Người đăng: Nickclone2
Đối mặt với doanh trại đã dọn trống không, cả Nguyễn Hiền cùng Trương sư đều
nhíu chặt hai hàng lông mày.
Cam Ninh không hổ là một nhân vật, hắn rời đi cực kỳ dứt khoát căn bản không
để ai kịp phản ứng.
Đầu tiên bọn họ là tặc binh, tặc binh không giống với tinh nhuệ binh lính bởi
bọn họ có một đặc điểm là không đặt nặng kỷ luật mà đề cao tối đa khả năng cá
nhân cùng phối hợp đoàn đội nhóm nhỏ.
Thân là tặc binh lại đi theo Cam Ninh lâu năm, chỉ cần một lệnh của Cam Ninh
liền nhất định có thể lập tức rời đi.
Cam Ninh đây chính là lo lắng.
Cam Ninh không biết khoảng thời gian này là Nguyệt Lễ của Âu Việt Tộc, hắn chỉ
biết Lê Chân đến đây.
Bản thân Lê Chân là Lê đô đốc của Âu Việt Tộc, bên cạnh Lê Chân có bao nhiêu
quân lính có trời mới biết, Cam Ninh căn bản không muốn đấu với Lê Chân, không
muốn đấu với Âu Việt Tộc trong rừng này.
Khu rừng này toàn bộ ngoại vi xung quanh đều được đám tặc binh dưới quyền Cam
Ninh kiểm tra rõ ràng về phần sâu trong cánh rừng thì lại trực tiếp bỏ qua dù
sao theo kế hoạch đối thủ của bọn họ là quân đội chính quy của triều Hán.
Làm gì có đội quân nào nhà Hán đóng quân trong rừng ?.
Bất kể là Cam Ninh hay Nguyễn Chế Nghĩa đều sẽ không nghĩ đến gặp Âu Việt Tộc
ở đây và đương nhiên nếu trong rừng gặp phải Âu Việt Tộc thì có trời mới biết
Âu Việt Tộc chuẩn bị cái gì trong khu rừng này, Cam Ninh thậm chí còn đang
nghĩ đến có phải Âu Việt Tộc chuẩn bị mang quân đánh xuống Giang Đông hay
không ?.
Thế là Cam Ninh sau khi nhanh chóng trở về liền lập tức ra lệnh nhổ trại, mang
theo Tôn Sách rời đi.
Địa bàn của Cam Ninh ở Giang Hạ nhưng suốt thời gian qua không thiếu huynh đệ
của hắn đã di chuyển xuống Giang Đông, tiến về khu vực xung quanh Hạ Bì, binh
lực của chính Cam Ninh tại Giang Hạ cũng không nhiều hơn nữa Cam Ninh cũng
không nghĩ mình có thể quay về Giang Hạ an toàn dù sao quanh đây hoàn toàn đã
đầy rẫy thám tử của Tôn gia.
Cam Ninh quả thực đang bị vây vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Sau có Âu Việt Tộc thần bí, trước lại có Tôn Gia Quân như hổ đói săn mồi.
Trong cái trường hợp này Cam Ninh phải làm gì ?.
Ở lại thì chắc chắn không được, Cam Ninh theo bản năng liền đã nghĩ mình là kẻ
thù của Âu Việt Tộc, hắn sẽ không ở lại đây chịu chết.
Tiến lên thì cũng phải nghĩ tiến lên kiểu gì, trong khu vực rừng hoang nước
độc này bọn họ tận dụng địa lợi còn có thể tạm thời vô lo vô nghĩ nhưng nếu ra
đồng bằng tất nhiên sẽ bị quân đội Tôn gia diệt sát.
Đất Giang Đông không giống phương Bắc, ở đây ngựa là tài nguyên quý giá nhưng
quân Tôn gia thực sự có ngựa, tuy chi quân đội này còn xa mới được coi là
chuẩn kỵ binh trinh chiến thiên hạ nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện nay chỉ cần
một chi kỵ binh của Tôn gia càn quét, đám tặc binh này tuyệt đối không có ai
sống sót.
Cam Ninh biết, chỉ cần hành tung của bọn họ bị phát hiện, bọn họ không có cơ
hội lật bàn.
Cam Ninh rất nhanh làm ra quyết định, ánh mắt hung ác hướng về huyện Diễm Độc.
Diễm Độc cùng Hạ Bì đều là đơn vị tỉnh huyện, bản thân hai tòa thành này ban
đầu xuất phát điểm không khác gì nhau lắm nhưng vì địa thế của Hạ Bì lại gần
Ngô Quận, bản thân Hạ Bì cực kỳ thích hợp thông thương cùng phát triển kinh
tế, Tôn Kiên lập tức dùng toàn bộ tài nguyên xây dựng Hạ Bì, về phần Diễm Độc
hắn quản không nổi.
