam Ninh là mãnh hổ nhưng hiện nay là mãnh hổ bị trọng thương thậm chí là mãnh
hổ bị vây trong củi sắt.

Một trận đánh với Trương sư, một trận đánh với Hoàng Trung, hai trận đánh
này làm thân thể Cam Ninh tổn thương cực lớn.

Tiếp theo tinh thần của Cam Ninh cũng không tốt, mấy ngày trước còn không có
sao nhưng từ khi xuất hiện Âu Việt Tộc bản thân Cam Ninh vẫn luôn đặt vào
trạng thái cực độ đề phòng.

Hắn từ tối qua đến hiện tại đều quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt mỏi không chỉ là
thể xác mà còn là tinh thần.

Cam Ninh là một phương hổ tướng thậm chí Nghiêm Quang đánh giá đây là một
trong những ngôi sao sáng nhất Tam Quốc bất quá Cam Ninh hiện tại chỉ là một
phường thủy tặc.

Tặc chung quy vẫn cứ là tặc.

Cam Ninh thông minh cùng cơ trí, khả năng ứng biến rất cao nhưng hắn không
giỏi mưu lược, cũng không quá hiểu binh lược, không có khả năng quan sát đại
cục, thậm chí cũng khó lòng mà có thể suy trước tính sau.

Cam Ninh lúc này so với Cam Ninh thời kỳ Đông Ngô quả thực khác biệt rất lớn.

Cam Ninh có thể nghĩ đến công phá Diễm Độc đã là rất đáng được người ngợi
khen.

Sau có Âu Việt Tộc, trước có Tôn gia quân tạo thành vòng vây, cũng chỉ có
đường thoát là huyện Diễm Độc.

Đường thoát tính rất tốt nhưng tự nhiên lại xuất hiện một cái Hoàng Trung,
sinh sinh bức lui Cam Ninh.

Cam Ninh mang toàn quân ra ngoài, trong lòng một mực cười thảm.

‘Ta phải đi đâu đây ?”.

Về Giang Hạ . . . cái này tất nhiên là được nhưng chỉ cần trở về thì mọi kế
hoạch liền biến thành công cốc, đấy là chưa kể gần trăm anh em lẩn trốn trong
thành Hạ Bì chỉ sợ không về được.

Không về Giang Hạ thì có thể đi đâu ?, Cam Ninh cũng biết mình một đường hành
quân bất chấp tất cả, tung tích đã sớm bại lộ, hắn rất nhanh sẽ phải đối mặt
cùng Tôn gia quân.

Chính vì bị vây vào trong trạng thái cực kỳ tệ hại này, Cam Ninh cũng không
kịp phản ứng một mũi tên của Hoàng Trung, đến khi tiếng xé gió cực kỳ gần,
Cam Ninh mới lạnh cả sống lưng mà tỉnh lại . . . bất quá hắn cũng biết hắn
phản ứng không kịp.

Trong giây phút này may mắn có Tiên Vu Đan tại, Tiên Vu Đan hai tay cầm hai
cây búa cán dài, vừa nhìn thấy mũi tên bắn tới vị trí đại ca liền gầm một
tiếng, cây búa trong tay phát lực đánh thẳng vào mũi tên.

Lực tay của Tiên Vu Đan rất lớn nhưng lực cung còn kinh dị hơn, cây búa của
Tiên Vu Đan chỉ kịp lướt qua mũi tên, vừa đủ để nó nhếch một chút mà thôi.

Thế là Cam Ninh vẫn dính tên, chỉ là mũi tên đáng lẽ sẽ bắn xuyên ngực Cam
Ninh lại bị một búa của Tiên Vu Đan thay đổi, cứ thể xuyên qua phần hông của
Cam Ninh.

Cam Ninh không hổ là dũng tướng, ngay cả thế hắn vẫn nắm chặt dây cương ngựa,
cả người lảo đảo nhưng không có ngã xuống, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa,
đoàn đội vẫn tiếp tục tiến lên.

Cam Ninh làm một động tác rất kín, từ trong ngực lấy ra một mảnh vải trắng,
sau đó buộc nhẹ vòng quanh bụng, từ đầu đến cuối ngoại trừ Tiên Vu Đan vẫn là
không ai nhìn ra.

Cam Ninh một tay chạm vào bụng, cảm nhận chất lỏng màu đỏ đang chảy ra, khuôn
mặt của hắn có chút trắng tuy nhiên đây không phải vết thương chí mạng, muốn
giết Cam Ninh vẫn là thiếu một chút.

. . . . ..

Nhìn theo Cam Ninh rời đi, Hoàng Trung chỉ biết đấm tay vào tường thành mà thở
dài.

Hoàng Trung thật ra còn có thể bắn một mũi tên nữa . . . bất quá khoảng cách
hiện nay đã có chút xa, đợi Hoàng Trung bắn xong mũi tên này chưa chắc đã vượt
qua được Tiên Vu Đan.

Một kích lúc nãy của Tiên Vu Đan bản thân Hoàng Trung cũng nhìn thấy, Hoàng
Trung vẫn là đánh giá người này tương đối cao, vì vậy rốt cuộc thu dây cung
lại.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #50