10 Tháng Hoài Thai – Chấn Kinh Thiên Hạ


Người đăng: Nickclone2

Hắn ở trong bụng mẹ không có khái niệm thời gian, hệ thống trong đầu thì lại
quá mức máy móc, dần dần hắn cũng lười nói chuyện với nó, toàn bộ thời gian
cũng chỉ là để hấp thụ tiên thiên khí.

Ở trong bụng mẹ tu luyện nghe thì có vẻ rất bá đạo bất quá chỉ có người trong
cuộc mới biết khổ sở như thế nào, thai nhi cơ thể quá mức yếu ớt, yếu đến nỗi
phát sợ, hắn ở trong bụng mẹ thỉnh thoảng mới có thể làm vài cái cử động nhỏ
còn lại chủ yếu là trong trạng thái 'bất động'.

Nếu không phải hắn gần như được đào tạo trước cho cái trạng thái này chỉ sợ đã
sớm phát điên.

Chuyến đi Mỹ của hắn bản thân đúng là muốn trực tiếp xem một trận WWE, đúng
là cũng dùng vài ngày nghỉ phép sau đó đặt vé xuất ngoại nhưng phải biết ở
Việt Nam quân nhân căn bản không được phép xuất ngoại, trừ khi bản thân có
nhiệm vụ quan trọng trong người.

Hắn không có nhiệm vụ tại thân thì đừng nói đặt vé máy bay chỉ sợ vừa nói đến
ra nước ngoài đã bị đuổi về.

Thể chất cùng khả năng của hắn kiếp trước vẫn rất mạnh, chuyến đi Mỹ chính là
cấp trên muốn mang hắn đi đào tạo, về phần nơi đào tạo chính là Nasa.

Quốc gia cũng bắt đầu muốn hướng đến khoa học vũ trụ, dĩ nhiên đây chính là
một quá trình rất dài rất dài nhưng đúng là quốc gia đã bước ra được những
bước chập chững đầu tiên, hắn là một trong những du hành gia đầu tiên được
đào tạo bài bản trực tiếp dưới sự giúp đỡ của chuyên gia Nasa cử đến Việt Nam
.

Cho dù chuyến bay của hắn chưa thể đến nơi nhưng khi ở Việt Nam hắn cũng được
đào tạo bài bản, vượt qua những bước thử nghiệm ban đầu nếu không ai sẽ cử hắn
đến Mỹ ?.

Trong những bước thử nghiệm đầu tiên có một cái bài tập mà hắn cho là địa ngục
, bài tập này nói ra cực đơn giản nhưng độ khó làm hắn dợn cả da gà, cũng
chính là giống trạng thái của hắn bây giờ, nằm im một chỗ không được đứng lên,
tất cả các nhu yếu cần thiết cho sự sống đều được cung cấp nhưng mà ngươi vẫn
cứ không được đứng lên.

Nói đơn giản về độ khó của cái bài tập này, nếu như người bình thường nằm trên
giường cả ngày 24 tiếng đã cảm thấy khó chịu, nếu như nằm 48 tiếng ?, 72
tiếng hay thậm chí . . . cả vài trăm tiếng thì sao ? Hơn nữa còn có thể càng
nhiều, đáng sợ nhất là không phải nằm trong trạng thái bất tỉnh, rõ ràng
thần chí vẫn còn thanh tỉnh.

Chung quy lại, cái mà kiếp trước hắn cảm thấy như địa ngục thì kiếp này giúp
hắn rất nhiều, chí ít không làm hắn điên mà chết.

Quá trình ở trong bụng mẹ thật sự quá thảm, cũng may đột nhiên lúc này hắn lại
nghe thấy giọng nói của hệ thống, cái giọng nói vẫn cực kỳ cứng ngắc.

“Đinh, xin thông báo với ký chủ, người đã ở trong bụng mẫu thân 10 tháng, nếu
vẫn không sinh ra liền có khả năng mẫu tử đều gặp nguy hiểm”.

Cái câu nói này cứ như sét đánh giữa trời quang vậy.