Tôn Kiên chỉ có thể đảm bảo nhân dân huyện Diễm Độc ăn không đủ no áo không đủ
mặc mà thôi.
Nói một cách đơn giản nhất theo ngôn ngữ hiện đại, huyện Diễm Độc là huyện
nghèo, còn Hạ Bì đương nhiên là huyện giàu thậm chí đang hướng về thành thị mà
phát triển.
. . . . . ...
Trong giây phút nhìn thấy Cam Ninh rời đi, Nguyễn Hiền liền hiểu được suy nghĩ
của người này, vì hiểu được nên Nguyễn Hiền cảm thấy lo sợ, cảm thấy không ổn.
Dưới tay Tôn Kiên có ba huyện hay nói trắng ra xung quanh khu vực này có ba
huyện bao gồm huyện Diễm Độc, huyện Hà Bì cùng huyện Vu Thai.
Huyện Diễm Độc cùng huyện Vu Thai căn bản đều là huyện nghèo nhưng mà huyện Vu
Thai lại cách tương đối xa khu vực này hơn nữa huyện Vu Thai là trọng điểm
chiến lược quân sự của Tôn Kiên, huyện Vu Thai là huyện thành gần nhất giáp
ranh cùng Bách Việt Tộc dưới quyền điều hành của Tôn Kiên.
Huyện Vu Thai không có bao nhiêu Tôn gia quân nhưng thành cao lương nhiều,
trong thời gian ngắn rất khó công hạ, lại thêm huyện Vu Thai là nơi tập trung
quân đội của Chu gia, đồng minh thân cận nhất với Tôn gia.
Huyện Diễm Độc thì khác hẳn huyện Vu Thai, huyện Diễm Độc căn bản không có bất
cứ trọng điểm chiến lược gì, đối với Tôn Kiên thì nó thuộc dạng ‘có cũng được
– không có cũng được’, Tôn Kiên sẽ không quá quan tâm tới huyện thành này.
Bằng vào thực lực của Cam Ninh, cơ hồ 99% khả năng hắn có thể đánh sập huyện
Diễm Độc.
Huyện Diễm Độc nơi này an nguy thế nào vốn không phải là việc của Nguyễn Hiền
nhưng ai bảo nơi này Mạc Đĩnh Chi đang sinh sống đây ?, Nguyễn Hiền thật sự
sợ Mạc Đĩnh Chi xảy ra chuyện.
Một việc nữa không thể không nói đấy là vấn đề danh tiếng.
Cam Ninh công hạ huyện Diễm Độc sau đó lấy bách tính làm con tin lại nắm giữ
Tôn Sách liền tiên thiên nắm giữ ưu thế bất bại, hắn có thể tiếp tục tính rất
nhiều bước tiếp theo.
Thân là quan lại Hán triều làm sao có thể để tặc binh giết hại bách tính ? ,
Tôn gia quân nếu còn muốn phát triển ở Giang Đông tất nhiên sẽ không dám loạn
động, sẽ sợ ném chuột vỡ bình đặc biệt huyện thành này còn là đất của Tôn gia.
Đến cả thành thị của chính mình còn không bảo vệ được, bách tính Giang Đông
sau này làm sao có thể yên ổn mà đầu nhập vào ngươi ?.
Giang Đông không giống với Trung Nguyên, Giang Đông thiếu nhất là gì ?.
Thứ nhất là thiếu ngựa chiến.
Thứ hai là thiếu nhân khẩu.
. . . . . . ..
Về phần Trương sư, Trương sư tại sao lại cảm thấy không ổn ?, đây là vì Tôn
Sách.
Mục tiêu của Trương sư vốn là Tôn Sách, nếu Sơn Việt Tộc nắm giữ Tôn Sách thì
mới gọi là có trò vui để nói, thì mới gọi là cho Tôn gia một kích chí mạng,
Tôn Sách có thể đổi về cho Sơn Việt Tộc rất nhiều lợi ích thực tế.
Thân là Sơn Việt Tộc đại lão, Trương sư không thể không nhìn Tôn Sách nhưng
giờ này Cam Ninh liền mang quân bỏ đi, hắn chỉ cần vừa đi liền sẽ có hai kết
quả.
Một là trời cao mặc chim bay, còn hai là bị Tôn gia quân vây sát.
