Người đăng: Nickclone2
Nhà Tây Sơn nổi tiếng là triều đại võ dũng bậc nhất lịch sử Việt Nam, xuyên
suốt 4000 năm lịch sử tuyệt đối không có triều đình nào được miêu tả vũ lực
mạnh mẽ như nhà Tây Sơn, cũng chẳng phải khi không mà hậu thế nhiều năm sau
vẫn coi Bình Định là đất võ.
Nhà Tây Sơn dũng tướng như mây, chỉ cần là tướng nhà Tây Sơn liền đại diện cho
hai chữ ‘vũ lực’.
Nhắc đến nhà Tây Sơn tất nhiên phải nhắc đến Tây Sơn Thất Hổ Tướng cùng Tây
Sơn Ngũ Phụng Thư tuy nhiên nhà Tây Sơn còn có một vị dũng tướng võ lực kinh
người, họ Đặng tên Văn Long, đương thời được người xung quanh gọi bằng cái tên
Thiết Tý Đặng.
Đặng Văn Long ngoài thân phận hổ tướng nhà Tây Sơn ra ông còn là sư huynh đệ
với Quang Trung Hoàng Đế - Nguyễn Huệ bởi Đặng Văn Long rất sớm liền đi theo
Trương sư học nghệ, khi đó rất nhiều đồng môn gọi ông bằng cái tên Đặng Vô
Địch.
Thế giới này có tồn tại Đặng Văn Long hay không tạm thời bất luận nhưng mà
thần binh của Trương sư quả thật có liên quan đến Đặng Văn Long, thần binh của
ông mang tên Thiết Tý Thần Quyền.
Trong cái thời đại vũ khí lạnh này, Thần Binh chiến đấu dạng kiếm - đao –
thương – kích – cung – nhận . . . không ít nhưng mà Thần Binh chiến đấu có
hình dạng bao tay thì quả thực rất hiếm, thiên hạ chỉ sợ chỉ có duy nhất một
bộ Thần Binh hình dạng này.
Thiết Tý Thần Quyền là một dạng Thần Binh đặc biệt, nó là một tấm bao tay da
người, là một tấm bao tay vẫn luôn gắn trên cánh tay Trương sư.
Thiết Tý Thần Quyền không phải là Thần Binh mạnh nhất thiên hạ nhưng chắc chắn
là Thần Binh hợp với Trương sư nhất thiên hạ, điểm mạnh nhất của Trương sư là
võ chứ không phải là ‘khí’.
Cần phải phân biệt một chút giữa hai khái niệm này của danh tướng đương thời.
Võ ở đây là võ kỹ ,hiểu đơn giản nhất là chiến đấu cận thân bằng tay chân.
Khí ở đây là binh khí, chính là sử dụng binh khí chiến đấu, điển hình như Bách
Điểu Triều Phượng Thương, nó không phải võ kỹ mà là thương pháp.
Trương sư cũng không giỏi chiến đấu trên ngựa, thuật cưỡi ngựa của ông không
cao từ đó lại càng không thích hợp tự mình ra chiến trường.
Chiến trường thích hợp nhất của Trương sư chính là ở khu vực rừng núi như hiện
nay hoặc trong một phạm vi nhỏ nơi đất bằng đồng thời vũ khí thích hợp nhất
đối với Trương sư cũng chính là đôi bao tay có thể giúp ông ngạnh kháng tất cả
vũ khí trong thiên hạ.
Bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại, Trương sư thậm chí còn chẳng nói với
Cam Ninh câu nào, thân hình lao tới.
Cam Ninh ngay từ khi Nguyễn Hiền hô lên trong lòng đã nảy sinh đề phòng nhưng
mà hắn là Cam Ninh, hắn khi nào lại phải lo lắng một tiểu tử trẻ măng cùng một
lão nhân già nua ?.
Thấy lão nhân kia tiến đến, trong mắt Cam Ninh có đề phòng nhưng thực lực của
hắn không cho phép hắn cảm thấy sợ hãi hay coi trọng một lão nhân già nua,
trên đầu đã thuần một màu tóc bạc.
Tốc độ của Trương sư cũng chẳng nhanh gì, rõ ràng có cảm giác đang chạy về
phía Cam Ninh nhưng lại chậm rãi vô cùng . . . Trương sư thực sự rất giống
‘bạn già’ của mình, bất kể thế nào đều cực kỳ thong thả.
Cam Ninh thì khác, hắn đang tuổi tráng niên, một chân dẫm xuống đất làm điểm
tựa, thân hình như bò mộng mà lao đến.
Cam Ninh thân cao gần 1m9, ít nhất cũng phải đạt đến 1m85 ~ 1m87, đặt ở hậu
thế cũng đã là rất cao.
Trương sư thân hình lại chỉ khoảng hơn 1m7 cộng thêm tuổi tác già nua, lưng có
chút còng xuống, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn hơn 1m6, thấp hơn Cam Ninh gần
2 cái đầu, vừa nhìn đã thấy chênh lệch.
Cam ninh tốc độ rất nhanh, một quyền xuất ra.
Quyền này của hắn mang theo tiếng xé gió ghê người, một quyền này từng đấm cho
Tôn Sách suýt nữa gãy cổ, một quyền này nếu nện vào thân người chỉ sợ không
chết cũng nát vài cái xương.
Quyền Cam Ninh đánh ra vừa nhanh vừa mạnh tuy nhiên Trương sư lại chỉ nghiêng
người, vừa vặn để quyền này lướt qua khuôn mặt mình.
Lực quyền kinh khủng của Cam Ninh thậm chí làm khuôn mặt Trương sư rách toạc
ra một vết máu chỉ là Trương sư lông mày cũng không nhíu lấy một cái, chân
phải bước thẳng lên phía trước, hai tay nắm lấy vạt áo Cam Ninh.
Cam Ninh chỉ có thể cảm thấy một loại lực lượng kỳ dị đè về phía mình để rồi
cả người bị nhấc bổng lên mà vật xuống.
Cam Ninh thân hình cao gần 1m9 vậy mà cứ như thế ầm ầm đổ ngã.
Cam Ninh cũng không phải người thường, lập tức phát hiện mình gặp phải cao thủ
, khi thân hình hắn vừa ngã xuống mặt đất, cùi chỏ nện xuống bên dưới, bất
chấp đau đớn cả người quay ngoắt sang bên phải, trực tiếp tránh đòn thế của
Trương sư.
Cam Ninh muốn đứng lên nhưng mà khi hắn vừa bật dậy tay Trương sư đã đưa ra,
bàn tay già nua nhìn không có bao nhiêu sức lại lắm lấy cổ tay hắn, Trương Sư
bước ngược về phía sau trực tiếp vặn ngược tay Cam Ninh lại, đau đớn làm đường
gân trên trán Cam Ninh hiện rõ mồn một.
Cam Ninh gầm lên một tiếng, chân hắn đưa ra đập thật mạnh vào thân cây gần đó,
cả người bắn ngược lại phía sau, trực tiếp đâm cả người hắn cùng Trương sư
phía sau vào một thân cây.
Trương Sư thấy thế, chân cũng đạp vào phía sau, mượn đà lộn ngược ra bên ngoài
, khi thân hình đang ở trên không trung Trương sư trực tiếp tung một cước.
Một cước vừa vặn đạp vào phần vai Cam Ninh, cước lực như thôi sơn, Cam Ninh cả
người liền trùng xuống, nguyên phần bả vai của hắn cảm thấy tê dại.
Một chân hạ xuống đất làm điểm tựa, thân hình Trương sư cũng lung lay một chút
nhưng rồi lập tức lại tiến tới.
Cam Ninh còn chưa kịp tỉnh đòn đã thấy một cái đầu gối đưa tới, cả đầu của hắn
dính một đòn mạnh một lần nữa lảo đảo ngã ra phía sau.
Trương sư được thế, lại tiếp tục xuất thủ, trọng quyền nắm lại, hướng thẳng về
mặt Cam Ninh đấm xuống.
Ngay lúc này Cam Ninh mới lộ ra sức mạnh của hắn, giây phút dính đòn mạnh của
Trương sư vào mặt, Cam Ninh một tay đã nắm lấy thắt lưng, khi người hắn ngã
ra phía sau thì tay trái vung lên, Truy Hồn Nhận phá không mà chém tới.