Hắn dĩ nhiên . . . ở trong bụng mẹ . . . 10 tháng ?.

Hắn vẫn đúng là nên xin lỗi vị mẫu thân tiện nghi kia của mình rồi.

. . . . . ..

Phàm thế cuộc trong thiên hạ chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia. Ví dụ như nhà
Châu mất vận, xuân thủ đại mộng, thất hùng tranh bá, sau đó nhà Tần lại thống
nhât Trung Hoa, sau khi Tần Thủy Hoàng mất nhà Tần lại bị diệt vong, mở ra
một thời đại Sở Hán tranh hùng rồi cuối cùng nhà Hán diệt Sở, lại thống nhất
Trung Hoa về một mối.

Nhà Hán kể từ vua Cao Tổ là Lưu Bang trảm xà khởi nghĩa thống nhất được thiên
hạ, giữ lấy ngai vàng cho Ðến khi vua Quang Vũ là Lưu Tú quật khởi, giết loạn
thần là Vương Mãng, phục hưng cho nhà hậu Hán, đến thời Hoàn Đế quốc vận nhà
Hán một lần nữa dần dần phai nhạt.

Vua Hoàn Ðế giam cầm các bề tôi trung thành, lại tin dùng bọn hoạn quan, làm
cho thế nước bị suy vi.

Khi vua Hoàn Ðế băng hà, vua Linh Ðế lên nối ngôi, có quan Ðại Tướng Quân Ðậu
Vũ và quan Thái Phó Trần Phồn cùng giúp việc trị nước. Hai vị tôi thần nầy vốn
một lòng trung nghĩa, nhưng bên cạnh lại có bè lũ hoạn quan Tào Tiết chuyên
quyền làm bậy. Ðậu Vũ và Trần Phồn lập mưu tru diệt bọn này để trừ tai họa cho
nước, chẳng may cơ mưu bị bại lộ, hai vị tôi thần nầy đều bị chúng hãm hại.

Từ đó, bọn hoạn quan càng lộng quyền, chúng liên kết với loạn thần tác yêu,
tác quái.

Năm Kiến Ninh thứ hai (niên hiệu của vua Linh Ðế), tháng tư ngày rằm, nhà vua
ngự ra điện Ôn Ðức, vừa ngồi xuống ngự ỷ, bỗng có một trận cuồng phong rất lớn
nổi lên, rồi một con rắn xanh to tướng từ trên sà ngang cung điện rơi xuống
nằm ngang trên ngự ỷ. Vua thất kinh ngã lăn ra bất tỉnh, các quan hầu cận phải
đưa vua vào nội cung cứu cấp.

Nhưng chỉ trong giây lát, con rắn biến đi đâu mất, trời lại nổi lên một trận
cuồng phong dữ dội, mưa tuôn như trút nước. Kế đó, mưa đá lại rơi theo tới hơn
nửa ngày, nhà cửa bị hư sập vô số.

Vào tháng hai, năm Kiến Ninh thứ tư, kinh đô Lộc Dương lại bị động đất, rồi
nước biển dâng lên tràn ngập cả một miền duyên hải. Dân cư, làng mạc, của cải
bị sóng cuốn ra khơi mất tích.

Cũng vào đời vua Linh Ðế, vào năm Quang Hòa thứ nhất, tại một vùng thôn dã, có
một con gà mái hóa gà trống, rồi đến ngày mồng một tháng sáu, một luồng hắc
khí dài hơn mười trượng bay thẳng vào điện Ôn Ðức.

Cũng vào mùa thu năm đó, trước nhà Ngọc Ðường bỗng hiện lên một cầu vồng sáng
chói. Sườn núi Ngữ Nguyên bị sụp lở, đất đá đè chết người.

Chỉ trong thời gian mấy năm mà không biết bao nhiêu sự việc ly kỳ xảy ra. Vua
buồn bã hạ chiếu hỏi các quan triều thần tới sao có những hiện tượng quái gở
như vậy?