Bất kể trường hợp nào, Trương sư đều không thể giành được Tôn Sách.
. . . . .. ..
Đứng trên núi, Trương sư cùng Nguyễn Hiền đồng thời liếc nhìn về nhau, sau đó
Trương sư liền mở lời.
“Hiền, ngươi là học trò của Chu sư, ngươi có kế sách gì có thể vây chết con hổ
dữ này chăng ?”.
Nguyễn Hiền thở ra một hơi, hiện nay Nguyễn Hiền căn bản không nghĩ ra được
cách vây hổ thậm chí hắn còn đang lo lắng cho Mạc Đĩnh Chi hơn bao giờ hết, dù
sao Cam Ninh cũng là giặc cướp nổi danh, ai biết hắn sẽ làm ra hành động điên
khùng gì.
“Trương sư, Hiền cảm thấy lúc này chỉ có duy nhất một cách, bản thân Cam Ninh
hắn ta tuy phản ứng nhanh nhưng đoàn đội của bọn chúng cũng không ít, chỉ cần
đuổi theo . . . chắc hẳn vẫn có dấu vết”.
“Chúng ta không đủ binh lực để ngăn cản đối phương nhưng Cam Ninh kẻ này đầu
tiên là bắt Tôn Sách, sau đó là bắt tiểu Quang, vốn muốn lấy hai đứa làm con
tin vậy kẻ này ban đầu cũng không nghĩ đến động đao động thương”.
“Nếu hắn không nghĩ động đao động thương . . . có thể thử đàm phán với hắn ”.
“Hắn bắt Tôn Sách nói rõ hắn cùng Tôn gia không phải đồng minh, bây giờ cách
duy nhất là phải hiểu Cam Ninh muốn gì ”.
Nguyễn Hiền quả thật không biết rằng Trương sư không phải lo nghĩ cho huyện
Diễm Độc hay việc Cam Ninh sẽ tàn sát bách tính chung quanh, Trương sư chỉ
quan tâm đến Tôn Sách mà thôi, cùng lắm . . . có thêm an nguy của Nghiêm
Quang.
Trương sư ở bên cạnh lập tức gật đầu, ông vừa nghe Nguyễn Hiền nói cũng biết
đây là cách duy nhất.
Đây cũng không phải âm mưu quỷ kế gì, đây là biện pháp đường hoàng nhất cũng
là tốt nhất.
Cam Ninh chạy đơn giản vì sợ Âu Việt Tộc.
Nếu có thể cho Cam Ninh biết Âu Việt Tộc không đối địch với hắn thậm chí còn
có cả Sơn Việt Tộc sẵn sàng giúp hắn một tay khuấy lên dòng xoáy Giang Đông
này vậy Cam Ninh nhất định cũng sẽ nghĩ đến hợp tác.
“Lê đô đốc, trong chúng ta chỉ có ngươi am hiểu truy tung nhất. . . lão phu
vẫn nhờ đô đốc xuất thủ rồi”.
Lê Chân ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, nàng ban đầu cũng không hiểu
gì cả nhưng mà hiện tại bằng sự linh mẫn của chính mình, nàng cũng mường tượng
ra bản thân Cam Ninh đang mang theo một thứ . . . cực kỳ đáng giá.
Nghĩ đến Tôn Sách trong tay Cam Ninh, khóe miệng Lê Chân cũng khẽ cong lên.
Thần Binh của Lê Chân không mạnh khi chiến đấu nhưng khi dùng để cảm nhận tất
nhiên có công dụng cực đại, việc truy tung Cam Ninh bản thân nàng hoàn toàn có
nắm chắc thật lớn.
Lê Chân rốt cuộc rất nhanh gật đầu.
“Được, chúng ta chuẩn bị ngựa, lập tức rời khỏi nơi đây, nhanh chóng đuổi theo
Cam Ninh”.
Xung quanh đám người chỉ có duy nhất Nghiêm Quang hiện nay là không biết phải
làm gì mới tốt.
Nghiêm Quang thấy mọi người chuẩn bị cấp tốc hành động, trong lòng liền xoắn
xuýt.
Tại sao lại xoắn xuýt ?, hắn còn quá bé, nếu mọi người rời đi hắn nhất định
phải ở lại, hắn đi theo chỉ vướng tay vướng chân mọi người.
Nếu hắn không thể theo đoàn thì sao gặp được Nguyễn Chế Nghĩa ?, sao có thể
giải thích hiểu lầm của đối phương ?, sao có thể hoàn thành nhiệm vụ ?.
Nghiêm Quang vẫn đang cực mong đợi hệ thống tấn cấp đây ?.