Truy Hồn Nhận chém ra lập tức làm Trương sư phải lùi lại, cho dù như vậy áo
ngực của ông cũng bị rạch ra một vết dài, ngực xuất hiện máu tươi chảy xuống.
Cam Ninh một chiêu đẩy lùi được Trương sư nhưng mà hắn cũng không có đứng lên,
lưng dựa vào thân cây, một chân co lại, một chân duỗi ra, tay trái nắm Truy
Hồn Nhận, tay phải có chút buông thõng.
Cam Ninh không đứng lên nhưng mà ánh mắt khóa chặt Trương sư đồng thời trong
lòng âm thầm chửi thề.
Hắn thật sự quá mức đen đủi, đen đến không còn từ ngữ nào miêu tả.
Cái đất Hạ Bì này từ trước đến nay chỉ có Giang Đông Mãnh Hổ - Tôn Kiên cùng
‘dị nhân’ Tổ Mậu khiến hắn coi trọng, ngoài ra Cam Ninh cảm thấy bất cứ ai
cũng không phải đối thủ của mình.
Hắn tiến vào Hạ Bì với tâm thái vô địch dù sao Tôn Kiên đã rời đi, Hạ Bì chỉ
còn một mình Tổ Mậu không đủ để hắn lo nhưng mà hôm nay hắn dĩ nhiên gặp hai
vị đại cao thủ.
Một nữ nhân như Lê Chân thì cũng thôi dù sao người có tên cây có bóng, Cam
Ninh cảm thấy mình có thể thắng Lê Chân nhưng tuyệt đối không dễ dàng, sau đó
nếu bị binh lính Âu Việt bao vây chính hắn cũng khó lòng mà thoát ra vì vậy
mới nhượng bộ Lê Chân mà rời đi.
Rời đi hướng về bên ngoài bìa rừng sau đó liền gặp lão già trước mặt.
Lão già này Cam Ninh còn chưa bao giờ nhìn thấy có điều hắn cảm giác đối
phương còn mạnh hơn Lê Chân, mạnh hơn cả chính bản thân hắn.
Từ khi nào đất Hạ Bì này lắm cao thủ như vậy ?.
Cam Ninh tay cầm Truy Hồn Nhận, võ lực của hắn từ 93 tăng lên 95.
Trương Sư tay cầm Thiết Tý Thần Quyền, võ lực từ 94 tăng lên 99, võ lực cỡ
này chỉ sợ phóng mắt toàn bộ Trung Nguyên cũng không mấy người làm đối thủ.
Tất nhiên Trương sư cũng không hẳn là đã mạnh như vẻ bề ngoài, Trương sư năm
nay đã 60, tuy dưới phụ trợ của Thần Binh, võ lực tăng lên đến 99 bất quá ông
muốn chiến đấu kéo dài chỉ sợ không làm nổi, cơ thể chính ông cũng không cho
phép.
Trong cái thời đại này, đụng một cái là vài chục chiêu, là vài trăm chiêu.
Trương sư quả thực rất khó duy trì thể lực của mình chiến đấu trăm chiêu với
đối phương, đây là lý do tại sao Trương sư một đường tấn công, nhất định muốn
nhanh chóng đánh bại Cam Ninh.
Cam Ninh rốt cuộc đứng lên, tay nắm Truy Hồn Nhận nhìn về phía Trương sư.
“Lão già, ngươi rốt cuộc là ai ?”.
Trương sư không đáp, ông suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần khống chế Cam Ninh thì
mọi việc đều dễ dàng.
Trương sư biết mình chưa chắc đã thắng nổi Cam Ninh, ông không còn trẻ nữa,
không còn sức để cùng Cam Ninh quần ẩu nhưng mà nơi đây là địa bàn Âu Việt Tộc
, bằng vào danh vọng của ông trong cộng đồng người Bách Việt thì chẳng khác gì
đây là sân nhà của ông, ông có thể không thắng thì căn bản sẽ không thua.
Lúc này vẫn chưa chắc chắn Cam Ninh bắt cóc Nghiêm Quang nhưng lại có thể chắc
chắn Cam Ninh bắt cóc Tôn Sách.
Thú thật Trương sư muốn nhắm đến Tôn Sách.
Nếu Tôn Sách rơi vào tay người Sơn Việt, ích lợi căn bản không cần nói cũng
biết.