Quan Nghị Lang Thái Ung dâng sớ tâu, đại ý nói: "Rắn sa, gà mái hóa gà trống
là điềm đàn bà và hoạn quan làm loạn nước..."

Lời tâu rất thống thiết, khiến nhà vua xem xong cũng phải não lòng. Vua chỉ
thở dài rồi quay vào thay áo.

Bấy giờ Tào Tiết đứng núp đằng sau vua, xem trộm được tờ biểu, thấy thế tức
giận vô cùng, liền bàn mưu với bè đảng của hắn, lập kế gieo tội cho Thái Ung,
và cách chức đuổi Thái Ung về làm thứ dân nơi điền lý.

Sau đó bọn Trương Nhượng, Triệu Trung, Phong Tư, Tào Tiết, Hầu Lãm, Kiển Thạc,
Trình Khoáng, Hạ Huy, Quách Thắng, tất cả mười người họp nhau xưng là "Thập
Thường Thị" chuyên làm điều gian ác.

Vua Linh Ðế lại nhu nhược, tin dùng Trương Nhượng như một kẻ tôi trung, việc
triều chính đều giao cho Trương Nhượng quyết đoán, Ðến nỗi kêu Trương Nhượng
bằng "Á phụ".

Triều đình càng bê tha thối nát, lòng người muốn nổi loạn, giặc giã khắp nơi
dấy loạn lên như ong vỡ tổ.

(Trích Tam Quốc Diễn Nghĩa – La Quán Trung).

. . . . . ..

Phía trên có thể coi là tình hình nhà Hán bất quá mấy cái này cũng không quá
mức liên quan đến nhân vật chính.

Trời cao hoàng đế xa, hoàng đế thối nát như thế nào cũng không liên quan đến
một đứa bé chưa sinh ra đời, nhân vật chính căn bản lười quan tâm.

Lúc này khi mẫu thân hắn hoài thai mười tháng thì có một nhân vật khác . . .
có lẽ quan trọng hơn với nhân vật chính, có lẽ đáng quan tâm hơn Hoàn Đế hay
Linh Đế nhiều lắm.

‘Dừng xe ’

Trên vách núi cao, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại, người đánh xe
là một đại hán lưng hùm vai gấu chiều cao có lẽ đã lên đến 1m90.

Đại hán này sau khi nghe lệnh của người bên trong liền chậm rãi đánh xe ngựa
dừng lại sau đó từ trong xe một lão nhân chậm rãi bước, ánh mắt nhìn chằm chằm
xuống bên dưới mặt đất, ánh mắt mang theo một tia hốt hoảng.

Đại hán đánh xe như không phát hiện ra biểu cảm của lão nhân kia, guongj nói
tràn đầy cung kính mà lên tiếng.

“Chủ thượng, bên dưới là quân đội, tốt nhất chúng ta vẫn nên đi thì hơn”.

Lão nhân này cũng không đáp lại gia nô của mình, ánh mắt càng ngày càng khó
tin, trong miệng lẩm bẩm giọng nói nhỏ vô cùng, giọng nói chỉ có một mình ông
ta có thể nghe thấy.

“Ta vốn tinh thông mệnh trời, lần này rõ ràng cảm nhận được khí vận nhà Hán đã
tận, theo mệnh trời mà làm tự tay kết thúc khí vận nhà Hán, lại dùng tiên
thuật tính ra ở huyện Cự Lộc có người hữu duyên bất quá . . . tại sao khi đến
ngọn núi này lại có cảm giác tim đập chân run ?”.

Lão nhân cố gắng ổn định thân hình của mình, ánh mắt vốn vẩn đục lại trở nên
càng ngày càng sáng, ánh mắt sáng như thần minh vậy.

“Bên dưới đội quân kia . . . là họ Tôn ?”.

Lão nhân này lên tiếng, tên gia nô ở phía sau liền cung kính gật đầu.

“Bẩm chủ thượng, đúng là người Tôn gia, nếu thuộc hạ không nhầm đại tướng dẫn
binh có thể là Giang Đông Mãnh Hổ - Tôn Kiên”.