Nghĩ đến Tôn Sách, Trương sư lại càng không lưu thủ mà tiến lên, sắc mặt cực
kỳ bình tĩnh.
Cam Ninh thấy Trương sư tiến lên, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn.
Hắn cũng không ngại đối phương.
Tay nắm Truy Hồn Nhận, Cam Ninh lao thẳng đến có điều khác với lúc trước hiện
nay Cam Ninh vô cùng cẩn thận.
Truy Hồn Nhận của Cam Ninh cũng không chỉ dừng lại ở việc gia tăng 2 điểm võ
lực như vậy, nếu thế thì nó chẳng đáng được coi là Thần Binh, cùng lắm chỉ là
lợi khí.
Điểm mạnh nhất của Truy Hồn Nhận là nhanh, nó nhanh vô cùng.
Ngón tay khẽ động, Truy Hồn Nhận liên tục xoay tròn chém về phái Trương sư
nhưng mà Trương sư lại có bao tay hộ thân, ông cũng không lấy gì làm hoảng
sợ, hai tay nắm lại từng quyền từng quyền đánh ra.
Quyền của ông chính là Bình Định Quyền, quyền có thể Bình Thiên, quyền có thể
Định Địa.
Mỗi quyền đều cực mạnh, cực dựt khoát làm cho Cam Ninh ăn không ít khổ chỉ là
Cam Ninh da dày thịt béo, trọng quyền của Trương sư oanh kích lên người hắn
chỉ cần không đánh vào tử huyệt sẽ không thể một sớm một chiều đánh gục Cam
Ninh.
Cam Ninh thì cũng có thế mạnh riêng, hắn ban đầu muốn đón đỡ quyền pháp của
Trương sư nhưng hắn rốt cuộc cũng nhận ra được hắn ngăn không được, quyền pháp
của Trương sư đã đạt đến một đẳng cấp quá cao tuy nhiên quyền chung quy cũng
là quyền, Cam Ninh chỉ cần bảo vệ chỗ hiểm liền không quá sợ hãi, hắn liền bỏ
luôn phòng thủ mà lựa chọn lấy thương đổi thương, cá chết lưới rách.
Trương sư đã già, ông không thể chấp nhận trao đổi vết thương với Cam Ninh ,
hơn nữa nếu ông bị Truy Hồn Nhận chém lên người liền cực kỳ nguy hiểm vì vậy
cho dù quyền pháp cực kỳ cao siêu bản thân Trương sư vẫn phải phân tâm phòng
ngự rất nhiều, cũng không rảnh tay mà một mực tấn công Cam Ninh.
Cứ thế trong bóng đêm có hai thân ảnh bám chặt vào nhau, hai người trong rừng
cũng không biết đã giao thủ bao nhiêu chiêu, căn bản không phân được thắng
bại.
Người tinh mắt liền có thể nhìn ra, Cam Ninh bị vây ở thế hạ phong nhưng thế
công của Trương sư cũng càng ngày càng yếu, chỉ sợ sau này Trương sư cũng khó
mà áp chế được Cam Ninh nữa, khi đó Trương sư mới gặp nguy hiểm.
. . . . . ..
Khi hai người bắt đầu chiến đấu quy chiếu theo thời gian của hậu thế là khoảng
3-4h sáng.
Cho đến khi những tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, hai người một lần
nữa tách nhau ra.
Cam Ninh thoạt nhìn thảm không thể tả, áo của hắn đã rách tả tơi, cơ thể to
lớn liên tục run lên hơn nữa cơ thể của hắn có rất nhiều chỗ máu tụ, rất nhiều
chỗ tím bầm, đến cả phần xương của hắn cũng nhiều chỗ bị đấm nứt ra, đau đớn
vô cùng.
Đối diện với hắn Trương sư hai tay cũng run lên, khuôn mặt hồng hào đã chuyển
sang màu trắng, áo của Trương sư cũng chẳng tốt đẹp gì, có vài chỗ đã bị chém
rách, trên người Trương sư cũng xuất hiện vài vết chém lướt qua, tuy không
phải vết thương nghiêm trọng gì nhưng với thân thể của Trương sư mà nói, mấy
vết thương này cũng bắt đầu làm ảnh hưởng đến bản thân ông.