Nghe đến hai chữ Tôn Kiên, lão nhân này hơi hơi ngưng thần nhưng rất nhanh
liền phủ định.

“Không phải, Tôn Kiên tính là một cái nhân vật nhưng hắn không đủ để làm lão
phu tim đập chân run . . . rốt cuộc là cái gì ?, rốt cuộc là ai ?”.

“Lão phu là Nam Hoa Lão Tiên, trên đời này còn có ai có thể làm lão phu kinh
sợ ?”.

Nam Hoa lần này tiếp tục nhìn chăm chú xuống đội ngũ bên dưới, ông ta thề nếu
không giải thích được cái cảm giác kia liền nhất định không từ bỏ, ánh mắt
lướt qua Tôn Kiên đang lĩnh binh sau đó lướt qua đám Tôn gia binh sỹ, căn bản
cũng không có gì đặc biệt.

Ánh mắt một lần nữa thay đổi, Nam Hoa lúc này đột ngột nhìn về một phía, đột
ngột nhìn về hàng dài tù binh bị Tôn quân bắt đi.

Ánh mắt của Nam Hoa đang nhìn một nam tử.

Người này thân cao chỉ khoảng 1m8, quần áo rách dưới nhưng sống lưng lại
thẳng tắp, cho dù thân là tù binh nhưng không lộ ra vẻ tị hèn, mái tóc búi cao
lộ ra khuôn mặt cương nghị, ánh mắt cực kỳ cương trực cùng kiên định.

“Tần nô, ngươi có thể thắng được kẻ kia chăng ?”.

Theo ngón tay Nam Hoa chỉ, kẻ gọi là Tần nô cũng hướng ánh mắt theo, sau khi
nhìn thấy nam tử kia, ánh mắt Tần Nô cũng biến thành ngưng trọng nhưng mà cũng
rất tự tin mà đáp.

“Bẩm chủ thượng, tên tù binh kia cho Tần Nô cảm giác không dễ giải quyết nhưng
mà thật sự đánh xuống, Tần Nô vẫn có tự tin chiến thắng”.

Nghe Tần Nô nói, Nam Hoa một lần nữa lắc đầu.

Nam tử kia không tệ nhưng đến cả Tần Nô còn có thể thắng được liền cũng chắc
chắn không phải kẻ làm ông ta lo sợ.

Cuối cùng, ánh mắt Nam Hoa chuyển đến một nữ nhân.

Ông ta sống bằng này tuổi đương nhiên không tham luyến mỹ nữ nhưng mà nữ nhân
này cũng cực đặc biệt, nàng cũng ở trong nhóm tù binh bất quá bụng lại mang
bầu, cái bụng to đến mức gần như lúc nào cũng có thể hạ sinh hài tử.

Nam Hoa cuối cùng vẫn là lắc đầu, ông ta cảm thấy mình quá mức thần hồn nát
thần tính, dù sao ở dưới chân cũng không có bất cứ một ai thật sự làm Nam Hoa
coi trọng.

Vừa nghĩ đến đây, Nam Hoa xoay người muốn bước tiếp lên xe ngựa có điều ông ta
dường như lại cảm giác được cái gì đó, cái cổ cứng ngắc quay lại . . . ông ta
nhìn về phía cái bụng của nữ nhân kia.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Nam Hoa lập tức lùi lại 3 bước, cánh tay già nua
không tự chủ được mà run lên.

Nam Hoa nhìn vào bào thai kia, ông ta không thấy được nhân hình.

Cái mà ông ta thấy là một đầu lang, một đầu lang màu tím.

Điều đáng sợ nhất đầu lang này đang há miệng, trong miệng chính là . . . long
mạch của Trung Nguyên.

Nam Hoa hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt hướng thẳng lên trời xanh sau đó
bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, bầu trời trong xanh dần dần bị bóng
đêm bao phủ, mặt trời dần dần chuyển thành màu đen, mặt trời . . . bị nuốt
rồi.


Đại Việt Giang Sơn - Chương #4